Sau một tháng tĩnh dưỡng, thân thể Nam Cung Cửu hoàn toàn khôi phục. Vào ngày xuất viện, Nam Cung Cửu liền một mình ly khai tổng bộ. Ngựa không ngừng vó (nhanh chóng) từ trong ngân hàng lấy một khoản tiền ra, sau đó, mua một chút lương khô cùng một chút đồ dùng cần thiết, liền về căn phòng dưới tầng hầm trước kia. Bên trong vẫn như trước khi hắn rời đi, chỉ có điều, tất cả đồ đạc đều nhiều hơn một tầng bụi dày, Nam Cung Cửu đem vải trắng xốc lên, trên giường lớn màu xanh nhạt, vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu.
Nam Cung Cửu đem ba lô bỏ lên trên giường, sau đó, ánh mắt lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Tâm tư chuyển động liên tục. Ba tháng tới này hắn nên vượt qua thế nào đây. Đây là cơ hội duy nhất của hắn, nhất định phải hảo hảo nắm chắc! Đêm đó cho đến lúc bình minh, Nam Cung Cửu đều không có chợp mắt, hắn luôn luôn suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để né tránh sự truy bắt của Tạ Hoài. Đợi đến khi chân trời lộ ra bạch bụng, Nam Cung Cửu rốt cục có một kế hoạch tốt.
Có kế hoạch, gương mặt của Nam Cung Cửu cả đêm căng thẳng cũng biến thành nhu hòa mấy phần, hắn trực tiếp đứng lên, mang theo ba lô ra khỏi tầng hầm, hướng về khách sạn đối diện đi đến. Đặt một phòng, tắm xong, hắn ở trong phòng ăn sáng. Ngủ đủ, đợi đến chín giờ, hắn liền đeo ba lô rời khỏi khách sạn, tại cửa hàng bán quần áo sát vách mua một bộ quần áo thể thao, trực tiếp đem cái ba lô dùng để đựng quần áo ném vào thùng rác ở một con phố khác, mặc bộ quần áo thể thao mới mua, ngăn một chiếc xe lại, tùy ý nói tên một địa điểm.
Sau khi xuống xe, Nam Cung Cửu tiến vào siêu thị, địa phương người đến người đi, hắn tâm tình tốt tùy ý nhìn đám người qua lại. Nếu không lại mua một bộ quần áo phong cách hiphop, thay đổi quần áo thường trên người, kể cả ba lô cũng ném vào trong thùng rác. Thời điểm ra khỏi siêu thị Nam Cung Cửu đã đại đại thay đổi dáng dấp, màu tóc là màu vàng chói lọi, ngũ quan trên mặt sâu hơn, ngay cả tròng mắt cũng biến thành màu xanh biếc giống như bảo thạch, toàn bộ chính là một bộ lưu manh nước ngoài.
Hắn đứng ở ven đường cản lại một chiếc xe, nói tên một quán rượu. Sau mười lăm phút, Nam Cung Cửu đứng trước cửa một quán bar tên là ‘Bóng đêm’, bất quá, lúc này quán bar cũng không có mở cửa. Hắn từ cửa nhỏ bên cạnh đi vào. Đầy đủ qua sau ba tiếng, Nam Cung Cửu mới một lần nữa đi ra. Bên người nhiều hơn hai người, một nam một nữ tuổi cũng không lớn, nhìn qua mười tám mười chín tuổi. Ba người vừa nói vừa cười hướng về phía trước đi tới. Tiến vào một cái quán ăn, gọi một chút cơm nước, sau đó, ba người liền như không có chuyện gì xảy ra trò chuyện.
Bảy ngày nhanh chóng qua.
Tầng cao nhất tổng bộ, Tạ Hoài lấy điện thoại di động dặn dò thủ hạ đi tìm Nam Cung Cửu.
“Ngươi ngược lại là rất nóng ruột. Động tác nhanh như vậy?” Tống Mộc Thanh vòng vo nằm trên ghế sa lông, trong miệng nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ hỏi Tạ Hoài.
Tạ Hoài để điện thoại di động xuống, sau đó bưng trà bên cạnh lên, uống một hớp, ánh mắt nhìn Tống Mộc Thanh. “Sự tình muốn ngươi điều tra tra thế nào rồi?”
“Ngươi nói chuyện Kỷ Nguyên?” Tống Mộc Thanh nhổ kẹo vào trong thùng rác, ngồi thẳng người lên, bưng trà trên mặt bàn uống một hớp, nhàn nhạt hỏi.
“Ừm.” Tạ Hoài trả lời một câu. Ngồi xuống ghế salông, đem cốc uống trà đặt lên mặt bàn, đôi mắt lẳng lặng nhìn Tống Mộc Thanh, mong đợi câu sau của hắn.
