Độc Gia Sủng Hôn

Chương 116: Có anh ở đây!




Ba ngày sau

Những buổi học hai môn ngoại khóa của Giang Tâm Đóa đều là vào buổi tối hoặc cuối tuần.

Buổi tối đầu tiên lên lớp cô đi một mình bởi vì Dung Dung phải đi tham gia tiệc đính hôn của Ngụy Vũ Hà.

Tan học, cô thu dọn sách vở bước ra khỏi phòng học thì đã gần mười giờ tối, hai người vệ sĩ vẫn theo sát hai bên, cũng may là họ khá chú ý, không quá ảnh hưởng đến chuyện lên lớp của cô.

Gió đêm hơi lạnh khiến Giang Tâm Đóa vừa bước ra khỏi thang máy chợt rùng mình, nhịn không được vòng hai tay ôm lấy vai thì bất chợt, một chiếc áo vest vẫn còn hơi ấm đã đáp xuống vai cô.

Mùi nước hoa quen thuộc tràn vào mũi khiến Giang Tâm Đóa kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên, gương mặtquen thuộc của người đàn ông lập tức đập vào mắt cô.

'Sao anh lại ở đây?' Câu nói mang theo một chút nũng nịu và vui sướng khiến lòng người đàn ông mềm nhũn, vòng tay kéo cô gái vào lòng mình, 'Không phảinói nhớ anh sao?'

'Không phải anh bận lắm sao?' Rúc người vào lòng hắn, cảm thụ độ ấm và mùi hương quen thuộc, Giang Tâm Đóa có chút quyến luyến không nỡ ngước đầu lên. Dù sao lúc này cũng muộn rồi, tòa nhà học đường này tuy rằng đèn sáng nhưng phần lớn sinh viên đã rời đi cả rồi, cho dù có người đi ngang qua, cô ôm ông xã mình thì có vấn đề gì đâu chứ?

'Đi học có mệt không?' Hắn để mặc cô cọ mặt trong ngực mình, bàn tay to dày dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô.

'Không mệt. Có phải anh vừa xuống máy bay không?' Nghe hắn hỏi, Giang Tâm Đóa mới vụt ngẩng đầu lên, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, đỉnh đầu cô chạm mạnh vào dưới cằm hắn.

'A, đau quá!' Cằm người này sao mà cứng thế chứ?

'Sorry...' Thấy cô đau đến ứa nước mắt, hắn đau lòng kéo cô vào lòng trở lại, tay vỗ nhẹ sau lưng cô, môi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, thì thầm, 'Không đau, khôngđau, đừng khóc...'

Hai người vệ sĩ đứng cách đó không xa lần đầu tiên thấy Boss của mình dỗ dành con gái, nhất thời triệt để hóa thạch.

Mà động tác an ủi có chút vụng về của hắn cùng câu nói kỳ lạ khiến Giang Tâm Đóa cảm thấy vừa cảm động vừa buồn cười, cô đâu phải muốn khóc đâu! Nhưng nghe hắn nói như vậy, cơn đau nhói nơi đỉnh đầu không hiểu vì sao lại tan biến một cách kỳ diệu.

'Em đói bụng quá.' Cô ngước đầu lên, cười rạng rỡ.

'Không đau rồi?'

Cô lắc đầu.

'Vậy mình về nhà.' Hắn nắm tay cô đi về phía xe nhưng cô lại kéo tay hắn lại.

'Sao vậy?' Phạm Trọng Nam cúi đầu hỏi nhỏ.

'Chúng ta đi bộ ra cổng trường được không?' Cô nũng nịu lắc lắc tay hắn.

Thế là, hai vợ chồng họ Phạm lần đầu tiên kể từ kết hôn tay trong tay đi dạo trong sân trường.

Giang Tâm Đóa bước khá chậm, lần đầu tiên cùng một cô gái tản bộ, Phạm Trọng Nam theo thói quen sải từng bước dài khiến Giang Tâm Đóa suýt nữa phải chạy chậm mới theo kịp bước chân hắn.

'Phạm Trọng Nam, anh chậm lại chút đi. Nào có người đi dạo như thế bao giờ!' Cô thở hổn hển không chịu đi nữa, tiếng cười thanh thúy vang trong đêm yên tĩnh nghe thật mê người.

'Sorry...' Hắn lần nữa dịu giọng nói xin lỗi.

Thế là, khi lần nữa cất bước, hắn rốt cuộc đã hiểu làm sao để bước chậm lại để phối hợp với cô.

Suốt trên đường, gió đêm mát rượi thổi tạt vào mặt hai người, cả hai đều không nói chuyện nhưng lại có cảm giác như tâm linh hai người được kết nối một cách kỳ diệu với nhau.

