'Dung Dung, anh biết chuyện anh với Tiểu Vũ đính hôn mà không đích thân báo với em là lỗi của anh.'
Tiểu Vũ? Gọi nghe thân thiết làm sao! Dương Dung Dung dõi mắt nhìn ra cảnh đêm xinh đẹp ngoài kia, khôngnói một lời. Hôm nay cô với Lục Kỳ An thật sự khôngbiết phải nói gì đây.
Thấy Dương Dung Dung không lên tiếng, Lục Kỳ Antiếp tục nói, 'Dung Dung, em có thể bỏ qua những thành kiến của mình dành cho Tiểu Vũ mà nghiêm túc đánh giá cô ấy hay không? Thực ra Tiểu Vũ không phải không tốt như em nghĩ đâu... Đợi khi em tiếp xúc nhiều với cô ấy, em sẽ phát hiện Tiểu Vũ thực ra là một cô gái rất dịu dàng rất hiểu chuyện...'
Lại một người đàn ông bị vẻ “dịu dàng ngoan hiền” của cô ta chinh phục! Thật không biết cô có nên tặng cho Ngụy Vũ Hà một giải thưởng về diễn xuất không nữa? Dương Dung Dung đã không còn gì để nói, cuối cùng, côngửa cổ uống cạn số rượu trong ly, nhìn Lục Kỳ An cườiđiềm nhiên, 'Vậy em chúc hai người hạnh phúc đến đầu bạc răng long.'
Dung Dung...' Lục Kỳ An bởi vì giọng nói đầy châm chọc của Dương Dung Dung mà thoáng chau mày.
Dương Dung Dung xoay người định rời đi thì thấy Ngụy Vũ Hà không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hai người, thân thể rất tự nhiên dán sát vào cánh tay Lục Kỳ An, trên môi là nụ cười rạng rỡ động lòng người, 'Anh Kỳ An, hai người đang nói gì mà vui vậy?'
'Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi, các bạn học của em thế nào?' Lục Kỳ An cúi đầu nhìn vẻ dịu ngoan của vị hôn thê, dịu giọng hỏi.
Anh Kỳ An? Có cần phải ở trước mặt cô gọi nghe ớn lạnh vậy không? Dương Dung Dung bĩu môi một cách khinh thường, chẳng buồn nói thêm câu nào nữa, xoay người rời đi.
Đi được mấy bước vẫn nghe sau lưng truyền đến giọng nói ủy khuất một cách cố ý của Ngụy Vũ Hà, 'Anh Kỳ An, có phải Dung Dung không vui khi em đính hôn với anh không?'
Trời ạ, thật muốn ném thẳng cô ta từ lầu 57 xuống!
Bị cô gái này làm tâm trạng đang vui vẻ hỏng mất thật không đáng.
Nghĩ vậy nên Dương Dung Dung kéo “bạn trai” ra khỏi đám đông, rời khỏi hội trường, đi đến một hồ bơi ngoài trời ở một góc khác. Khó được một lần đến Marina Bay Sands, đương nhiên là phải hưởng thụ cho đủ, dù sao bên cạnh cũng có vị đại thiếu gia cà thẻ không chớp mắt lo hết rồi.
Đợi đến khi hai người rốt cuộc ăn đủ, chơi đủ rời khỏi khách sạn thì đã hơn mười một giờ đêm.
'Người anh em, tối nay thật cám ơn anh.' Dương Dung Dung vỗ vai Lạc Tư, hớn hở nói.
'Không phải vì tôi thấy cô thất tình tội nghiệp đó sao? Nhưng cô chọn đàn ông thật ra cũng chẳng ra làm sao cả, theo tôi thấy người họ Lục kia nào có gì đáng để cô thích đâu!'
'Ai nói tôi thích anh ta? Anh có bệnh sao?'
'Không thích anh ta? Vậy hôm nay cô mang theo tôi tới không phải để ra oai sao?' Lạc Tư bĩu môi, 'Làm ơn đi, bằng không làm sao phải tìm chàng bạch mã hoàng tử anh tuấn phong độ như tôi chứ? Tốt xấu gì cũng phải tìm loại đàn ông tinh anh như Lý Triết mới đúng!'
'Dẹp đi! Bạch mã hoàng tử anh để lại cho người khác dùng đi, tôi không có phúc hưởng. Còn về người họ Lý gì đó mà anh nói, đại tiểu thư tôi căn bản là không để vào mắt...'
