Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 47-3: Khoảng thời gian cuối cùng (3)




Mây mưa qua đi, hai người nằm trên giường hàn huyên một lát, liền từng người ngủ thiếp đi. Nhưng Cố Ngang rất nhanh đã lại tỉnh, thấy thời gian đã rạng sáng rồi. Cậu đột nhiên cảm thấy khát nước, vì thế nhẹ nhàng từ trong ngực Tề Yên Khách bò ra, khoác áo ngủ xuống lầu rót nước.

Khi cậu cầm cốc nước một lần nữa lên lầu, bỗng nhiên chú ý tới đèn trong phòng mẹ vẫn còn bật, từ bên trong truyền ra cuộc đối thoại nhàm chán của bộ phim truyền hình đêm khuya.

Cố Ngang đi qua, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mẹ. Ba dượng còn chưa trở lại.

“Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ? Đang chờ ba sao?” Cố Ngang ngồi xuống bên giường, nhìn người mẹ mang vẻ mặt mệt mỏi.

“Ừ, ông ấy bảo đang bồi cục trưởng ăn khuya, sắp về rồi.” Mẹ Cố thong thả chớp mắt, dịu dàng xoa xoa tóc Cố Ngang, “Sao con cũng chưa ngủ? Bạn học của con…”

Cố Ngang đỏ mặt: “Con đi uống nước.” Do dự một chút, cậu vẫn là nhịn không được hỏi, “Mẹ, làm sao mẹ biết?”

“Biết gì?”

“… Mẹ làm sao biết được quan hệ của con với anh ấy?” Cố Ngang có chút ngượng ngùng, nhưng càng nhiều là áy náy, “Mẹ không phản đối sao?”

Mẹ Cố thở dài, sau đó lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Có gì đâu. Con là con mẹ, con đang nghĩ gì, mẹ còn đoán không ra sao?”

Cố Ngang cảm thấy hơi bất an: “Vậy…”

“Đừng lo lắng. Ba của con, mẹ sẽ lựa lời mà nói cho ông ấy. Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, trước khi làm việc gì đều sẽ suy xét hậu quả. Mẹ tin con biết chừng mực của mình.” Mẹ Cố vẻ mặt ôn hòa, đối với cậu không có chút ý tứ trách cứ, ngược lại càng giống như đang trấn an cậu.

Hốc mắt Cố Ngang ươn ướt, không muốn mẹ nhìn thấy mình khóc, đành phải quay mặt qua chỗ khác: “Vâng, con biết.”

Lúc trước bị nhốt trong căn nhà đó, vô luận có nhiều khổ sở nhiều tuyệt vọng đến đâu cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu ớt như vậy. Có lẽ bởi vì nơi này là nhà, bởi vì biết chỉ có mẹ là tuyệt đối sẽ không hại mình, cho nên một chút liền trở nên yếu đuối. Cậu nghĩ nghĩ liền rơi nước mắt, nhưng lại cảm thấy phi thường an tâm.

Trước khi kết thúc có thể trông thấy mẹ, thật tốt quá.

Cố Ngang lau nước mắt, hít sâu một hơi, làm nũng với mẹ mà nói: “Mẹ, con với mẹ cùng chờ ba về nhé, chúng ta cùng tâm sự?”

Mẹ Cố cười nói: “Được, đến đây, báo cáo tư tưởng cho mẹ đi chứ? Con cùng cậu trai kia biết nhau như thế nào? Quen nhau lâu chưa? …”

“À, bọn con quen nhau trong một tiệm bánh mì nha…” Cố Ngang nhớ tới cảnh tượng gặp nhau lần đầu tiên của hai người, khóe miệng nhịn không được giương lên.

Hai mẹ con ngồi ở bên giường, trò chuyện bình thản về những nội dung không có gì lạ, trên mặt lại đều treo một nụ cười. Ngoài cửa sổ trời đầy sao, xanh thẳm khôn cùng.

Bên ngoài, Tề Yên Khách tựa vào khung cửa, lẳng lặng lắng nghe hai người nói chuyện. Y cũng thỉnh thoảng lại giương khóe miệng, bởi vì nghe thấy chủ đề về mình. Không cần nghĩ cũng biết Cố Ngang nhất định đang rất xấu hổ.

