Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

Chương 65




Nhân vật chính: Ta muốn ở bên em mãi mãi

.

Nằm trên giường cả một buổi chiều, lúc chạng vạng tỉnh dậy, tay hay chân Đỗ Trạch đều yếu ớt.

.

Tu không ở trong phòng, Đỗ Trạch nhìn qua cửa sổ phát hiện Tu đang nói chuyện với Rachel, hai chị em Ma tộc yên lặng đứng sau Tu, trông như một cặp thị nữ ngoan ngoãn. Thấy Đỗ Trạch tỉnh, Tu nói thêm vài câu với Rachel và hai chị em rồi lập tức trở về phòng.

.

Đỗ Trạch muốn xuống giường, nhưng ngay khi mở chăn ra, cơn gió lạnh xộc vào nhắc nhở cậu vẫn còn đang ***. Tên ngốc cứng người, cậu lườm chiếc quần đã hy sinh, đôi mắt trông ngóng lia về phía Tu: “… Quần.”

.

Tu cong môi, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Trạch trông thì bình tĩnh nhưng thật ra lại rất luống cuống, tay vươn tới thò vào trong, sung sướng nói: “Vậy cũng tốt, ta thích em chờ trên giường.”

.

Thấy tay Tu sắp đụng đến nơi nguy hiểm, Đỗ Trạch thoáng co chân, quyết đoán triển khai đề tài mới, hòng nghiêm túc nói chuyện nhân sinh với manh chủ.

.

“Lúc nãy các anh, nói chuyện gì.”

.

“Họ đang dựng truyền tống trận ma pháp.” Tu tóm lấy mắt cá chân Đỗ Trạch, cảm thụ làn da bóng loáng dưới lòng bàn tay. “Cần một ngày, chỉ cần kích hoạt xong, sẽ có thể truyền tống thẳng đến thành Agares.”

.

Thần tháp ở trong vùng đất thất lạc, hiện giờ đại lục chính phản đã trùng khớp, bởi vậy thành Agares lúc này vây quanh vùng đất thất lạc nghiễm nhiên xuất hiện ở đại lục chính diện, muốn vào được vùng đất thất lạc thì phải thông qua thành Agares một lần nữa. Vừa nhắc đến bất dạ thành Agares, Đỗ Trạch nghĩ ngay đến em gái mị ma xinh đẹp kia. Độc giả ngốc ngốc muốn che mặt, nhớ khi trước cậu còn cố gắng thu hoạch hậu cung vì manh chủ, giờ đừng nói là hậu cung, bản thân cậu đã bắt đầu một cuộc sống không xấu hổ không thiếu kiên nhẫn với manh chủ rồi.

.

Bị Tu làm cho ngứa ngáy, Đỗ Trạch lại rụt chân, tiếp tục bắt đề tài: “Thần tháp xuất hiện.”

.

“Ừm.” Tay Tu ve vãn qua lại nơi đùi Đỗ Trạch, cặp mắt tím sẫm hơi nheo lại thoáng lộ ra dã tâm. “Ta sẽ bước lên nó, sau đó trở thành thần tối cao.”

.

Nhân vật chính Tu khiêu chiến ngôi thần, đây là nội dung mà《Hỗn huyết》biểu đạt. Thân làđộc giả, Đỗ Trạch không có bất cứ nghi ngờ nào với việc Tu trở thành thần tối cao, giống như cảm giác tự hào tin chắc thằng nhóc ưu tú nhà mình sẽ giành được ngôi thứ nhất. Nhưng hiện giờ cậu lại hơi bất an, không biết là vì bức tranh nơi hành lang không-thời gian, hay là vì ảo giác trong trận chiến mới đây.

.

“…”

.