'Có mệt không? Anh kêu tài xế chạy qua nhé.'

Cô đi quá chậm, đi hai mươi phút rồi mà vẫn chưa đến cổng trường. Hơn nữa cô đang có thai, hắn sợ cô mệt.

'Dạ.' Cô đứng trên một bậc đá cao khoảng hai mươi phân mới xem như đứng ngang tầm với hắn, 'Phạm Trọng Nam...' Cô dịu giọng gọi tên hắn.

Dặn dò vệ sĩ xong hắn xoay người lại, kéo chiếc áo vest đang khoác trên người cô sắp rơi xuống kia lại cho chỉnh tề, lại lần nữa cúi đầu, tì trán lên trán cô, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả bốn phiến môi cũng dường như chỉ động đậy chút xíu là sẽ dán vào nhau.

'Anh có tin của ba em chưa?' Giang Tâm Đóa mấp máy môi, hai cánh môi lập tức chạm vào đôi môi với những đường nét rõ ràng của hắn.

Chiều hôm nay mẹ có gọi điện thoại cho cô, nói chị Tịnh Nhã đã mẹ tròn con vuông, sinh được một đứa con trai. Sau đó mẹ thuận miệng hỏi chuyện nhà họ Giang và ba cô.

Cho dù ba không dành cho mẹ quá nhiều tình cảm, mẹ cũng đã quyết định bắt đầu lại từ đầu nhưng một ngày vợ chồng ngàn ngày tình nghĩa, Trình Truyền Phương vẫn hy vọng Giang Hán Sinh có thể bình an sống nửa đời còn lại.

Cho nên dù biết Phạm Trọng Nam không thích cô hỏi, cô vẫn không nhịn được.

Nghe cô hỏi vậy, Phạm Trọng Nam trầm tư giây lát mới trả lời, 'Đã cho người đi tìm hiểu rồi, vẫn chưa có tin tức.'

Hiện giờ, điều duy nhất hắn biết chính là Giang Hán Sinh vẫn chưa trở lại Singapore, cũng chưa tra được ghi chép xuất cảnh của ông khỏi Macao, nhưng lại chưa tìm được người.

Giang Tâm Đóa nghe hắn nói vậy, lòng lại có chút lo âu, 'Chắc ba sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?'

'Đừng suy nghĩ lung tung.' Hai tay Phạm Trọng Namnâng mặt cô lên, 'Có anh ở đây!'

Một câu “Có anh ở đây” của hắn khiến cõi lòng bất an của cô chợt bình tĩnh lại.

'Em chỉ hy vọng ba không có chuyện gì.' Giang Tâm Đóa nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của hắn.

Chiếc limo màu đen đã dừng sau lưng họ, chỉ đợi chủ nhân bước vào.

'Không phải nói đói bụng sao? Về nhà thôi!'

'Em không muốn về nhà ăn.' Giang Tâm Đóa vòng tay qua vòng eo tinh tráng của hắn.

'Vậy đi đâu?'

'Chúng ta đến Chinatown, dạo phố đêm đượckhông?' Giang Tâm Đóa nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chờ mong.

Trước đây trọ ở bên ngoài với Dung Dung, hai ngườithỉnh thoảng lại chạy đến đó ăn một bữa no nê.

Từ sau khi kết hôn thì không còn dịp nào đi nữa.

Đã thật lâu không đi chỗ đó, tan học bụng lại hơi đói, đột nhiên rất muốn đến đó ăn những món ăn vặt, nhất là món cá viên cà ri thơm lừng, cay nồng ở đó, vừa nghĩ tới thôi đã thèm đến chảy nước miếng rồi.

Tuy rằng trước đây cô với Dung Dung thường bị món này làm cay đến chảy nước mắt nhưng vẫn không nhịn được muốn ăn.

Dạo phố đêm? Mặt Phạm Trọng Nam thoáng tối lại, cũng may là buổi tối nên không nhìn rõ lắm.

Nếu như cô nói muốn đi một nhà hàng hay khách sạnnào đó, đương nhiên hắn không có ý kiến nhưng một chỗ vừa đông người vừa ồn ào như phố đêm? Hắn thật khônghào hứng lắm.

Lần duy nhất hắn đến chỗ đông người chắc là cái đêm nhàm chán không có tâm trạng làm việc nên đi dạo nơi bến cảng Clarke, cũng chính là lần đó, cô ngã vào lòng hắn rồi từ đó, lặng lẽ đi vào tim hắn.

Mà cô lúc đó, đang quen với Ngụy Nhất Minh thì phải?