Qua hơn nửa canh giờ, có người dùng chìa khóa mở cửa lớn dưới lầu. Hẳn là ba Cố đã về rồi. Tề Yên Khách liền một mình trở về phòng, cuối cùng thoáng nhìn cảnh tượng người đàn ông say khướt loạng choạng đi trên mặt đất.

Mẹ con Cố Ngang cũng nghe thấy tiếng vang, Mẹ Cố đứng dậy đi nghênh đón, nhìn thấy chồng đang say rượu cũng không giật mình, chỉ bình tĩnh mà đỡ ông vào phòng.

“Ba.” Cố Ngang kêu một tiếng.

“…” Ba Cố mơ hồ không rõ mà than thở vài câu, liền nặng nề ngã xuống giường. Không quá vài giây đồng hồ liền phát ra tiếng ngáy rung trời.

Mẹ Cố đối với điều này đã tập mãi thành quen, vội xoay người đi vào buồng vệ sinh cầm khăn ấm ra lau người cho chồng. Ngực Cố Ngang bỗng thấy ngột ngạt, đột nhiên có chút áy náy. Cậu chỉ biết ba dượng thường xuyên về muộn, lại chưa bao giờ nghĩ đến mọi khi mẹ một mình ứng phó với ông chồng say đến bất tỉnh này như thế nào.

Bởi vì sáng phải đến trường nên mỗi ngày đều sẽ ngủ sớm, bởi vì phải đến trường nên rất nhiều việc nhỏ cậu có thể giúp mẹ đều bị quên mất. Cậu hiện tại là một học sinh nhưng trước vẫn là con trai của mẹ, làm sao có thể bởi vì “con muốn đọc sách” mà khoanh tay bàng quan được?

Ôm ấp áy náy, Cố Ngang yên lặng đoạt lấy cái khăn trong tay mẹ, chủ động lau thân thể dấp dính của ba dượng. Mẹ cậu ngẩn người, rồi lại vui mừng mà mỉm cười, không nói gì, sau đó cùng cậu thay áo ngủ sạch sẽ cho ông.

Gây sức ép xong, hai người cả người toàn mồ hôi. Mẹ Cố nhìn con trai đem khăn giặt sạch, cười nói: “Con trai mẹ thật sự đã trưởng thành rồi.”

Cố Ngang có chút xấu hổ, nói: “Con trở về ngủ đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút.”

Tuy là nói vậy, tiếng ngáy của ba dượng to như sấm, chỉ sợ mẹ lại phải nghênh đón một đêm không ngủ rồi. Cố Ngang trong lòng yên lặng thở dài, cùng mẹ nói ngủ ngon xong thì về phòng mình.

Tề Yên Khách tựa bên giường, mỉm cười nhìn cậu.

“A, anh tỉnh rồi?” Cố Ngang kinh ngạc nói, “Em đánh thức anh à? Ngại quá.”

Tề Yên Khách mỉm cười lắc đầu.

Cố Ngang nói: “Người em toàn mồ hôi, phải tắm qua một chút.” Sau đó liền đi vào phòng tắm. Chờ cậu khô ráo đi ra, Tề Yên Khách đã ngủ mất.

… Lại nói, hình như đây là lần đầu tiên được nhìn thấy dáng vẻ của y lúc ngủ.

Những ngày bị nhốt trong căn nhà kia, vẫn luôn ôm nhau ngủ, nhưng Tề Yên Khách luôn tỉnh dậy sớm hơn cậu. Tề Yên Khách hình như luôn rất cảnh giác, rất dễ bị bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, bởi vậy Cố Ngang không dám phát ra thanh âm quá lớn, rón ra rón rén mà ngồi xuống bên giường, nhìn lén bộ dáng khi ngủ của y.

Quả nhiên… Vô luận có là công thì một người đàn ông lúc ngủ cũng chẳng khác gì thụ!

Cố Ngang trong lòng cuồng tiếu, ý dâm cảnh tượng bản thân bổ nhào vào trên người y mà tùy ý chà đạp. Ngay lúc Cố Ngang đang mang vẻ mặt dâm đãng, Tề Yên Khách bỗng nhiên mở mắt ra, có chút hoang mang nhìn cậu.

