Thân thể Nam Cung Cửu hơi cứng lại, sau đó trong nháy mắt khôi phục bình thường, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Quỷ Thứ mặt mày hơi nhíu, nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước, ngữ khí có chút đông cứng. “Tiểu quỷ, chớ giả bộ. Tôi biết là cậu.”
Biểu tình cyar Nam Cung Cửu vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. “Tiên sinh, chào ngài, hình như ngài nhận lầm người. Tôi là phục vụ ở đây, Kiệt Lan.”
“Tiểu quỷ, tôi biết là cậu.” Quỷ Thứ đột nhiên bắt được tay trái Nam Cung Cửu, kéo đến trước mặt Nam Cung Cửu. “Vết thương này là lúc làm nhiệm vụ ở Châu Phi cậu vì cứu tôi mà bị thương. Tôi nhớ rất rõ.” Bởi vì, y lặng lẽ đau lòng đã lâu……
Nam Cung Cửu thu hồi nụ cười trên mặt, đôi mắt lẳng lặng nhìn Quỷ Thứ, đáy mắt rõ ràng chợt lóe từng tia từng tia lạnh lẽo. Hắn không nghĩ tới, chính mình lại bị Quỷ Thứ nhận ra.
Nhìn dáng dấp Nam Cung Cửu, Quỷ Thứ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, cười buông lỏng tay đang nắm chặt tay của hắn. “Tiểu quỷ, không cần sốt sắng. Ta sẽ không nói cho lão đại, ít nhất hiện tại sẽ không, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này đi.”
Nam Cung Cửu nghi ngờ liếc mắt nhìn Quỷ Thứ, không biết trong lòng y đang suy nghĩ gì. Nếu như quả thật có tâm buông tha chính mình, y không nên có đến vạch trần mình, nếu như muốn bắt hắn, hiện đang tại sao còn nói những lời này? “Ngươi đang có ý đồ gì?”
“Bọn họ đến đây, ngươi trước tiên cứ làm việc đi, buổi tối ta thì sẽ đi tìm ngươi.” Quỷ Thứ đưa tay ra làm bộ như nhéo hai má Nam Cung Cửu một chút, sau đó cười phong lưu quay người rời đi.
Nam Cung Cửu nhìn bóng lưng Quỷ Thứ, đáy mắt hơi lấp loé. Qua vài giây, đem tâm tình khôi phục bình thường, đi tới quầy cầm lấy một chai rượu, đi về phía cô gái đang ngồi trên ghế sô pha. “Chuyện vừa rồi, rất xin lỗi.” Vừa nói Nam Cung Cửu vừa giúp cô gái rót rượu.
Cô gái liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu, sắc mặt hơi có vẻ ngượng ngùng “Vừa rồi nam nhân kia lôi kéo ngươi làm cái gì vậy? Hơn nữa, còn nắm mặt ngươi.” Ngữ khí câu sau nói tới có chút ghen tuông.
“Há, là một khách hàng.” Đem rượu đã rơt tốt đặt trước mặt cô gái. Nam Cung Cửu cười không sao cả trả lời một câu.
Nữ hài vừa nghe vậy liền có chút không vui. “Kiệt Lan, ngươi làm bạn trai ta đi, ta có thể cho ngươi tiền tự mình mở công ty cũng được, mở cửa tiệm cũng được, không nên ở chỗ này để người khác đùa giỡn.”
Nam Cung Cửu cười cười không nói gì, chỉ là bưng rượu lên đối cô gái nhíu mày “Thử xem, mùi vị này thích không?”
Nam Cung Cửu không biết là, sau khi Quỷ Thứ cùng đồng bạn của y rời khỏi quán bar, cũng nói đến đề tài đó. “Sao vậy? Ngươi xem trọng cậu bé kia?”
Quỷ Thứ cười cười sau đó gật gật đầu “Ừm. Thật là một cậu bé không tệ.” Nói xong, trên mặt hắn lộ ra vẻ háo sắc.