Đỗ Trạch muốn cho Tu biết về bức tranh cậu đã thấy ở hành lang không-thời gian, nhưng miệng cậu khép mở nhiều lần, làm thế nào cũng không thể bật ra. Cậu bị cấm nói. Điều này càng khiến Đỗ Trạch thêm hoảng sợ, bởi vì thứ che giấu này đã chứng tỏ những gì cậu thấy trong hành lang không-thời gian sẽ xảy ra, cho nên cấm spoil. Lần đầu tiên, Đỗ Trạch không muốn Tu trở thành thần tối cao. Cậu nhìn Tu, cuối cùng do dự cất tiếng: “Vì sao… lại muốn thành thần tối cao?”

.

Đôi tay đang nấn ná của Tu dừng lại. Hắn nhìn Đỗ Trạch, người này không phải thần, thế nhưng ngày nào cũng hoàn tác, không già, không chết, đáng sợ hơn bất cứ vị thần nào.

.

Hắn không quan tâm bối cảnh và thân phận của Đỗ Trạch, nhưng hắn lại quan tâm đến sự chênh lệch giữa mình và Đỗ Trạch.

.

“Trở thành thần minh sẽ có sinh mệnh vĩnh hằng, nếu có được quyền lợi tối cao, không gì có thể can thiệp vào chúng ta.”

.

Tu ấn Đỗ Trạch vào ngực, cằm khẽ chạm vành tai và tóc mai của Đỗ Trạch.

.

“Ta muốn ở bên em mãi mãi.”

.

Đỗ Trạch nhắm mắt, trái tim trào dâng tình cảm chua xót, sưng tấy đến phát đau. Người nói sẽ ở bên cậu mãi mãi chính là Tu, không còn là nhân vật chính vì hủy diệt thế giới mới muốn thành thần của《Hỗn huyết》. Người này đã thay đổi rất nhiều. Cậu không muốn ngăn Tu trở thành thần tối cao, từ lúc bắt đầu, vị trí tối cao đó là thứ mà Tu nên cóđược.

.

Về phần bức tranh ở hành lang không-thời gian, nếu như tình tiết của Nhất Diệp Tri Khâu là để Tu thành thần tối cao, sau đó cướp đi người quan trọng nhất của hắn, thì giờ, người quan trọng nhất của Tu đã đổi thành cậu, đây có lẽ là tin xấu nhất. Đỗ Trạch nghĩ, bản thân không có trong kịch bản, vậy thì sẽ có thể tìm được chủ nhân của giọng nói đó, tránh cái kết cục bi ai nhất.

.

Ngày hôm sau, truyền tống trận ma pháp hoàn thành, họ chuẩn bị mọi thứ để xuất phát đến thành Agares. Khi rời khỏi bộ lạc, tù trưởng Sal đã dẫn tất cả Thú tộc đến đưa tiễn.

.

“Những người bạn đáng kính, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Thú tộc.” Toàn thể Thú tộc đặt nắm tay lên ngực trái, cử hành nghi thức sùng kính nhất. “Nếu cần sự trợ giúp, xin cứ sai phái chúng ta.”

.

Đỗ Trạch đảo mắt qua một lần, không thấy bóng dáng của Nina đâu. Từ sau ngày đó, thiếu nữ tai cáo đã không còn xuất hiện. Đỗ Trạch thoáng hụt hẫng, cậu luôn cảm thấy rằng, từ giờ trở đi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cô nhóc với cái đuôi dài đỏ rực đó nữa.



.

Dưới những cặp mắt ngóng theo của Thú tộc, đoàn người Đỗ Trạch bước vào truyền tống trận. Vầng sáng từ ma pháp không gian nuốt hết mọi người, lần mở mắt tiếp theo, họ đã có mặt tại bất dạ thành Agares. Đỗ Trạch vừa bước ra khỏi truyền tống trận thì thấy ngay mị ma xinh đẹp đang mỉm cười đứng đó, xem ra nàng ta đã chờ đợi lâu ngày.

.

