Giang Tâm Đóa thật sự không có cách nào tưởng tượng ra một cô gái thoạt nhìn yếu ớt tưởng chừng một cơn gió cũng có thể thổi bay như Chân Chân khi vác súng lên vai sẽ là thế nào.
'Vậy chúng ta chỉ có thể đợi ở đây thôi.' Chân Chân ủ rũ chống cằm, chẳng có tâm trí đâu mà ăn điểm tâm, cũng chẳng có tâm trí xem phong cảnh, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người anh Cẩn Hành của cô.
Nha đầu này, dường như đặc biệt đặc biệt quan tâm đến Tống Cẩn Hành thì phải? Giang Tâm Đóa âm thầm đánh giá cô bé bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Phạm Trọng Nam là người thân của cô bé nhưng Chân Chân đối với hắn dường như cũng không quan tâm đến như vậy, cho dù mấy tháng liền không thấy hắn xuất hiện cô bé cũng không hỏi, Tống Cẩn Hành chẳng qua chỉ đi có mấy phút thôi mà dường như Chân Chân đã đứng ngồi không yên rồi.
Chắc không phải thiếu nữ động lòng xuân rồi đấy chứ?
Nhưng hai người họ...
'Đóa Đóa, em muốn đi vệ sinh.' Chân Chân đứng dậy lên tiếng kéo Giang Tâm Đóa ra khỏi cơn suy nghĩ miên man.
'Chị đi với em...' Giang Tâm Đóa đang định đứng dậy thì Chân Chân đã ngăn cô lại, 'Không cần đâu. Em có thể tự đi được mà, chỉ ở đằng kia thôi.' Chân Chân vừa nói vừa chỉ tay về phía toilet ở một góc của quán cà phê.
Dù sao cũng chỉ có một lối ra, lại có người nhìn chằm chằm như vậy nên Giang Tâm Đóa cũng yên tâm để cô bé đi.
Gần đây Chân Chân quả thực có tiến bộ kinh người, điều này ai quen với cô bé đều nhận ra. Cô đã không còn là một cô công chúa nhỏ bị nhốt trong Lục La Viên chỉ biết nhìn thế giới bên ngoài nữa mà trong thời gian ngắn ngủi, trưởng thành hơn rất nhiều.
Chân Chân vừa mới rời đi thì có hai người đàn ông trẻ tuổi tay cầm cặp táp bước vào nhưng cô không quá lưu tâm, chỉ lo nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
'Đóa Đóa, là em thật sao?'
Mãi đến khi bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc thì Giang Tâm Đóa mới thu hồi tầm mắt, lúc quay đầu nhìn thấy người vừa lên tiếng thì ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa làm đổ ly sữa trên bàn.
Cô thế nào cũng không ngờ được, nước Mỹ rộng lớn như vậy thế mà lại xảo diệu đến nỗi cho cô gặp lại người quen ở một quán cà phê nhỏ bé này, mà người quen đó, không ai khác chính là anh Nhất Minh, người mà gần một năm qua đang dần dần bị cô quên lãng.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn quen thuộc giờ đây đã tròn trĩnh không ít, vẻ ngạc nhiên trên mặt Ngụy Nhất Minh cũng không ít hơn so với Giang Tâm Đóa.
Vừa nãy lúc mới cùng đồng nghiệp bước vào đây, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy sườn mặt của cô gái đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ kia rất quen mắt cho nên mới tới xem thử, thật không ngờ, thì ra là Đóa Đóa thật.
Nhưng cô ấy...
Tuy là vừa nãy chỉ nhìn nghiêng nhưng hắn cũng đã nhận ra cô đang mang thai nhưng khi đối mặt với cô mới thảng thốt nhận ra, cô gái xinh đẹp như hoa trước đây giờ đã khác đi nhiều lắm.
Giang Tâm Đóa bây giờ tuy rằng bụng to nhưng vẫn rất xinh đẹp, vẻ ngây ngô trước đây đã rút đi, thay vào đó là một vẻ thành thục và tràn đầy nữ tính khó mà diễn tả bằng lời.
Cô ấy sắp sinh rồi thì phải?
Nhưng Đóa Đóa mới kết hôn chưa đến một năm mà, nhanh như vậy đã có con rồi sao?