“Quỷ Thứ, cẩn thận Tư nghe thấy được, buổi tối lại trừng phạt ngươi.” Một nam tử trong đó vỗ vỗ vai Quỷ Thứ, cười đến ám muội.
Nghe được tên của Tư, mặt Quỷ Thứ nguyên bản còn vẻ mặt tươi cười, lập tức trở nên hơi cứng ngắc. Còn không chờ y nói chuyện, phía sau liền truyền tới một âm thanh “Mới vừa nghe được tên của ta, các ngươi nói cái gì vậy?” Tư từ trong bóng tối đi ra, một cách tự nhiên đi tới bên cạnh Quỷ Thứ.
“Không có gì, các ngươi có tra được tin tức gì sao?” Quỷ Thứ lấy lại tinh thần cười đến có chút hơi không tự nhiên.
“Không có.” Tư lắc lắc đầu, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt tóc Quỷ Thứ “Còn chưa ăn cơm sao? Sao sắc mặt lại có chút không tốt lắm?”
“Ha ha” Quỷ Thứ cười khan hai tiếng. Đôi mắt tại bốn phía vội vã chuyển nhìn. Này vừa nhìn mới biết, mấy người đồng bạn của mình đã sớm bỏ của chạy lấy người. Trong đầu càng sốt sắng hơn. “Nghe ngươi nói chuyện, ta thực sự thâyd đói bụng, ngươi trước về tổng bộ đi. Ta ăn bữa ăn khuya liền trở về.” Nói xong, Quỷ Thứ vội vã đi mất.
Tư nhìn Quỷ Thứ rõ ràng là đang trốn tránh, thì coi như chẳng có chuyện gì hay là lộ ta biểu tình tức giận, chỉ là, hai tay cắm ở trong túi đáy mắt ngậm lấy cười khẽ, lẳng lặng nhìn. Thấy thân ảnh Quỷ Thứ biến mất trong màn đêm, hắn mới lại bắt đầu quay đầu lại chậm rãi bước đi. Con đường cùng Quỷ Thứ giống nhau như đúc.
Sau khi tan tầm, đã là mười hai giờ khuya. Trong lòng Nam Cung Cửu rõ ràng nhớ kỹ Quỷ Thứ vừa nãy nói gì, không quản thật hay giả hắn vẫn là nằm ở trên giường cũng không có ngủ. Một lát sau, thời gian ước chừng là nửa đêm một giờ, Nam Cung Cửu nhạy cảm phát hiện ra trong phòng nhiều hơn một người, hắn từ trên giường ngồi dậy, đón ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy Quỷ Thứ trong tay xách theo mấy hộp thức ăn nhanh, đang cười hì hì nhìn hắn. Thấy hắn tỉnh lại, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần. “Tỉnh rồi? Ta mua bữa ăn khuya, cùng ăn đi.” Nói rồi, Quỷ Thứ tự nhiên bắt đầu bày đồ ăn ra.
Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn động tác của Quỷ Thứ, cũng không nói lời nào. Trong đầu lại tại nghĩ thầm. Quỷ Thứ này rốt cuộc muốn làm gì?
“Làm sao còn chưa chịu rời giường, nhanh chóng xuống dưới, cơm nước còn nóng lắm, vừa vặn có thể ăn.” Quỷ Thứ liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu bên cạnh, hướng về phía hắn giơ giơ đũa lên. Nam Cung Cửu chần chờ một chút, đưa tay ra vén chăn lên, đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt lẳng lặng nhìn dọc theo mặt Quỷ Thứ. “Ngươi muốn làm gì?”
“Cái gì làm gì?” Quỷ Thứ đem đũa đặt trước mặt Nam Cung Cửu, có chút kỳ quái hỏi một câu.