Heidy mặc một chiếc váy dài xẻ tà trễ ngực, nàng ta trông như một thứ trái cây ngọt ngào quyến rũ, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ để mật ngọt chảy ra. Vị thành chủ xinh đẹp của Agares biểu đạt sự hoan nghênh đối với họ, Ariel giật mình ấn ngón tay lên môi, tựa như chưa từng thấy người nào đẹp đến nhường này, ngay cả More cũng liếc mắt nhìn Heidy vài lần.

.

“Rachel tiên sinh, thứ mà các ngươi yêu cầu ta đã chuẩn bị xong.”

.

Heidy chào hỏi Rachel, sóng mắt nàng lưu chuyển, khi thấy Tu thì sáng hơn phần nào. Khi Heidy đáp tầm mắt lên người Đỗ Trạch, nàng hơi ngạc nhiên.

.

“Ngươi là…” Dường như Heidy đã nhớ ra Đỗ Trạch, nàng cười nhạt, hỏi: “Người đó có khỏe không?”

.

Đỗ Trạch vô thức nhìn sang Tu. Lúc này Tu đang trong hình thái Ma tộc, em gái mị ma hiển nhiên không phát hiện đây là manh chủ khi trước thiếu chút nữa đã phá tan thành của nàng. Tu cúi đầu thấy tên ngốc nhà mình đang ngẩng đầu nhìn hắn, góc độ này rất thích hợp để hôn xuống, và Ma tộc đó cũng thuận theo dục vọng trong người.

.

Lông trên người Đỗ Trạch dựng thẳng lên, Tu liếm môi cậu, thấy không thể mở miệng cậu ra, hắn bất mãn cắn một cái. Đợi Tu buông ra, tên ngốc mân mê đôi môi đỏ bừng liếc nhìn quần chúng đang vây xem, im lặng, bất cứ lời nói nào bây giờ cũng đều vô dụng.

.

Heidy thoạt đầu còn lắp bắp kinh hãi, nhưng ngay sau đó chỉ thản nhiên tiếp nhận. Độ tiếp thu của Ma tộc với việc này có vẻ rất cao, nàng chỉ hơi ngạc nhiên, Nhân tộc anh tuấn tóc vàng mắt xanh lúc trước đã từ chối nàng chỉ vì Đỗ Trạch, thế mà giờ Ma tộc xuất sắc không kém bên cạnh này cũng đi theo Đỗ Trạch. Chẳng lẽ thanh niên tóc đen đó có mị lực lớn đến thế sao?

.

Không biết mình đã thành đối tượng nể phục của mị ma, Đỗ Trạch cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Ma tộc bên cạnh. Cậu chỉ trêu chọc một người, thế mà người đó lại làm cậu không thể chịu được.

.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Heidy có chút ngây ngốc, không ngờ Ma tộc đó chính là hậu duệ của ma thần Baal, tên của hắn cũng là Tu. Ánh mắt của nàng tới lui giữa Tu và Đỗ Trạch, biết điều không hỏi thêm câu nào. Heidy hất mái tóc quăn xõa tung ra sau vai, cười nhạt với mọi người: “Chỉ còn chốc nữa là đến bữa tối, mời theo ta đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi. Bên ta có vài thông tin về thần tháp, chắc chắn nó sẽ khiến các ngươi hứng thú.”

.

Qua lời nói của Heidy, Đỗ Trạch biết được tình huống đại khái hiện giờ. Vì thần tháp tọa lạc ở vùng đất thất lạc, cho nên kẻ nào muốn lên tháp hay rời tháp đều phải đi qua thành Agares. Đối mặt với đám sinh linh chen nhau tới, Heidy sáng suốt mở cửa khu đông thành Agares, không thèm ngăn cản nữa. Vì có ưu thế địa lý, Heidy đã góp nhặt được không ít thông tin về thần tháp.

.

“Ta đề nghị, kẻ dưới cấp Võ Thần và Pháp Thần không nên thử lên tháp.”

.