Cố Ngang nháy mắt đỏ cả mặt, xấu hổ ho khan hai tiếng, bò lên giường nói: “Em sai rồi, ngủ ngon.”

“?” Tề Yên Khách kinh ngạc chớp mắt mấy cái.

Cố Ngang nằm bên cạnh ôm lấy y, cảm thấy mỹ mãn nói: “Không có gì không có gì, ngủ đi.”

Tề Yên Khách cười cười, xoay người sang nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó miệng tạo khẩu hiệu: “Ngủ ngon.”

Cố Ngang trong lòng tràn đầy ấm áp, chỉ cảm thấy nhu tình sắp tràn ra luôn rồi. Ý cười trên khóe miệng thế nào cũng không nhịn được, cậu đầy yêu thương mà ngóng nhìn Tề Yên Khách, nhịn không được lần thứ hai nói: “Ngủ ngon.”

Ngọn đèn tắt. Quay về yên lặng.

Tại một căn phòng khác với ngọn đèn chưa bao giờ sáng, nụ cười của thiếu niên cũng trở nên bình tĩnh dịu dàng.

“Nếu nguyện vọng của mình cũng có thể được thực hiện thì tốt rồi.”

“Quang, em cũng hy vọng, hai người có thể luôn luôn được ở bên nhau.”

“… Thực xin lỗi.”

Nụ cười kia dần dần đong đầy đau thương, khiến người nhìn cũng theo đó mà cảm thấy khổ sở.

Hôm sau, Cố Ngang trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra thì thấy, người bên cạnh thế mà lại vẫn còn đang ngủ.

À, là do tâm tình được thả lỏng sao? Ly khai căn nhà kia sẽ không còn khẩn trương như thế, cho nên giấc ngủ cũng trở nên đặc biệt an ổn?

A, hiếm có như vậy, phải tặng một nụ hôn chào buổi sáng chứ?

Cố Ngang ôm lấy trái tim thịch thịch nhảy loạn, thật cẩn thận mà tiến tới. Còn chưa tới gần, mí mắt Tề Yên Khách bỗng nhiên giật giật, có vẻ sắp tỉnh lại. Cố Ngang chấn kinh, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác. Đợi trong chốc lát, Tề Yên Khách lại không có phản ứng gì. Cậu nhịn không được nhìn lén, phát hiện mắt Tề Yên Khách vẫn còn nhắm.

Hôn hay không hôn ~ Hôn hay không hôn ~

Cố Ngang liếm liếm môi, đang do dự, phía sau đầu bỗng nhiên bị đẩy về phía trước, môi đã chạm vào người kia. Cậu ngẩn người, nhìn Tề Yên Khách đang mỉm cười, lúc này mới kịp phản ứng Tề Yên Khách là đang giả bộ ngủ.

“Anh không thể chờ cho em hôn rồi hẵng tỉnh à?” Cố Ngang mặt đỏ hồng, lại vẫn cố gắng bình tĩnh mà hừ một tiếng.

Tay Tề Yên Khách vẫn đang đặt sau gáy cậu, lưu luyến mà vuốt ve tóc cậu. Cố Ngang bị y chăm chú nhìn đến tim can tan cả ra, khóe miệng nhịn không được giương lên, cười nói: “Hôm nay phải làm gì? A ——” Cậu nhớ tới ước hẹn hai ngày kia, nụ cười không không khỏi phóng đại, “Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi thế giới bị hủy diệt?”

Tề Yên Khách từ chối cho ý kiến mà cười cười.

“Xì, đợi anh chấp nhận vậy.” Cố Ngang một chút cũng không sợ hãi, ngược lại bắt đầu tính toán bắt đầu thật tốt mà lợi dụng ngày cuối cùng này như thế nào. Cậu ngồi hẳn dậy, chăn rơi xuống từ bờ ngực trần trụi. Tề Yên Khách cũng xốc chăn đứng lên, □ (hẳn là khỏa thân) mà đi tới đi lui, nhặt lên đống quần áo rơi đầy sàn nhà.