Nam Cung Cửu mím môi nhận lấy đũa, không nói gì thêm. Lẳng lặng ăn cơm nước trên bàn, bên tai vang trở lại thanh âm lải nhải của Quỷ Thứ. Một hồi nói y lúc thi hành nhiệm vụ nhìn thấy chuyện gì hay, một hồi nói cuộc sống của y, một hồi lại hỏi Nam Cung Cửu về lại quốc nội có tốt hay không, lung ta lung tung…… Nam Cung Cửu chỉ là gián tiếp trả lời, phần lớn thời gian cũng chỉ là lẳng lặng nghe, chầm chậm ưu nhã ăn cơm. Còn thật đừng nói, buổi tối hắn bởi vì nghĩ đến chuyện Quỷ Thứ, quên ăn cơm tối, bụng vừa vặn bị đói.
Nói ước chừng nửa giờ, Quỷ Thứ đột nhiên dừng âm thanh, ánh mắt y lộ ra ánh sáng vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Cửu. “Tiểu quỷ, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời được không?”
Đến rồi…… Nam Cung Cửu ở trong lòng hơi niệm một câu, hắn liền biết Quỷ Thứ khẳng định đang đánh ý định gì. Chỉ là, hắn đoán không ra Quỷ Thứ có thể có ý đồ gì…… “Vấn đề gì?” Nam Cung Cửu trên mặt bất động thanh sắc hỏi một câu, vẫn như trước chầm chậm ưu nhã ăn.
“Ngươi là Á Cửu, có đúng hay không!” Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Quỷ Thứ là hết sức khẳng định. Con mắt của y lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu, dường như muốn đưa nó xem mặc một cái động nghiêm túc.(?)
Biểu tình trên mặt Nam Cung Cửu hơi sững sờ, sau đó gật gật đầu, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Chiếm được câu trả lời của Nam Cung Cửu, Quỷ Thứ cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chẳng qua là cảm thấy chuyện đương nhiên, rất là bình tĩnh. An tĩnh một hồi qua đi, Quỷ Thứ liền nói một câu. “Ngươi có phải là đã biết tâm tư của lão đại đối với ngươi rồi không? Cho nên mới……”
“Ừm.” Nam Cung Cửu mơ hồ không rõ trả lời một câu. Hắn muốn biết Quỷ Thứ tới cùng là biết nhiều hay ít……
“Ngươi rõ ràng đã tránh thoát, tại sao còn phải quay về ‘X’. Tự chui đầu vào lưới!” Ngữ khí Quỷ Thứ có từng điểm từng điểm kích động, khẩn trương nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu buông đũa xuống, đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống bụng. Sau đó, biểu tình bình tĩnh nhìn Quỷ Thứ, thanh âm không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng mạnh mẽ. “Ta có nguyên nhân của chính mình.”
“Nhất định phải thế?” Cơ hồ là Nam Cung Cửu vừa dứt lời, Quỷ Thứ liền mở miệng hỏi.
Nam Cung Cửu trầm mặc gật gật đầu. Xem như là chấp nhận. Trong lòng lại có một loại cảm giác khác thường. Hóa ra, Quỷ Thứ cũng không biết sự tình hắn trọng sinh……
“Á Cửu, có chuyện gì mà ngươi nhất định phải trở lại ‘X ‘. Ngươi nếu cũng đã thành công thoát khỏi tầm mắt của lão đại, ngươi liền không nên trở về. Lão đại lợi hại thế nào ngươi cũng không phải không biết, nhiều năm như vậy lẽ nào ngươi còn không hiểu được?”