Trong phòng tiếp khách, Heidy nói với mọi người: “Tòa tháp đó quá nguy hiểm, tính tới thời điểm hiện tại, đã có bốn vạn người bước vào thần tháp, kẻ sống sót thoát ra chỉ vẻn vẹn có vài người, tất cả bọn họ đều bỏ cuộc. Theo những kẻ đó, mỗi một tầng của thần tháp là một loại thử luyện, chỉ có Võ Thần và Pháp Thần mới có khả năng vượt qua, kết cục của những kẻ khác là chết.”

.

Nghe Heidy nói, Ariel và hai chị em Ma tộc nhìn nhau. So với những người khác, thực lực của họ chỉ có thể dùng từ yếu ớt để hình dung, nếu vào tháp sẽ trở thành gánh nặng. Nhưng trong số người ở đây vẫn còn kẻ yếu hơn cả họ, tên ngốc với sức chiến đấu là 5 đang được gia chủ của mình ôm vào lòng không thể giãy dụa, chỉ biết trưng ra vẻ mặt âm trầm tùy ý đối phương vuốt ve phần cổ.

.

Tu như không thèm để ý đến vấn đề gánh nặng, chỉ hờ hững hỏi: “Thử luyện kiểu gì?”

.

Heidy lắc đầu: “Những kẻ đó có kiêng kị rất nặng với thử luyện ở thần tháp, thật đáng tiếc, bây giờ hoàn toàn không thể hỏi được tin tức cụ thể về thử luyện.”

.

Mọi người lâm vào trầm tư. Đỗ Trạch nhớ Nhất Diệp Tri Khâu đã từng viết một quyển tiểu thuyết vô hạn lưu*, chính nó đã đã khiến cậu sa đọa thành fan cuồng tiểu thuyết của Nhất Diệp Tri Khâu. Quyển vô hạn lưu đó có tên《Tháp》, nói về nhân vật chính và một đám người trên xe buýt vô tình tiến vào vùng Atlantis, nơi đó chỉ có một tòa tháp, nếu muốn trở lại thế giới thực thì nhất định phải lên tháp. Mỗi một tầng tháp là một phó bản có phong cách khác nhau, trong đó có BOSS mạnh vô đối và các tiểu quái cấp bậc đa dạng, nếu muốn lên tiếp thì phải tìm được “cầu thang” giới hạn nhân số. Vì thế mỗi ngày, nhân vật chính sẽ chết đi sống lại trong cuộc sống “đánh tiểu quái, trốn BOSS, tìm cầu thang”, ngẫu nhiên còn phải đối phó với một số người bạn không đáng tin và kẻ địch.

.

* Vô hạn lưu là một thể loại tiểu thuyết bắt nguồn từ một bộ manga mà trong đó có một nhóm người hoặc bị chết, hoặc chán đời,… nên bị chuyển đến một không gian. Tại đó, nhóm người sẽ phải tham gia vào các bộ phim kinh dị, khoa học viễn tưởng, các bộ truyện tranh…. đa số là có tính khiêu chiến cao và rất dễ chết, mục đích chính là sinh tồn.

.

Nghe rất có cảm giác đúng không, đây chính là mô hình mẫu của thần tháp! Mỗi một tầng của thần tháp là một kiểu thử luyện, Đỗ Trạch dự đoán đây cũng chỉ là con đường dọn tiểu quái đánh BOSS cũ rích mà thôi — tên Nhất Diệp Tri Khâu đó rất lười biếng, trực tiếp dùng nội dung mà mình đã đặt ra. Đỗ Trạch không ngờ rằng trong một cách nào đó mình lại còn khả năng spoil, đến khi manh chủ leo tháp, tình tiết của《Tháp》biết đâu chừng lại có công dụng.

.

