“Không tồi!” Người đàn ông xa lạ kia nhìn chằm chằm Quý Tiêu Dương nửa phút, sau đó khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng cứng rắn, hơi thở mãnh liệt quanh thân cũng hơi thu liễm một chút.
Quý Tiêu Dương nắm chặt tay Quý Thần Quang, thân thể không dấu vết đem Quý Thần Quang bảo hộ phía sau mình. Ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước hơi có phần u ám nhìn về phía người đàn ông xa lạ, cũng không nói gì. Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Có thể rõ ràng nhìn ra hắn ta đang nhằm vào mình, đây là vì cái gì?…… Trên thương trường cũng chưa từng thấy qua người này, như vậy……
“Không cần khẩn trương, khi sự tình còn chưa rõ ràng, tôi sẽ không coi cậu là kẻ địch!” Người đàn ông xa lạ kia nhìn ra đáy mắt Quý Tiêu Dương lóe lên thần sắc cẩn thận, coi như không có gì nói. Ánh mắt nhẹ chuyển rồi dừng lại trên người Linh Thiên Nhiễm đang ngủ say, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười nhẹ đầy hàm xúc.
“Mày muốn gì?” Khúc An đứng lên đi đến phía trước Linh Thiên Nhiễm, chắn lại tầm mắt của người đàn ông lạ kia, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
“Thân thủ của cậu ta không tồi!” Trực tiếp không nhìn đến Khúc An, người đàn ông lạ mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Quý Tiêu Dương.
“Là mày!” Vẻ mắt bình tĩnh của Quý Tiêu Dương bắt đầu giận tái đi, trong thanh âm mang theo chút lãnh liệt, hơi thở trên người trong nháy mắt mãnh liệt thêm vài phần!
“Anh rốt cuộc muốn gì? Anh là ai?” Người nói chuyện là Nam Cung Kỳ vẫn lẳng lặng đứng một bên, trong giọng nói của anh đã không còn sự ôn nhu lúc trước.
“Lời đồn ở bên ngoài quả không sai. Tình cảm của bốn người các thật tốt!” Người đàn ông lạ kia giống như không cảm giác được sự nguy hiểm tỏa ra từ ba người Quý Tiêu Dương. Ngược lại hắn còn thong dong ngồi xuống sô pha ở phía sau.
Có chuẩn bị mà đến…… Đáy mắt Quý Tiêu Dương tối đi vài phần. Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là người trong gia tộc hắn phái đến?……
“Nói rõ đi, rốt cuộc mày muốn gì?!” Khúc An cau mày. Anh rất ghét những chuyện mà anh không thể nắm chắc…… Người này rốt cuộc là từ đâu ra? Có ý gì?
Nghe Khúc An nói, người đàn ông lạ nở nụ cười “Muốn, đương nhiên là có chuyện.” Ánh mắt nhìn chằm chằm về một hướng, ngữ khí nói chuyện có điểm nhẹ đi……
Người này rõ ràng là đang cùng bọn họ vòng vo. Nghe hắn nói thì mấy vết thương trên người Thiên Nhiễm chắc hẳn là do hắn tạo ra. Có lẽ từ miệng Thiên Nhiễm sẽ biết được chút chuyện. Hiện tại không cần tốn thời gian nói chuyện với hắn. Trong lòng Quý Tiêu Dương thản nhiên nghĩ rồi kết luận “An, đi thôi!” Nói xong nắm tay Quý Thần Quang chuẩn bị xoay người rời khỏi quán bar.
Khúc An nghe Quý Tiêu Dương nói cũng sửng sốt một chút rồi mới hiểu được ý Quý Tiêu Dương. Lập tức cùng hai anh em Nam Cung Kỳ đỡ Linh Thiên Nhiễm say rượu đến hôn mê lên. Ở thời điểm xoay người nhìn thoáng qua người đàn ông xa lạ kia. Về nhà chắc chắn phải tra tư liệu về người này.
“Quý Tiêu Dương!”
Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang vừa đi được ba bước thì thanh âm của người đàn ông lạ kia ở phía sau vang lên. Quý Tiêu Dương dừng bước nhưng không xoay người lại.
“Hy vọng cuối cùng chúng ta có thể làm bạn! Còn có, nhớ kỹ tên của tôi là Mạc Dương!”
Mạc Dương?…… Trong lòng Quý Tiêu Dương nhẹ nhớ kỹ. Cái tên thực xa lạ. Làm bạn sao?…… Tôi cũng hy vọng chúng ta là bạn, không phải địch……
“An, đêm nay cùng ở lại nhà tôi đi!” Lên xe, Quý Tiêu Dương nói với Khúc An.