Nghe Quỷ Thứ nói, Nam Cung Cửu trầm mặc. Trong lòng nghĩ. Mình là ngay từ lúc vừa mới bắt đầu liền sai rồi phải không? Không nên trở lại nơi này, chỉ là, nếu như không làm sát thủ, hắn còn thật không biết mình có thể làm gì, chỉ có làm sát thủ, mới có thể trong thời gian ngắn nhất kiếm được nhiều tiền nhất. Có tiền, mới có thể quang minh chánh đại cùng Kỳ ở bên nhau, sẽ không sợ người nhà cản trở. Quan trọng nhất là, hắn căn bản không biết lão đại cư nhiên lại đối với hắn tồn tại ý nghĩ thế này. Nếu như biết, hắn dù có chết cũng sẽ không đến ‘X’. Chỉ là hiện tại hết thảy đều đã muộn……
“Á Cửu đi nhanh lên đi. Không lâu nữa sự tồn tại của ngươi cũng sẽ bị những người khác phát hiện. Á Cửu, ta có thể giúp đến cũng chỉ là lần này thôi.” Quỷ Thứ đứng lên vỗ vỗ vai Nam Cung Cửu. Tâm tình có chút trầm trọng có chút ngột ngạt…… Tiểu quỷ, hi vọng cuối cùng ngươi có thể đạt được hạnh phúc chân chính!
“Cảm ơn!” Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần đối Quỷ Thứ triển khai một nụ cười thật lòng. Đây là chuyện Quỷ Thứ bất chấp nguy hiểm tính mạng vì hắn làm, trong lòng hắn là thật rất cảm kích!
“Huynh đệ, có duyên gặp lại. Ta hi vọng lần sau có thể nhìn thấy người kia của ngươi!” Quỷ Thứ đối với Nam Cung Cửu cười cười, sau đó nhảy cửa sổ biến mất ở trong màn đêm.
Tại lúc Quỷ Thứ đi rồi, Nam Cung Cửu nhanh chóng thu thập một chút đồ vật, cũng lập tức ly khai nơi hắn đã ở hai tháng này.
Nam Cung Cửu đi rồi không tới nửa giờ, trong phòng của hắn liền xuất hiện năm người vội vã chạy tới. Trong đó có Tư cùng Quỷ Thứ……
“Là ngươi?” Tư nhìn Quỷ Thứ ở phía sau, lạnh giọng hỏi.
Tư liếc mắt nhìn Quỷ Thứ, trên gương mặt vẫn luôn ôn hòa cũng xuất hiện lửa giận. “Quỷ Thứ, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi có biết hay không lão đại ở trên người chúng ta cũng lắp đặt máy định vị.”
“Chuyện này……” Sắc mặt Quỷ Thứ trong nháy mắt trắng bệch. Có chút không thể tin nổi……
“Lão đại đối với Á Cửu là tình thế bắt buộc.” Tư thật sâu liếc mắt nhìn Quỷ Thứ. Sau đó, quay người rời đi.
Nam Cung Cửu mới vừa rời đi nơi dừng chân, đi không tới năm phút đồng hồ liền gặp một trận tập kích súng ống. Nam Cung Cửu lập tức ẩn nấp ở chỗ tối, trong lòng một trận lạnh lẽo. Bị phát hiện……
Gian phòng trên tầng cao nhất tổng bộ, đèn đuốc sáng choang, Tạ Hoài bưng chén rượu đứng ở phía trước cửa sổ, khóe miệng lộ ra một vệt mỉm cười. Hiện ra tâm tình vô cùng tốt.
“Có tin tức?” Tống Mộc Thanh nhìn hắn cười, đoán cũng không cần đoán có thể nghĩ đến, nhất định là có tin tức của Á Cửu.
“Ừm.” Tạ Hoài gật gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh. “Á Cửu càng ngày càng thông minh, biết trốn trong quán bar, loại địa phương hắn ghét nhất.”
“Chính là bởi vì ngươi hiểu rõ hắn, cho nên, mới không nghĩ tới chỗ này.” Tống Mộc Thanh quay người vì chính mình rót một chén trà, sau đó nằm ườn ra ghế salông, bóc một cái kẹo đặt ở trong miệng nhai.
“Ha ha…” Cũng không biết Tạ Hoài đang nghĩ đến cái gì hay là nghe Tống Mộc Thanh nói, nhất thời, cười đến một mặt đắc ý.
Tống Mộc Thanh nhìn vậy lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu đồ điên.