Lời của Dung Dung vừa dứt thì bóng dáng người đàn ông mà cô vừa bảo là “không để vào mắt” đã đập vào mắt cô. Dương Dung Dung có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác mới phát hiện, bên cạnh hắn còn có một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú đáng yêu, mái tóc dài được bới lên cao. Không hiểu sao nhìn cô gái này Dương Dung Dung lập tức liên tưởng đến Ngụy Vũ Hà.
'Lý Triết, về nước từ lúc nào vậy?' Lạc Tư chủ động tiến lên chào hỏi.
Đôi mắt tinh anh của Lý Triết bình thản nhìn Dương Dung Dung đang thân mật khoác tay lên vai Lạc Tư, chậm rãi lên tiếng, 'Chiều nay mới vừa về tới.'
'Bạn gái?' Lạc Tư có chút hứng thú nhìn cô gái đứng bên cạnh Lý Triết chằm chằm khiến trên mặt cô gáithoáng lộ nụ cười ngượng ngùng.
Lý Triết không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ mỉm cười, 'Đi chơi về muộn vậy?'
'Đi thuê phòng, lúc này vẫn còn sớm chán, phảikhông? Lạc Tư, chúng ta ra ngoài hóng gió một lát rồi về tiếp tục chơi!' Dương Dung Dung quay sang Lạc Tư, nhưng câu nói thì rõ ràng không phải cho hắn nghe.
Lạc Tư cười có chút nghiền ngẫm, tay còn cố ý véo nhẹ má Dung Dung, 'Vừa nãy chơi còn chưa đủ sao?'
'Ghét thật...vừa nãy mạnh bạo như vậy làm em đau!' Dương Dung Dung cười nũng nịu, nhưng thực ra mắt đang lườm hắn thật sắc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đồ xấu xa! Dám lợi dụng đùa bỡn mình sao?!
Lý Triết nhìn hai người thân mật như giữa chốn không người thì cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh dịu dàng nói, 'Ở đây đợi anh một lát, anh đi lấy xe.'
Cô gái nhu mì đáp, 'Dạ, em đợi anh.'
'Lý Triết, em đổi ý rồi, không muốn đi hóng gió nữa, giờ chúng ta lên phòng tiếp tục hiệp hai thôi!'
Dương Dung Dung mặt chợt đổi sắc, kéo tay Lạc Tưđi trở vào trong khách sạn.
Lý Triết vẫn bước những bước trầm ổn đi về hướng bãi đỗ xe nhưng hai bàn tay đặt hai bên sườn không biếttừ bao giờ đã nắm chặt lại.
Tức giận? Cần gì phải thế? Hắn có tư cách gì đâu?
Giữa họ có là gì đâu? Mà vị đại tiểu thư thiên kim đó, hắn làm sao với tới?!
***
Luân Đôn, trang viên Hoa Hồng.
Vẫn trong thư phòng cổ xưa ấy, lò sưởi vẫn đang bùng cháy.
Phạm Nhân Kính đang ngồi sau chiếc bàn làm việctheo phong cách phục cổ nghe điện thoại. Ông im lặng nghe đầu bên kia báo cáo chừng hai phút, rốt cuộc mới lên tiếng, 'Ngày mai tôi sẽ cho luật sư đến gặp luật sư của ông.'
Vừa gác điện thoại xuống thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, sau khi nghe ông trả lời, người quản gia đẩy cửa vào, đi thẳng đến trước bàn làm việc, cung kính đưa lên một phong bì được niêm phong kỹ, 'Lão gia, đây là từ Singapore bên đó gửi đến.'
Phạm Nhân Kính ra hiệu cho quản gia đặt xuống bàn rồi lơ đễnh hỏi, 'Chi phiếu đã đưa cho hắn chưa?'
'Đưa rồi.'
'Bác Văn gần đây có gây chuyện gì không?'
'Mấy ngày trước có gặp Uyển Viện tiểu thư và thiếu phu nhân nhưng không có xung đột gì.'
'Bảo nó không có việc gì thì cút về Luân Đôn, đừng cứ mãi gây phiền phức cho tôi.' Giọng Phạm Nhân Kínhbất chợt lạnh đi mấy phần, không giận mà nghiêm.
'Vâng, tôi lập tức liên lạc với anh ta.'
Phạm Nhân Kính vẫy tay ra hiệu quản gia lui xuống rồi mới mở phong bì, đổ những thứ bên trong ra, là mấy bức ảnh dùng ống kính từ xa chụp lại và chụp trong đêm nhưng vẫn nhìn được tương đối rõ ràng...
Nam nữ chính trong những bức ảnh là Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa, ảnh chụp vào buổi tối hôm qua khi hai người tản bộ trong sân trường và cảnh hai ngườithân mật ôm nhau ở Chinatown.