Tầm mắt Cố Ngang thủy chung dính vào thân thể trơn bóng kia. Tề Yên Khách là kiểu mặc quần áo thì trông gầy nhưng khi cởi sạch thì lại có cơ bắp, đường cong thân thể phi thường đẹp, Cố Ngang nhìn mà không khỏi hồi vị cảm giác lúc mới đầu bị y tiến vào.

Nhận thấy được ánh nhìn phía sau, Tề Yên Khách chớp chớp mắt, một bên không hiểu mà nhìn Cố Ngang, một bên đem quần áo đưa qua. Cố Ngang có chút xấu hổ, ra vẻ đứng đắn mà ho khan hai tiếng, sau đó từ ổ chăn chui ra đi mặc quần áo.

Hai người mặt đối mặt lần lượt mặc quần áo, ánh mắt đều mang ý cười mà nhìn đối phương. Cảm giác này phi thường kỳ diệu, giống như hai người vừa mới cùng nhau làm chuyện gì xấu, rồi lại cùng nhau thu thập tàn cục vậy.

“Này, nếu hôm nay là ngày cuối cùng …” Cố Ngang dừng lại nửa chừng, nghiêm túc nói, “Không bằng chúng ta đi kiếm gì ăn xong làm gì đó đến tinh tẫn nhân vong đi.”

Tề Yên Khách bật cười, từ trong túi lấy ra cuốn sổ, viết: “Không phải bảo sẽ đến nhà anh sao?”

“A! Nhà anh!” Cố Ngang mừng rỡ không thôi, “Thiếu chút nữa quên! Nhanh nhanh đến nhà anh, em muốn xem xem nhà anh trông như thế nào! Nhà của tác gia trong truyền thuyết đó nha!”

Tề Yên Khách có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi, chu đáo giúp cậu cài vài cái cúc áo cuối cùng. Lúc Cố Ngang mặc quần thì phát hiện trong túi phình ra, đưa tay sờ, thì lấy ra một con vịt vàng.

Thấy con vịt khiến cậu có chút sững sờ, nhưng chỉ cười mà không nói gì, rồi bỏ lại vào chỗ cũ. Tề Yên Khách lẳng lặng nhìn, không lên tiếng đem con vịt của mình cũng bỏ vào trong túi áo.

Hai người rửa mặt xong, thấy thời gian đã quá chín giờ. Mẹ Cố còn đang ngủ, ba thì đã rời nhà. Cố Ngang cùng dì Ngô chào một tiếng, liền cùng Tề Yên Khách ra khỏi cửa.

Hôm nay thời tiết thật tốt, tinh không vạn lí (trời xanh bao la), ánh mặt trời sáng lạn. Có điều nhiệt độ không cao, thổi tới những cơn gió mát mẻ. Cố Ngang cảm thấy toàn thân lỗ chân lông đều như đang được hít thở, phổi cũng đặc biệt thoải mái. Cậu sung sướng nheo lại ánh mắt, cùng Tề Yên Khách sóng vai đi trên đường. Đi một lúc, người đi đường dần dần nhiều hơn. Cố Ngang phát hiện hai người đang đi tới chợ.

“?” Cố Ngang kinh ngạc nhìn Tề Yên Khách. Tề Yên Khách cười tủm tỉm mà kéo cậu vào trong.

“Muốn mua đồ ăn?” Cố Ngang vui vẻ nói, “Muốn đến nhà anh nấu cơm cho em ăn?”

Tề Yên Khách gật gật đầu, đứng trước quầy hàng lựa rau dưa, Cố Ngang cũng cùng giúp đỡ. Tề Yên Khách dường như có hơi bất ngờ, Cố Ngang liền cười nói: “Làm sao? Anh cho là em không biết đi chợ sao?”

Tề Yên Khách nhún nhún vai, Cố Ngang đắc ý dào dạt nói: “Em từ rất nhỏ đã tự chăm sóc bản thân rồi, không chỉ đi chợ, mà giặt quần áo lau sàn nhà các thứ em đều phải làm. Khi đó mẹ em phải đi làm, trong nhà có mỗi một mình, em đương nhiên phải học rồi…” Cố Ngang dừng một chút, sau đó bổ sung, “A, khi đó mẹ em chưa có tái giá.”

Những ngày này hẳn không hề dễ dàng? Đối với cả Cố Ngang cùng mẹ Cố đều thực không dễ dàng.