Nhắc tới quyển sách《Tháp》, thứ lỗi cho Đỗ Trạch tàn niệm là phần kết mà Nhất Diệp Tri Khâu miêu tả: ở phần kết, nhân vật chính trở về thế giới thực, sống hạnh phúc với đám em gái xinh đẹp. Nhưng chỉ có độc giả mới biết được, nhân vật chính vẫn còn ở trong tháp, nơi mà hắn cho rằng thế giới thực chẳng qua chỉ là một tầng phó bản của tòa tháp. Nhân vật chính vĩnh viễn không rời khỏi tòa tháp đó, bởi vì hắn đã nhận định hiện thực của mình.

.

… Đây chính xác là lừa đảo bảo HE mà hóa ra lại là BE! Bấy giờ, Đỗ Trạch mới đau khổ phát hiện, tập tính bất lương chuyên lừa đảo độc giả của Nhất Diệp Tri Khâu đã xuất hiện ngay từ đầu rồi. Độc giả ngốc nghếch bắt đầu lo lắng vì kết cục,《Hỗn huyết》sẽ không lừa đảo như《Tháp》phải không?!

.

Lúc Đỗ Trạch đang thất thần, Heidy uống một ngụm hồng trà, tiếp tục nói.

.

“Nhưng, họ có nói một thông tin rất thú vị.” Heidy nhìn lướt qua mọi người. “Thần tháp không thể tổ đội, bởi vì tổ đội cũng không có ý nghĩa gì. Khi leo tháp, mỗi một kẻ leo tháp đều sẽ bị dịch chuyển tự do đến những nơi khác nhau, tỷ lệ gặp được nhau rất thấp; mỗi một trạm kiểm soát chỉ có thể cho một kẻ leo tháp vượt qua, sau khi qua trạm kiểm soát sẽ bị sắp xếp lại.”

.

Khi thấy mọi người sắp biến sắc, Heidy cười khẽ, nói: “Tuy nhiên, có một cách có thể tránh khỏi tình huống này.”

.

“Lần đầu tiên tiến vào thần tháp, mỗi một kẻ leo tháp sở hữu một ‘bằng chứng’, nó đại biểu cho tư cách leo tháp. Ngươi có thể đưa nó cho người khác và trở thành ‘kẻ đi theo’ của người nọ. Tuy có thể cùng người đó đồng thời lên tháp, nhưng cho dù lên được đến đỉnh, ngươi cũng không thể phong thần.”

.

Đưa “bằng chứng” cho đối phương, trở thành kẻ đi theo, ý nghĩa của nó là dù mình đã mất đi cơ hội lên tháp phong thần, nhưng vẫn hy vọng đối phương có thể trở thành thần tối cao, đây thật sự là một loại tín ngưỡng. Đỗ Trạch giật mình, thần tháp chính là một cỗ máy sàng lọc, thực lực không đủ sẽ bị diệt, bảo đảm chỉ có cảnh giới ngụy thần mới lên được; “Bằng chứng” đại biểu cho tín ngưỡng, kẻ theo đuổi càng nhiều thì tỷ lệ lên được thần tháp càng cao; đến đỉnh tháp sẽ được ban thưởng thần cách, bất cứ sinh linh nào cũng có thể thành thần.

.

“Tu đại nhân, chúng ta muốn trở thành kẻ đi theo của ngươi, có được không?” Verl hồi hộp hỏi, Elise nói tiếp: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm vướng chân ngươi.”

.

Tu thờ ơ đáp: “Tùy.”

.

Hai chị em cười vui sướng, Ariel cũng vui vẻ vì biết Tu sẽ không từ chối nàng đi theo. Đỗ Trạch quét mắt một vòng, John và More chắc chắn sẽ đi theo rồi, với lòng trung thành của Rachel dành cho Tu, y cũng sẽ hộ tống, không biết từ lúc nào, bên cạnh Tu lại tập trung nhiều người đến vậy.

.

Heidy mân mê đôi môi đỏ mọng của mình, trầm tư nhìn mọi người. Lúc này, quản gia xuất hiện, hắn khom lưng xuống, nho nhã lễ độ nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời các vị theo kẻ hèn này đến nhà ăn trước.”