Cô gái ngày xưa suốt ngày theo chân hắn ngọt ngào gọi “anh Nhất Minh” giờ đã sắp làm mẹ rồi sao?
Ngụy Nhất Minh sững sờ đứng đó, tầm mắt không dời đi được, cổ họng khô khốc muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
Ông trời thật trêu người!
Hắn đã từng nghĩ, cô gái này có thể một mực đợi đến ngày mình công thành danh toại, lúc đó hắn có thể đường hoàng khoác tay cô cùng tiến vào lễ đường.
Chỉ tiếc là, ngay cả cơ hội để bày tỏ hắn còn chưa kịp có thì cô đã đi vào lễ đường làm cô dâu của người khác rồi.
Còn hắn, một người vừa mới bước vào đời, trẻ tuổi, không kinh nghiệm, không bối cảnh, ngay cả một chút năng lực để giúp đỡ cô cũng không có.
Thậm chí lúc xảy ra chuyện xấy đó hắn còn không biết vì sao bị người ta đánh ngất xỉu sau đó bị đưa lên báo với những tin đồn đáng xấu hổ kia. Sau đó thì công việc không giữ được, cũng may là giáo viên hướng dẫn của hắn có mối quan hệ rộng, lại cực kỳ thưởng thức tài hoa và năng lực của hắn hên mới giới thiệu hắn đến nước Mỹ, làm việc ở phố Walls.
Ngụy Nhất Minh lúc đó bị tình thế bức bách đến không thể không rời đi, đến Walls rồi chỉ còn biết liều mạng làm việc.
Từ báo chí hắn biết, cuối cùng cô gái của hắn vẫn được gả vào nhà họ Phạm danh giá, điều này khiến hắn đau lòng thật lâu nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật.
Bởi vì hắn không có một chút năng lực nào dù là nhỏ nhất để ngăn cản chuyện này.
Ngụy Nhất Minh đã từng nghĩ chắc là họ vẫn còn cơ hội gặp mặt nhưng ít ra là không phải nhanh như vậy, như vậy quá đột ngột, khi hắn còn chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào thì hắn đã gặp cô.
Còn cô, sớm đã không phải cô gái nhỏ mà hắn đã quen mười mấy năm nữa rồi!
'Anh Nhất Minh...' Cuối cùng, vẫn là Giang Tâm Đóa lên tiếng trước.
Hai người họ ai cũng không thể ngờ, sau khi li biệt lần nữa trùng phùng là như thế này!
Nhưng, đời người luôn vô thường như vậy, ai có ngờ được chuyện tưởng không thể nào một giây sau lại có thể xảy ra chứ.
'Em thế nào?'
'Anh thế nào?'
Ngụy Nhất Minh ngồi xuống đối diện với cô, hai người không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi.
Xem ra trong lòng họ đều rất quan tâm đối phương thời gian qua sống thế nào.
Giang Tâm Đóa rũ hàng mi dài, hai tay cầm ly sữa vẫn còn độ ấm, cắn nhẹ chiếc ông hút không nói gì nữa.
Ngụy Nhất Minh nhìn động tác quen thuộc của cô, trong lòng lại dậy lên một cảm giác chua xót không nói thành lời.
Qua hồi lâu Giang Tâm Đóa mới chậm rãi lên tiếng, câu trả lời chỉ là hai chữ ngắn gọn, 'Cũng tốt.'
Rồi cô chợt nghĩ ra, Ngụy Nhất Minh sở dĩ đến Mỹ làm việc, chuyện này chắc là do ba cô can thiệp, tuy rằng ông không còn nữa, nhưng trong chuyện này, anh Nhất Minh là người bị hại, nhà họ Giang cô thiếu anh một lời xin lỗi.
'Anh Nhất Minh, thực xin lỗi!'
Ngụy Nhất Minh lẳng lặng nhìn cô, 'Sao tự dưng lại nói xin lỗi chứ? Em không có lỗi với ai cả.'
Chuyện đó khiến hai người, khiến cả nhà họ Giang mất mặt, mà hai người đều là người bị hại, nếu như cô vì chuyện đó mà xin lỗi hắn, vậy căn bản là không cần.
Bởi vì trong lòng hắn từng âm thầm ảo tưởng, nếu như chuyện đó là thật thì tốt biết mấy! Nếu là thật, cho dù bị bao nhiêu người áp bức hắn cũng sẽ không thoái lui, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình giúp cô che mưa chắn gió.
