Một người đàn ông cao khoảng một mét tám, trên người là bộ tây Trang được cắt may thủ công một cách khéo léo và tinh tế đang đứng trong cửa, gương mặt với đường nét rõ ràng, ngũ quan đoan chính lộ ra một vẻ cường hãn mà lạnh lùng cực kỳ nam tính, đối với một người xa lạ mà nói, thậm chí hơi lãnh khốc và xa cách.
Nhất là với Giang Tâm Đóa mà nói, cảm giác đầu tiên người đàn ông này mang đến cho cô chính là --- quá mạnh mẽ!
Rõ ràng là rất xa lạ lại có một chút quen thuộc không tả được bằng lời, nhất là ngũ quan của anh ta, nhưng rõ ràng người này cô không quen!
Anh ta --- chắc là Phạm Trọng Nam rồi!
Còn Phạm Trọng Nam, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Tâm Đóa, nhưng càng nhìn cô lâu một chút thì một cảm giác đau lòng kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng.
Đôi mắt long lanh trong suốt dưới hàng mi dài lúc này mang theo vô hạn u sầu, ngay cả ngũ quan xinh xắn của cô lúc này cũng mang theo một nỗi ưu thương không tả thành lời.
Lại nhìn xuống dưới, vóc dáng vốn đã mảnh khảnh tưởng chừng gió thổi cũng bay kia dưới lớp váy dài ôm sát trông càng thêm mảnh mai, yếu đuối.
Chỉ mới có hai ngày thôi sao cô lại gầy đến vậy chứ?
Nơi cửa văn phòng tổng thống người đứng trong người đứng ngoài bỗng dưng đều im bặt, xung quanh im lặng như tờ.
'Chuyện gì?' Người đàn ông rốt cuộc cũng lên tiếng phá tan sự im lặng ngột ngạt, giọng nói trầm thấp mang theo một âm hưởng nước ngoài rất riêng biệt.
'Boss...' Đầu Lý Triết không ngừng xoay chuyển tìm một câu trả lời thích hợp. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải trường hợp thế này, mà đối tượng lại là Giang Tâm Đoá, nên Lý Triết có chút không biết làm sao, đợi đến khi Boss của mình lên tiếng mới vội trả lời: 'Giang tiên sinh và Giang tiểu thư không có hẹn trước...'
'Phạm tiên sinh, tôi là Giang Hán Sinh, đây là con gái tôi Giang Tâm Đoá, lần trước chúng ta có từng hẹn gặp mặt!' Giang Hán Sinh tuy rằng không biết mặt Phạm Trọng Nam nhưng cũng có thể đoán được người đàn ông trước mặt chính là Chúa cứu thế của mình, đương nhiên cũng không thể bỏ qua ánh mắt khác thường của anh ta khi nhìn con gái mình. Xem ra lần này ông đặt cược đúng rồi!
Vì thấy ông không chút do dự đẩy Giang Tâm Đoá đến trước mặt Phạm Trọng Nam, ý tứ trong đó đã cực kỳ rõ ràng -- nếu như người đàn ông này chấm con gái ông, lập tức cô sẽ trở thành người của hắn.
'Đoá Đoá, mau đến chào Phạm tổng tài đi! Nói chuyện đi chứ!', quát con một câu rồi Giang Hán Sinh lại quay sang Phạm Trọng Nam, 'Thực xin lỗi... đứa con gái này của tôi thật không biết phép tắc!'
Thấy con gái vẫn vẫn không nói gì, Giang Hán Sinh suốt ruột vô cùng, nắm chặt lấy khuỷu tay cô định kéo cô lên, không ngờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô cùng của Phạm Trọng Nam - người nãy giờ vẫn lộ vẻ lãnh ngạo vô cùng kia, bắn về phía mình. Ánh mắt của hắn khiến ông gần như không tự chủ được vội lùi về sau hai bước, gần như đứng nấp sau lưng Giang Tâm Đoá.
Không biết phép tắc? Rốt cuộc là ai không biết phép tắc? Mà vừa nãy ông ta nói có hẹn gặp mặt với mình, vậy chẳng lẽ cô gái này là một trong số các cô gái trong tập hồ sơ kia sao?