Cho nên cậu mới hiểu chuyện như vậy.

Tề Yên Khách tưởng tượng cảnh Cố Ngang hồi nhỏ đi mua rau cùng mấy ông chú bà dì cò kè giá cả, có chút buồn cười lại có chút đau lòng. Ánh mắt y không khỏi trở nên càng dịu dàng, giống như dịu dàng mà ngóng nhìn như thế có thể bù lại được điều gì đó.

“Còn muốn mua gì nữa?” Cố Ngang nhìn một túi to rau dưa, ngẩng đầu hỏi, “Anh định làm món gì?”

Tề Yên Khách chi chỉ Cố Ngang, Cố Ngang ngầm hiểu nói: “Vậy em sẽ mua những thứ em muốn ăn nha. Em nghĩ…” Cậu nói tên vài món ăn, Tề Yên Khách liền gật gật đầu, ngựa quen đường cũ mà dẫn cậu đi mua.

Cuối cùng trong tay hai người xách cơ man là túi, tuy nhiều nhưng cũng không quá nặng, dù sao cũng chỉ cần làm phần ăn cho hai người. Gió mát thổi vào người, làm người ta tuyệt không cảm thấy mệt mỏi. Tề Yên Khách không có cách nào lấy bút ra viết, miệng đành phải làm vài khẩu hiệu: “Nhà của anh rất gần.”

Cố Ngang bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được anh đối với khu chợ này quen thuộc như vậy, bình thường anh hay mua đồ ăn ở đây à?”

Tề Yên Khách cười cười, mang theo Cố Ngang đến một căn hộ ở phía trước. Cố Ngang nhìn y dể mấy túi thức ăn xuống đất, lấy chìa khóa ra mở cửa, đột nhiên cảm thấy phi thường ấm áp, có cảm giác như hai người đang sống cùng nhau vậy.

Kỳ thật khoảng thời gian bị nhốt trong căn nhà kia cũng có thể coi như ở chung, nhưng so với hiện tại hoàn toàn bất đồng. Khi đó chính là “cùng nhau cư trú”, mà hiện tại lại giống như là cùng nhau sinh hoạt.

Cửa mở ra, nội thất đơn giản sạch sẽ bày ra trước mắt.

Tề Yên Khách nhấc túi đi vào, quay đầu lại nhìn Cố Ngang. Cố Ngang một bên vào theo, một bên đánh giá căn nhà của y. Chẳng biết tại sao, nơi này khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc. Cậu thậm chí có thể nhắm mắt lại cũng biết chỗ nào có cảm giác gì.

“Thật kỳ quái.” Cậu đi đến trước bàn ăn, vươn tay vuốt khăn trải bàn in hoa văn, ánh mắt nhìn bài trí bốn phía, “Em cảm thấy mỗi đồ vật đều rất quen thuộc, cứ như là do chính mình tự tay chọn ấy.”

“…” Tề Yên Khách đem đồ ăn xách vào phòng bếp, im lặng không lên tiếng.

“Em đi xem xung quanh, không phiền chứ?” Cố Ngang hướng phòng bếp nói.

“Ừ.” Tề Yên Khách quay đầu lại cười cười, bắt đầu rửa rau dưa.

Cố Ngang liền đánh giá thật kỹ căn phòng đang đứng. Nơi này phong cách trang hoàng thật đơn giản, chủ yếu là màu xanh và màu trắng, thoạt nhìn rất bình tĩnh và hợp lý, nhưng lại có chút lạnh như băng. Bên cạnh phòng khách là phòng bếp, còn bên kia là ban công. Phía trên ban công còn đang phơi một cái quần lót thể thao cùng hai chiếc tất trắng, trong ánh mặt trời mà nhẹ nhàng lay động.

Cố Ngang nhịn không được nở một nụ cười.

Bên cạnh ban công là phòng ngủ, đi vào nhìn thấy đầu tiên là chiếc laptop đang nằm trên giường. Cố Ngang một trận kích động, nghĩ thầm bên trong máy tính nhất định có toàn bộ bản thảo các tác phẩm của Tề Yên Khách. Cậu rất muốn mở máy tính ra xem, nhưng vẫn là nhịn được.