Nhớ lại lúc đó, cô căn bản là không biết hắn, còn thân thiết cùng Ngụy Nhất Minh rời đi trước mắt hắn, một cảm giác buồn bực chợt dâng lên trong lòng.

Cô rất thích đến những nơi đông người náo nhiệt sao? Hay là chỉ vì nhớ nơi đó nên mới muốn đi?

(IQ cao, Phạm tiên sinh quả nhiên suy nghĩ quá mức thâm sâu, người ta không phải là phụ nữ có thai sao, khẩu vị đương nhiên thay đổi rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy chứ, đúng là tự chuốc lấy phiền!)

Thấy hắn im lặng thật lâu, Giang Tâm Đóa nghiêng đầu, nhỏ nhẹ nài nỉ, 'Đi đi mà! Anh không có ở nhà, em ngủ không ngon, cũng không thèm ăn gì hết, ăn cái gì cũng thấy không ngon, chỉ muốn ăn cá viên cà ri ở đó...'

Giang Tâm Đóa trước giờ chưa từng cảm thấy mình biết làm nũng, nhưng lúc này ở trước mặt hắn lại có thể làm nũng một cách hoàn toàn tự nhiên như đã làm rất nhiều lần rồi vậy.

Phạm Trọng Nam thấy vẻ yêu kiều của cô, nghe giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô kể về nỗi nhớ nhung dành cho mình thì cảm giác buồn bực trong lòng chợt tan biến mất tăm mất tích, chỉ muốn ôm cô vào lòng, hung hăng hôn lên đôi cánh môi mềm kia.

'Anh bảo người đi mua về.' Hắn trầm giọng nói, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mịn màng của cô.

'Không thèm, em muốn đi. Anh đi với em đi mà, được không?'

Được! Lúc này đây hắn nào dám nói không? Huống gì cô nói, muốn hắn đi cùng.

Thế là, chiếc xe sang trọng thẳng hướng khu Chinatown vô cùng náo nhiệt kia.

Hai người xuống xe, Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông mặt không chút biểu cảm bên cạnh mình nhưng cô cảm nhận được, hắn rõ ràng là không chút thích thú với đám đông nhộn nhịp nơi đây.

Thực ra cô cũng không tưởng tượng ra được tình cảnh một người đàn ông Tây trang giày da chỉnh tề chỉ quen đứng trên đỉnh Kim tự tháp lại cùng cô ở quán ven đường ăn vặt là thế nào. Phạm Trọng Nam chịu cùng cô qua đây đã là không tệ rồi.

Sau cùng, bảo vệ sĩ đi mua những món mà cô thích ăn rồi hai người về nhà.

Xe vừa lăn bánh, Giang Tâm Đóa đã không chống cự nổi sự thu hút của thức ăn, bắt đầu mở hộp hăng hái chiến đấu còn Phạm Trọng Nam thì ngồi bên cạnh chăm chăm nhìn chiếc miệng nhỏ hết mở lại khép ăn cá viên, máu huyết toàn thân cũng theo đó càng lúc càng nóng, mà rõ ràng trong xe điều hòa đang mở mát rượi...

Hắn thật sự muốn hỏi cô, hộp thức ăn đó thoạt nhìn chẳng ra làm sao cả, có thật là ngon miệng như vậykhông? Chỉ là, thấy cô rốt cuộc không còn nôn nghén dữ dội nữa, hơn nữa có được một lần khẩu vị tốt như vậy nên chỉ đành trừng mắt nhìn cô không ngừng khiêu chiến điểm cực hạn của mình.

Đợi khi Giang Tâm Đóa ăn gần xong ngẩng đầu lên thì phát hiện Phạm Trọng Nam đang nhìn mình chằm chằm, 'Anh có muốn ăn không, còn một viên này.'

Vừa nãy cô hỏi hắn có muốn ăn không, hắn còn chê bai lắc đầu, chẳng lẽ giờ lại muốn ăn rồi? Cô lấy muỗng múc một viên cá cuối cùng trong chén đưa đến bên miệng hắn, 'Há miệng!'

Hắn vốn là không muốn ăn những thứ này nhưng nghe câu ra lệnh của cô lại không tự chủ được há miệng nuốt vào, hừm, mùi vị cũng thường thôi.

Tiếp đó lại thấy cô cầm ly nước mía lên uống một hơi hết quá nửa. A? Từ lúc nào dạ dày của cô vợ nhỏ của hắn lại trở nên lớn như vậy? Phạm Trọng Nam có chút khôngdám tin cô gái trước đây chỉ ăn ít như mèo kia giờ dạ dày lại lớn như vậy.