Ánh mắt sắc bén của Phạm Trọng Nam chậm rãi dời khỏi Giang Hán Sinh, tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt. Trong mắt lướt qua một tia ôn nhu mà ngay bản thân hắn cũng không phát hiện được.
Giang Tâm Đoá rũ mi, cả người cứng đơ đứng trước mặt Phạm Trọng Nam mấy giây rồi sau đó như một con búp bê bị người điều khiển, máy móc vươn tay ra, 'Chào ngài, Phạm tiên sinh!'
Thì ra cô không có một chút ấn tượng nào về hắn, trong mắt cô hắn chỉ là người lần đầu tiên gặp mặt để rồi lạnh lùng và xa cách gọi bằng một câu 'Phạm tiên sinh!' mà thôi.
Có thể nghe ra giọng điệu của cô rất thiếu tự nhiên, hệt như đang đọc sách vậy, chứng tỏ cô đối với tất cả những chuyện này rất bất đắc dĩ, thậm chí là cả buổi gặp mặt có thể xem như là coi mắt kia.
Bởi vì cô đã có người mình thích, nhưng lại bị ép buộc không thể không đến gặp hắn sao?!
Một cơn tức giận kỳ lạ chợt dần lên trong lòng Phạm Trọng Nam, hắn thậm chí không đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt mình, môi khẽ nhếch lên: 'Lý Triết, tiễn khách!'
Giọng điệu lạnh lùng của hắn khiến cả người Giang Tâm Đóa lảo đảo lui về sau, trở về bên cạnh Giang Hán Sinh, xấu hổ cúi đầu im lặng không nói.
'Giang tiên sinh, Giang tiểu thư, tổng tài rât bận, còn có công sự phải xử lý. Xin mời đi bên này!' Lý Triết bước ra, ôn hòa hóa giải bầu không khí khó xử kia.
'Ba, xin lỗi!' Người ta đã tỏ rõ thái độ khinh thường với họ thế rồi, cho dù có ở lại thì cũng tự rước lấy nhục thôi. Giang Tâm Đóa cố nén nước mắt sắp tràn ra khóe mi, đôi tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, ngay cả móng tay đâm vào da thịt lúc này cô cũng không thấy đau.
'Haizz, thôi được rồi, chúng ta trở về đi...' Giang Hán Sinh tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Phạm Trọng Nam nhưng từ những tin tức mà ông nghe được, tốt nhất vẫn đừng làm gì quá đáng trước mặt người này, tránh cho sau này ngay cả cơ hội gặp mặt nhau cũng khó.
Nhưng vừa nãy anh ta nhìn con gái mình lâu như vậy kia mà, sao lại như thế nhỉ?
Hay là thái độ của Đóa Đóa vừa nãy quá không có thành ý? Hừ, đứa con gái này, đã dặn dò kỹ lưỡng như thế, không hiểu sao lại cứng đầu như vậy chứ?
'Phạm tổng tài, thật ngại quá, làm phiền ngài.' Giang Hán Sinh vẻ mặt rầu rĩ, vạn phần bất đắc dĩ kéo tay Giang Tâm Đóa đi về phía thang máy.
Nếu như đã không còn hy vọng gì ở Phạm Trọng Nam, vậy ông cũng chỉ đành nghĩ cách khác thôi. Dù sao đứa con gái này của ông xinh đẹp như vậy, chỉ cần có người có hứng thú, chắc chắn giá tiền chịu chi ra sẽ không ít.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, ông cũng sẽ không đi một bước này.
Giang Tâm Đóa xoay người bước theo cha mình, trong khoảnh khắc xoay người đó, cô cảm thấy cuộc đời mình đã hãm sâu vào trong bóng đêm vô tận.
Cô không biết mình thế nào nữa, trước mặt người đàn ông đó, cô ngay cả một câu cũng không nói được đàng hoàng, ngay cả bàn tay cô vươn ra, chắc là anh ta cũng khinh thường nắm!
Chủ động đưa đến tận cửa nhà người, đáng thương là thế! Mà cũng, đáng khinh rẻ là thế!
Tại sao cô phải để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ? Chỉ bởi vì cô là con gái nhà họ Giang hay sao?
Không! Không phải! Cô chỉ vì mẹ, vì em trai mà thôi! Nghĩ như vậy có thể khiến cho bản thân dễ chịu hơn không?