.

Tai nghe bãi công ngay trên đường đến nhà ăn, Đỗ Trạch lại được nhìn thấy nhà ăn rộng rãi huy hoàng đó. Thậm chí cậu còn tìm được món bánh nướng ngon lành đã được Tu đút cho ăn khi trước trên chiếc bàn. Mọi người nhao nhao ngồi xuống, lúc này đây, người ngồi trên ghế chủ tọa không phải Heidy, mà là Tu.

.

More ngồi trong góc tối lặng lẽ dùng cơm, hai chị em Ma tộc ngồi cùng chỗ với Ariel, tán gẫu với nhau rất vui vẻ; John không cần ăn cơm, nó đang giúp Đỗ Trạch đút cho con mập mập nào đó ăn. Tầm mắt Đỗ Trạch chuyển tới ghế chủ tọa, Heidy và Rachel ngồi hai bên trái phải của Tu, có vẻ như đang bàn bạc về thần tháp.

.

“… Tất cả vật tư đã đầy đủ.” Rachel nói: “Chủ yếu là thuốc và thức ăn, không gian có hạn, vật tư dư thừa sẽ trở thành xiềng xích.”

.

“Được, ta sẽ thu xếp.” Heidy cười khanh khách: “Đêm nay mọi người cứ tận tình hưởng thụ, thành Agares có thể đưa mọi người bước vào thiên đường.” Nàng nhìn Tu bằng ánh mắt ái muội. “Có cần cung cấp phục vụ đặc biệt không?”

.

Tu chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn mị ma xinh đẹp kia. “Chỗ ngươi có thuốc bôi trơn không?” Ma tộc híp mắt, sắc tím trong đôi mắt lắng đọng thành màu tím sẫm. “Có thể khiến người khác sung sướng.”

.

Là một mị ma, Heidy lập tức hiểu ngay ngụ ý của đối phương, nàng chống nửa người trên bằng khuỷu tay, bộ ngực đầy đặn được phát họa rất sinh động: “Cho dù không có thứ thuốc này, ta vẫn có thể làm chàng sung sướng… Thử một chút không?”

.

Trước khiêu khích của mị ma, Tu cong khóe miệng.

.

“Ngươi không thỏa mãn được ta đâu.” Giọng Tu không lớn, nhưng đủ để người trên bàn ăn nghe được. “Chỉ y mới có thể thỏa mãn ta.”

.

Tức khắc, mọi ánh nhìn đều đáp lên người Đỗ Trạch. Tên ngốc nào đó vừa mới cầm được một miếng bánh nướng, để bên miệng muốn cắn mà không cắn được.

.

Xảy, xảy ra chuyện gì à?

.

Lúc Đỗ Trạch liếc qua, Rachel bình tĩnh đẩy kính một mắt, lộ ra một nụ cười nhã nhặn; John cười ha ha đút tiểu phượng hoàng ăn như chưa có chuyện gì xảy ra; More tập mãi đã quen nên bình thản dùng cơm; hai chị em Ma tộc lại cúi gằm mặt, đôi gò má hơi ửng hồng; Ariel và Đỗ Trạch thì giống nhau, cặp mắt mù mờ, tuy nhiên người sau là vì nghe không được, còn người trước lại là nghe không hiểu.

.

Không khí trong nhà ăn vì câu nói không tiết tháo của Ma tộc mà trở nên hết sức quỷ dị. Nghe câu trả lời từ Tu, Heidy nhún nhún vai ra vẻ từ bỏ, nàng bảo quản gia đi lấy thứ mà Tu muốn, sau đó nâng chén mời mọi người.

.

“Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.” Heidy nói, ý cười sâu xa.

.

Đỗ Trạch không rõ cho nên cùng nâng chén, cậu thấy mị ma xinh đẹp đó liếc đôi mắt ái muội về phía mình, càng thêm khó hiểu.

.