Chỉ tiếc là, tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn mà thôi!
Mà sau đó, con đường cô đi không còn ai có thể cản trở, cho dù xảy ra những tin đồn xấu đó, người đàn ông kia vẫn rất sáng suốt, không vì chút đồn thổi mà không chịu cưới cô.
'Vậy...' Giang Tâm Đóa nhìn hắn, cô bắt gặp ánh mắt ôn nhu của hắn đang nhìn mình, 'Anh bây giờ sống ở đây có tốt không?'
Nói tới công việc, trên mặt Ngụy Nhất Minh có vẻ hào hứng trở lại, 'Cũng không tệ lắm, rất thuận lợi.'
Tuy rằng công việc rất bận rộn, mỗi ngày như một con ốc bị xoay quanh một guồng máy khổng lồ, hai ba ngày lại đi công tác một lần nhưng tuổi hắn còn trẻ, có nhiệt huyết, có năng lực, không có gì giữ chân, nên đây là thời cơ tốt nhất để phát triển sự nghiệp, cảm giác thành tựu mà công việc mang lại cho hắn vượt xa hơn nhiều so với những mệt nhọc mà nó mang lại.
Thuận lợi, vậy là tốt rồi! Cảm giác lo lắng cho Ngụy Nhất Minh mà cô vẫn canh cánh bên lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống, cô thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều.
'Còn em? Phạm Trọng Nam đối xử với em có tốt không?'
Đối với chút tình ý thầm lặng vẫn còn chưa kịp nói thành lời kia, tiếc nuối và chua xót vẫn luôn khiến hắn khổ sở nhưng hai người đã đi đến bước này, vốn là không còn đường quay lại.
Hắn vẫn luôn yêu thương quý trọng cô, cho dù không có duyên làm người yêu, làm vợ chồng nhưng hắn vẫn luôn mong cô sống tốt.
Một cô gái như cô xứng đáng có được hạnh phúc.
Nhưng những tin đồn trong giới về Phạm Trọng Nam gần đây lại khiến hắn lo lắng.
Hai tháng trước, Phạm Trọng Nam bị điều tra vì có dính líu đến một vụ giao dịch nội tuyến xuyên quốc gia, sau đó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phạm thị Phạm Nhân Kính tuyên bố tạm thời đình chỉ chức vụ CEO của hắn đồng thời yêu cầu hắn tiếp nhận điều tra, còn những kế hoạch lớn khác của tập đoàn Phạm thị sẽ được giao cho hội đồng quản trị xử lý còn ông đích thân giám sát.
Đến hôm nay mọi chuyện vẫn còn chưa được điều tra sáng tỏ, cũng không biết Phạm Trọng Nam lần này làm sao có thể thoát khỏi sự hiềm nghi đây.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Đóa Đóa chắc là có biết chứ? Tuy rằng chuyện này vẫn chưa được công khai bởi giới truyền thông nhưng dù sao hai người là vợ chồng kia mà, biết chuyện của nhau là đương nhiên thôi.
'Ừ, anh ấy đối xử với em rất tốt, chỉ có điều công việc bận quá thôi.' Nhắc đến người đàn ông đã lâu không gặp, trên mặt Giang Tâm Đóa thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.
'Vậy anh ta, gần đây có ở Mỹ với em không?' Ngụy Nhất Minh thử hỏi dò. Xem biểu tình của cô, dường như Đóa Đóa vẫn không biết ở Luân Đôn Phạm Trọng Nam đang gặp phải chuyện gì.
'Không đâu, anh ấy ở Luân Đôn, gần đây chắc bận việc nên không có thời gian sang Mỹ.' Đối với Ngụy Nhất Minh, Giang Tâm Đóa cảm thấy không có gì cần phải dấu diếm.
Giang Tâm Đóa nói nhẹ nhàng là vậy nhưng Ngụy Nhất Minh vừa nghe thì giật cả mình, vậy là Đóa Đóa không biết chuyện của Phạm Trọng Nam sao?!
Chẳng lẽ anh ta dấu cô ấy?
Vậy hắn có nên nói cho cô nghe không? Tâm tư Ngụy Nhất Minh dao động không ngừng.