“Được. À đúng rồi, Tiêu Dương, Thiên Nhiễm nói với tôi là cậu ấy vừa mua một căn hộ ở trong chung cư cậu ở đấy. Chuẩn bị ngày mai dọn vào ở. Tôi thấy việc này rất ổn nên liền theo Thiên Nhiễm mua căn ở đối diện cậu ấy. Như vậy bốn người chúng ta lại có thể sống cùng nhau rồi! Dù sao tôi cũng không thích ở trong nhà!”
“Ngày mai chuyển nhà sao?” Quý Tiêu Dương vừa nghe Khúc An nói thì cười gật gật đầu.
“Ân. Ngày mai luôn đi! Sớm một chút ra khỏi cái nơi quỷ quái kia thì sớm an tâm!” Đối với việc ở trong nhà, Khúc An từ trước đến nay đều tỏ thái độ không thích. Khúc gia đối với Khúc An thực nghiêm khắc. Vừa đến gần là có cảm giác đó là một cái nhà giam khiến người ta hít thở không thông nên Khúc An cảm thấy áp lực! Mà tính tình Khúc An lại hay thích náo loạn cho nên cuộc sống của anh với người trong nhà cũng không mấy hài hòa, giống như là với người xa lạ vậy! Thậm chí đối với ông nội Khúc so với người xa lạ còn xa cách hơn một chút!
“Tốt. Ngày mai buổi sáng không có việc gì có thể ăn mừng một chút! Cũng một thời gian rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm!” Quý Tiêu Dương cười với Khúc An, bữa ăn mừng này đương nhiên là vì Khúc An!
“Đó là đương nhiên!” Trên mặt Khúc An tràn ngập cao hứng. Rời khỏi cái nhà kia, anh cảm giác ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều!
“Kỳ nấu cơm!” Quý Thần Quang im lặng ở một bên nghe Quý Tiêu Dương nói chuyện đột nhiên hô lớn, trong thanh âm lộ ra sự hưng phấn! Ánh mắt trông mong nhìn về phía Nam Cung Kỳ, vẻ mặt giống như sắp chảy nước miếng……
“Đúng. Kỳ, việc nấu cơm cậu không thể chạy thoát đâu. Tôi vất vả lắm mới có thể thoát khỏi cái nhà giam kia!” Khúc An cũng là một tên tham ăn, anh cùng Thần Quang xem như là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Hai người bọn họ lúc trước cũng không ít lần cùng nhau thông đồng dùng đủ mọi loại lý do để ăn chực trong nhà Nam Cung Kỳ…… Bất quá khác nhau ở chỗ Khúc An thích ăn cay còn Thần Quang thích ăn ngọt…… Có đôi khi cũng vì việc này mà tranh chấp, sau đó Quý Thần Quang vì mải tranh đoạt mà không tự giác để lộ ra âm mưu của hai người…… Vài năm nay Quý Thần Quang cũng phải nhận không ít ánh mắt khinh bỉ của Khúc An!
“Ân. Ngày mai tôi là đầu bếp!” Nam Cung Kỳ cười như không có gì trả lời. Trong lòng anh không tự chủ nghĩ: Có nên sắc chút thuốc bổ cho Tiểu Cửu……
“Đến rồi. Xuống xe đi!” Trong lúc mọi người đang nói nói cười cười thì Quý Tiêu Dương đã chậm rãi lái xe vào gara.
“Sáng ngày mai sau khi dọn nhà xong sẽ cùng nhau đi siêu thị.” Quý Thần Quang vừa xuống xe vừa bắt đầu nghĩ đến chuyện ngày mai. Trong đầu cân nhắc xem mình còn có món gì muốn ăn ngày mai đều phải bắt Kỳ làm hết……
“Được. Không thành vấn đề!” Khúc An trả lời một câu liền cúi người cùng Nam Cung Kỳ đỡ Linh Thiên Nhiễm ra ngoài.
“Đi thôi, con mèo tham ăn!” Quý Tiêu Dương cười bất đắc dĩ. Con mèo nhỏ tham ăn này lại quên lời hắn nói…… Xem ra mình phải nhanh chóng đi học nấu ăn!
“Anh hai, anh đáp ứng em là buổi tối có thể ăn socola!” Quý Thần Quang nghe Quý Tiêu Dương nói đột nhiên nhớ tới lúc ăn cơm anh hai cùng cậu nói chuyện…… Chính mình cư nhiên lại quên mất. Nhanh chóng đem quyền lợi tối hôm nay nói ra miễn cho anh hai lại chơi xấu.