Nhìn chung, căn phòng này so với trong tưởng tượng của cậu không khác nhau là mấy. Sạch sẽ đơn giản, rất nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cũng rất ấm áp.

Cố Ngang trở lại phòng bếp, thấy Tề Yên Khách đang lấy gia vị tẩm chân gà. Cậu cười cười, thốt ra: “Không hổ là con trai của đầu bếp đứng thứ hai đất nước…”

Tề Yên Khách bỗng ngẩng đầu, du du nhìn cậu. Cố Ngang sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên bắt đầu nghi hoặc: A? Đầu bếp đứng thứ hai đất nước?

… Vì sao mình lại biết? Anh ấy có nói với mình sao?

Cố Ngang cố gắng nhớ lại, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi lúc nào Tề Yên Khách đã nhắc tới. Cùng lúc đó, rất nhiều sự việc bỗng dồn dập hiện lên trong đầu.

Mẹ Tề Yên Khách là đầu bếp đứng thứ hai đất nước, ba thì mở một cửa hàng sách, nhưng là tay nghề của ba y cũng phi thường tốt. Tề Yên Khách từ nhỏ đã bắt đầu học nấu ăn, món đầu tiên học được chính là thịt kho tàu, bởi vậy ba y rất thích ăn thịt…

… Vì sao mình lại biết chuyện này? Anh ấy tuyệt đối không hề nói cho mình!

Cố Ngang mờ mịt đứng đó, đầu óc lộn xộn. Tề Yên Khách lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa. Cố Ngang há miệng, đang muốn hỏi gì đó, rồi lại nhớ tới ước định của hai người, liền cười lắc lắc đầu.

“Nào, cùng nấu cơm thôi~” Cố Ngang cười hì hì xắn tay áo.

Tề Yên Khách cũng cười không nói.

Nửa giờ sau, trên bàn ăn bày đầy món ngon mỹ vị. Hai người ngồi xuống cắn nuốt một phen, để lại một bàn bát trống.

“Ai rửa bát? Oẳn tù tì nha?” Cố Ngang đang muốn nhấc tay, bỗng nhiên hùng hổ đẩy cái bát ra, cười nói, “Quên mất, sắp tận thế rồi còn gì, rửa cái rắm! Mặc kệ!”

Tề Yên Khách đồng ý gật đầu, lôi cậu vào phòng ngủ.

“Rượu túc cơm no thật mãn nguyện!” Cố Ngang khoan khoái nhảy lên giường.

Tề Yên Khách bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào laptop, miệng làm vài khẩu hiệu: “Cho em xem.”

Cố Ngang mở to hai mắt, kinh hỉ nói: “Anh cho em xem bản thảo của anh?”

Tề Yên Khách mỉm cười gật đầu. Cố Ngang hoan hô một tiếng, phe phẩy cái đuôi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. Tề Yên Khách mở máy tính, mở một thư mục, bên trong có rất nhiều tài liệu. Cố Ngang liếc mắt liền thấy 《vô hạn nghi kỵ 》.

… Đúng rồi, anh ấy có nói qua, hy vọng mình sau khi trở về sẽ xem lại quyển sách kia thật kỹ.

Hiện tại thế mà thật sự được trở về… Tuy rằng cậu vẫn không rõ dụng ý của Tề Yên Khách, nhưng giờ có thể xem lại quyển sách kia rồi?

Tề Yên Khách hiểu được cậu đang nghĩ gì, trực tiếp mở 《vô hạn nghi kỵ 》, sau đó xoay laptop về phía cậu. Cố Ngang đột nhiên có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu đọc.

Cảm giác đọc một văn bản cùng đọc một quyển sách thật sự cực kỳ bất đồng, nhưng hành văn khác thường mà hoa lệ của ki-lô-gam rất nhanh đã đưa Cố Ngang mang vào bên trong quyển sách. Rất nhanh, cậu đã thật sâu đắm mà chìm vào bầu không khí bên trong cuốn tiểu thuyết, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình. Tề Yên Khách thì tựa vào bên giường, mở ra cuốn sổ, lật trang đầu tiên, dường như đang sửa lại cái gì.