Ông nhặt từng tấm ảnh lên, xem kỹ rồi lại đặt xuống, mặt vẫn không lộ chút biểu cảm nào sau đó thu gọn lại, lại kéo một hộc tủ bên tay phải, lấy ra một xấp ảnh nữa ném lên bàn...
Bối cảnh của những bức ảnh sau là màn trời đầy tuyết trắng, nam nữ chính vẫn là Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa. Đó là ảnh chụp lén khi họ đến Moscow, nắm tay, ôm nhau, hôn nhau, từng tấm ảnh đều được chụp rất rõ ràng, từng biểu cảm nhỏ trên mặt họ đều hiện lên trước mắt ông..
Người nhạy cảm đều nhận ra, ánh mắt người đàn ôngkhi nhìn cô gái bộc lộ điều gì.
Thật không ngờ, Phạm Trọng Nam lại có tình cảm với người vợ dùng tiền để mua về này!
Thật lãng phí mấy mươi năm dạy dỗ của ông.
Phạm Nhân Kính vụt đứng dậy, gom hết những bức ảnh cho lại vào trong phong bì rồi chậm rãi đi đến bên lò sưởi đang cháy rừng rực kia ném thẳng vào, chỉ chưa đến hai phút, cả phong bì và ảnh đều cháy rụi!
Ánh lửa đỏ rực ánh vào trong mắt ông, khiến gương mặt không chút biểu cảm của ông càng thêm lạnh lẽo.
Sau cùng, Phạm Nhân Kính quay lại bàn làm việc, nhấc chiếc điện thoại cổ lên, chậm rãi quay từng con số...
***
Nước Mỹ, bang Pennsylvania, trung tâm nghiên cứu y học.
Trong gian phòng bệnh rộng rãi thoáng mát, một vị bác sĩ trung niên mắt xanh tóc vàng đang cẩn trọng giúp người đang ngồi trên ghế gỡ từng lớp băng gạc quấn nơi mặt, sau lưng ông, hai người hộ lý cũng đang khẩn trương nhìn từng động tác của ông
Khi lớp băng gạc cuối cùng được bóc ra, một chiếc gương được đưa đến trước mặt người đang ngồi trên ghế, trong gương hiện ra hình ảnh một gương mặt thanh tú xinh đẹp, cùng lúc đó, vị bác sĩ và hộ lý đều thở một hơi nhẹ nhõm.
Cuộc phẫu thuật thật sự rất thành công.
'Cô Giang, cô có thể mở mắt ra được rồi.' Vị bác sĩ ôn tồn nói.
'Mặt tôi có thật là hồi phục lại được không?' Tuy rằng bác sĩ đã từng đảm bảo với cô nhưng Giang Tịnh Văn vẫn lo lắng đến mức không dám lập tức mở mắt nhìn. Cô sợ lại nhìn thấy gương mặt xấu khí trước đây của mình. Nếu như lần này phẫu thuật không thành công, cả đời này chắc cô không dám ra ngoài gặp ai.
'Tịnh Văn, con mở mắt ra nhìn xem, phẫu thuật rất thành công.' Tạ Lệ Á ở phía sau lên tiếng trấn an con gái.
Qua gần nửa phút sau Giang Tịnh Văn mới chầm chậm hé mắt ra, khi nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, cô không dám quá kích động, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên chỗ đáng lý có hai vết sẹo dài nhưng lúc này đã bằng phẳng, mịn màng chỉ lưu lại một chút dấu vết mờ mờ.
'Vết sẹo cần khoảng một tháng trị liệu nữa là sẽ mất hẳn.' Bác sĩ lên tiếng giải thích.
'Mẹ, con thật sự trở lại như lúc trước rồi!' Giang Tịnh Văn đứng dậy, kích động ôm siết lấy mẹ mình.
Bác sĩ và hộ lý thấy vậy, mỉm cười rời đi.
'Mẹ, con mừng quá!'
Bởi vì vết thương này mà cô không biết đã lo lắng bao nhiêu, sợ mặt mình xấu xí không thể ra ngoài gặp ai, thật không ngờ, y học tiến bộ quả nhiên có thể làm đượcđiều kỳ diệu...
Tạ Lệ Á nhẹ vỗ vai con gái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không hề có chút kích động như Giang Tịnh Văn.
Lúc này, điện thoại trong túi xách của bà bỗng đổ chuông, Tạ Lệ Á buông con gái ra, cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, bà quay sang Giang Tịnh Văn vẫn còn đang đứng trước gương nhìn tới nhìn lui, 'Mẹ ra ngoài nghe điện thoại.', sau đó rời khỏi phòng bệnh.