“Thần Thần, vậy chuyện em đã quên lời anh nói thì sao? Anh nên làm cái gì bây giờ?” Vươn tay trực tiếp ôm Quý Thần Quang vào lòng, khẽ cắn lỗ tai cậu.
Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang loạn chuyển “Em, em, em……” Em nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì……
“Bớt một cái hôn nhẹ!” Vươn đầu lưỡi xấu xa liếm lên tai Quý Thần Quang một chút, Quý Tiêu Dương liền buông Quý Thần Quang ra. Đáy mắt lóe lên một tia tinh quang……
“Không được! Tuyệt đối không được!” Quý Thần Quang vừa nghe việc này, lập tức liền nổi nóng…… Cả người đều giương nanh múa vuốt! Hôn nhẹ sao có thể thiếu được, cậu thật vất vả mới lấy được từ anh hai ba cái hôn nhẹ…… Hiện tại lại bớt một cái. Không được!
Nhìn bộ dáng Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười đắc ý. Hắn chỉ biết Thần Thần là một tiểu hẹp hòi nhưng vẫn còn kém hắn nhiều lắm…… Cư nhiên dám quên lời hắn nói. Để cho hắn nhìn một chút xem là đồ ngọt quan trọng hay là hắn quan trọng……
Nam Cung Kỳ cùng Khúc An liếc nhau…… Đều trầm mặc không nói gì…… Đỡ Linh Thiên Nhiễm bước đi nhanh hơn để lại không gian thân thiết cho hai anh em.
Nam Cung Cửu chầm chậm tiêu sái đi cuối cùng, vươn tay xoa cằm nhìn hai anh em phía trước nở nụ cười……
“Vậy Thần Thần nói nên làm cái gì bây giờ? Em phải cho một đáp án khiến anh hai vừa lòng!” Đáy mắt Quý Tiêu Dương mang theo chút chờ mong. Trong đầu Thần Thần luôn có những suy nghĩ thần kỳ mà hắn cũng không đoán ra được…… Không biết lần này cậu lại có thể nghĩ ra cái gì……
“Anh hai” Thần Quang đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, hai tay trực tiếp ôm lấy hắn. Đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Quý Tiêu Dương, lông mi thật dài hơi hơi run, thanh âm nói chuyện lại giống như lúc nhỏ…… Thanh âm mềm mại, âm cuối dài ra, thẳng tắp đánh trúng nội tâm Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương nhất thời cảm giác được chỗ sâu nhất trong cơ thể mình sinh ra một cỗ sóng nhiệt, mãnh liệt đánh thẳng đến toàn bộ thân thể hắn. Suy nghĩ trở nên mê ly, bên tai giống như vẫn còn vọng lại tiếng nói của Thần Thần. Thanh âm mềm mại, ngọt ngào, âm cuối run rẩy.
“Gọi anh hai cũng vô dụng!” Quý Tiêu Dương ngây người một lúc mới cứng ngắc nói lại một câu. Thần Thần làm nũng lực sát thương thực là ghê gớm…… Trong lòng âm thầm nghĩ, tay Quý Tiêu Dương lại bất giác nắm chặt.
Quý Thần Quang không nói gì. Đôi mắt to tròn ngập nước trực tiếp nhìn thẳng Quý Tiêu Dương, đáng thương hề hề, đôi môi mọng nước hơi chu lên, mi tâm nhíu chặt, biểu tình trên mặt là một bộ ủy khuất. Khi cảm giác được tầm mắt anh hai né tránh mình, Quý Thần Quang cũng liền nhìn theo Quý Tiêu Dương.
Hai anh em giằng co hết một phút đồng hồ, cuối cùng Quý Tiêu Dương không chịu nổi, trực tiếp cúi đầu, hai tay ôm chặt Quý Thần Quang hung hăng hôn xuống. Cái hôn này bất đồng với sự ôn nhu lúc trước mà mang theo một loại gấp gáp nóng rực, hôn thật sự sâu……
Thẳng đến khi nước miếng Quý Thần Quang chảy ra dính xuống áo, Quý Tiêu Dương mới thở hổn hển buông cậu ra……
Ánh mắt sâu thẳm, u ám gắt gao nhìn chằm chằm Thần Thần trong lòng……
Hắn cảm giác được chính mình có một loại nhu cầu thực vội vàng. Hắn muốn…… Muốn……