Cả một buổi chiều, Cố Ngang đều hết sức chuyên chú mà đọc. Tề Yên Khách viết trong chốc lát liền cất cuốn sổ đi, thản nhiên mà nhìn Cố Ngang.

Thẳng đến khi văn bản được kéo đến cuối cùng, suy nghĩ của Cố Ngang vẫn còn chưa ngừng mà chuyển động ròng rọc. Khi cậu phát hiện đây là kết cục, liền lộ ra thần sắc mờ mịt.

“… Xem xong rồi.” Cố Ngang xoa xoa mắt.

Tề Yên Khách gật gật đầu.

Cố Ngang nghĩ nghĩ, nói: “Không giống so với em tưởng tượng.”

Tề Yên Khách cười cười, không tiếng động nói: “Thất vọng sao?”

“Không, đương nhiên không.” Cố Ngang bật cười, “Siêu cấp đẹp, nhưng mà…” Sắc mặt cậu buồn bã, chậm rãi nói, “Kết cục quả nhiên là toàn diệt.”

Giống như Dịch Khiêm đã nói, kết cục là toàn diệt. Không chỉ vậy, bối cảnh đặt ra quả thật so trải nghiệm của bọn họ rất giống nhau, thậm chí cách thức tử vong của mỗi nhân vật đều giống nhau như đúc.

Không biết khi Tề Yên Khách nhìn thấy bối cảnh trong truyện hết thảy đang phát sinh trước mắt, trong lòng là cảm tưởng gì.

“Đến bây giờ chúng ta cư nhiên còn chưa có chết, hơn nữa đã thoát ra khỏi đó, có nghĩa là…” Nụ cười của Cố Ngang bỗng trở nên chua sót, “Tất cả mọi chuyện, vẫn chưa chấm dứt đúng không?”

Tề Yên Khách gật gật đầu, sau đó cầm lấy máy tính, tại phía cuối văn bản nói loại ngôn ngữ trong nghề: “Em vẫn muốn biết chân tướng sao?”

Cố Ngang nhìn hai chữ “Chân tướng”, nhất thời có chút xuất thần.

Một lúc lâu sau, cậu bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu.

“Hai ngày nay ở cùng với anh, thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Đã đến lúc trở về đối mặt với thực tế.” Cố Ngang hít sâu một hơi, mỉm cười nói, “Đến lúc trở về gặp Vi Miểu rồi.”

Tề Yên Khách thật sâu mà nhìn cậu, sau đó nắm chặt tay cậu, đẩy máy tính ra đứng lên.

Cố Ngang bị y dắt về phía trước cửa. Đứng lại.

Hai người cứ trầm mặc như vậy mà đứng ở trước cửa, không nói được một lời. Nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay truyền lại, khô ráo mà ấm áp.

Laptop nằm chỏng trơ trên giường, tựa như bị vứt bỏ, nhìn qua có chút ai oán thê lương.

“… Này, chúng ta đây là sắp đi tự tử à?” Cố Ngang cười cười.

Tề Yên Khách trìu mến mà ngưng mắt nhìn cậu, bỗng nhiên giương khóe miệng, chậm rãi lắc đầu.

“Chậc chậc, thật chờ mong nha. Chúng ta sẽ có kết cục thế nào đây?” Cố Ngang khụt khịt mũi, cảm thấy mắt có chút ướt át, “Đi thôi, em không thể chờ thêm được đâu.”

Tề Yên Khách nắm chặt tay cậu, sau đó đẩy cửa ra.

—— Phía sau cửa, là một mảnh hắc ám. Giống như cả thế giới đã bị nuốt chửng, lại giống như đang ở biển sâu. Đó là một không gian khiến người ta tuyệt vọng, bởi vì không thể nhìn thấy gì, chỉ có bóng tối.

Mà bên trong bóng tối kia, có một tia sáng nhỏ phát ra từ một vật thể hình cầu. Trong hình cầu trải rộng tơ máu như mạng nhện, tia sáng mỏng manh miễn cưỡng lộ ra từ trong vết nứt của mạng nhện.

Cứ như là tia sáng của hy vọng duy nhất vậy, nó chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên đứng bên quả cầu.

“Quang…” Thiếu niên nâng mắt, dịu dàng nhìn hai người trước mặt, “Hai người trở lại rồi.”