Đi sau lưng ba mình, mỗi một bước chân đều như giẫm lên bàn chông, đau đến nước mắt Giang Tâm Đóa rơi không kìm chế được.
Cô không muốn khóc, nhất là khóc trước mặt người đàn ông xem thường mình kia nhưng nước mắt lại cứ một giọt lại một giọt rơi giàn dụa trên má rồi biến mất rất nhanh vào tấm thảm dày cao cấp, không còn vết dấu.
Phạm Trọng Nam vẫn đứng ở cửa nhìn theo bóng trắng mảnh mai, phiêu dật kia càng lúc càng xa, kỳ lạ là, cơn tức trong lòng lúc này đã hoàn toàn bị sự lo lắng thay thế.
Sau đó, đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn thấy, một giọt nước mắt long lanh trong suốt lặng lẽ rơi xuống...
'Chờ chút...' Trước khi nhận ra mình lên tiếng, trước khi tìm hiểu xem vì sao mình phải lên tiếng, Phạm Trọng Nam đã vô thức gọi.
Câu này của hắn khiến bước chân của ba người đang đi đều khựng lại. Lý Triết và Giang Hán Sinh không hẹn mà cùng quay đầu, một người thì vẻ mặt khó hiểu, một người thì tràn đầy kinh ngạc, còn Giang Tâm Đóa thì vẫn duy trì tư thế đó, đầu rũ xuống, không có chút phản ứng nào.
'Ngày mai tôi sẽ bảo Lý Triết liên lạc lại với các người.'
Liên lạc với ai, liên lạc để làm gì, đương nhiên không cần phải nói thêm!
Ném lại một câu đó xong, Phạm Trọng Nam lùi lại một bước, đóng cửa lại.
Trở về phòng làm việc tạm thời của mình, hắn cầm tập tài liệu kia lên, phần đầu tiên rút ra chính là cô ấy.
Chỉ hai trang giấy còn chưa viết hết đã sơ lược tóm tắt hai mươi mấy năm cực kỳ đơn thuần của cô, mà trên đó viết lại là --- chưa từng yêu đương lần nào.
Điểm này chắc là Lý Triết điều tra sai rồi thì phải? Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng ném hai trang giấy kia trở lại bàn, với lấy một xấp hình chụp của cô được kẹp chung với những trang hồ sơ kia.
Đứng có, ngồi có, ở nhà, ở trường, hoặc chỉ một mình, hoặc cùng bạn bè, trên mỗi một bức ảnh, trên mặt cô đều lộ ra một nụ cười ôn nhu, ngọt ngào.
Nhưng --- người đối diện không phải là hắn!
Giang Tâm Đóa, Giang Tâm Đóa, Giang Tâm Đóa...
Tầm mắt vẫn không rời khỏi những bức ảnh kia, trong lòng âm thầm gọi lên cái tên khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác đau nhói kia.
Mãi cho đến khi Lý Triết tiến vào.
'Boss, thực xin lỗi, tôi không biết họ lại tự tìm đến đây!' Lý Triết đứng ở sau lưng Phạm Trọng Nam, thấp giọng nói.
'Lý Triết, chọn cô ấy!' Phạm Trọng Nam trầm ngâm hồi lâu mới trầm giọng nói.
'Boss?' Lý Triết không dám tin vào những gì mình vừa nghe, ý của Boss có phải là giống những gì hắn lý giải không? Mấy ngày nay hắn hết nói gần lại nói xa không biết bao nhiêu lần, giục anh ta xem một chút để còn nhanh chóng có quyết định.
Nào có hay, thì ra anh ta sớm đã có sự lựa chọn của mình rồi.
'Chuyện hôn lễ cậu đi xử lý.'
'Boss, cổ phiếu của nhà họ Giang gần đây rất không ổn định...' Lý Triết thấy mình có trách nhiệm phải đem tất cả tình huống của nhà họ Giang nói cho Phạm Trọng Nam một lần. Tuy rằng điều kiện để Boss của anh ta chọn phối ngẫu không bao gồm bối cảnh và thân thế, nhưng tình hình của nhà họ Giang gần đây so với lúc đầu anh ta điều tra còn tệ hơn nhiều lắm.