“Cũng chỉ là một chút việc như vậy. Nhìn đau đầu, tự ngươi xem đi. Kỳ thực, Quý Tiêu Dương này ngược lại là oan uổng” Tống Mộc Thanh đem tư liệu ném tới trước mặt Tạ Hoài, cười đến một mặt trêu tức.
Tạ Hoài cầm lấy tư liệu cẩn thận xem, càng xem càng nhíu mày chặt hơn. Năm phút sau, hắn thả tư liệu xuống, nhìn Tống Mộc Thanh đột nhiên mà nói một câu “Ngược lại thật sự là rất oan uổng.”
“Mà ngươi điều tra kỷ nguyên làm gì?” Tống Mộc Thanh có chút ngạc nhiên hỏi một câu. Tạ Hoài chưa bao giờ điều tra tư liệu người bị hại, lần này làm sao lại ngoại lệ.
Tạ Hoài liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh, đáy mắt xuất hiện tia tiếu ý. “Hiếu kỳ mà thôi.”
Nghĩ cũng biết bạn tốt của mình là đang nói dối. Bất quá, y không muốn nói, hắn cũng lười hỏi. “Đúng rồi, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?” Hướng về phía Tạ Hoài hơi nhíu nhíu mày, Tống Mộc Thanh cười cân nhắc. “Huynh đệ ngươi chiêu này dùng đến không tệ.”
“Cái gì?” Tạ Hoài hơi nghi hoặc một chút. Mộc Thanh này làm sao mag đột nhiên cười đến nham hiểm như thế.
“Ngươi cũng đừng có giả bộ, ý đồ kia của ngươi ta đã sớm biết.” Tống Mộc Thanh tiện tay xé một túi đồ ăn vặt ra, phi thường vui sướng ăn.
Bên này Tạ Hoài nhìn Tống Mộc Thanh nhưng là đầu óc mơ hồ. “Tâm tư gì ngươi biết? Mà ta lại không biết?”
“Nhá, liền là cố ý nói cái gì ba tháng ước hẹn, kỳ thực ngươi trong bóng tối đã cho người theo dõi hành tung của Á Cửu đi.” Tống Mộc Thanh dừng động tác ăn, hướng về phía Tạ Hoài cười ý vị thâm trường.
Nghe lời này, Tạ Hoài cũng không biết nên phản ứng ra sao. Sửng sốt một hồi mới vươn tay vỗ đầu Tống Mộc Thanh một cái “Ta là người như vậy sao?”
Tống Mộc Thanh liếc mắt nhìn Tạ Hoài. Nghiêm túc gật gật đầu. Cuối cùng hắn còn thêm vào một câu “Giống vô cùng.”
Tạ Hoài nghe xong, lập tức cho Tống Mộc Thanh một đấm. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Á Cửu sẽ không phải cũng cho là như thế đi?……
Bên này, nhận được mệnh lệnh của Tạ Hoài xong, tất cả mọi người lập tức điều động, triển khai điều tra nghiêm mật. Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua…… Một tháng trôi qua. Lại vẫn không có tra được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Nam Cung Cửu.
“Hóa ra, ngươi thật không có cho người theo dõi hắn.” Nhìn Tạ Hoài nghe thủ hạ báo cáo, mặt càng ngày càng âm trầm, Tống Mộc Thanh không sợ chết cảm thán một câu.
Tạ Hoài đưa điện thoại di động ném tới trên ghế salông, mặt âm trầm rót cho mình một chén rượu. Ánh mắt của hắn có chút thất thần nhìn rượu đỏ trong ly. Trốn ở chỗ nào?……
Nam Cung Cửu nằm ở trên giường nhìn lịch trên tay, hôm nay là ngày thứ ba mươi tám. Còn có năm mươi tám ngày nữa mình liền có thể đi trở về gặp Kỳ rồi! Nam Cung Cửu, mày phải kiên trì lên, không thể để lộ ra bất kỳ dấu vết gì! Đem lịch bỏ sang một bên, Nam Cung Cửu nhìn gian nhà đen kịt. Trong đầu nghĩ tới tất cả đều là dáng dấp cùng lời đã từng nói của Nam Cung Kỳ. Kỳ, Kỳ, Kỳ, chờ tôi! Năm mươi tám ngày……
“Cái gì? Vẫn là không có tin tức gì? Một đám rác rưởi!” Nghe báo cáo của thủ hạ, Tạ Hoài một mặt mù mịt. Đã hai tháng, lại vẫn không có bất kỳ tin tức nào……
“Còn một tháng nữa. Đừng nóng vội, ta nghĩ, ngươi nên phân phó người đang nước biên giới Pháp điều tra đi. Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Tống Mộc Thanh vẫn như trước một bộ nhàn nhã ăn kẹo, uống nước chè xanh.
Nghe Tống Mộc Thanh nói, Tạ Hoài trầm mặc mấy phút, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, càng nghĩ càng cảm thấy bạn tốt của mình nói có đạo lý. Cuối cùng đối thủ hạ ra lệnh tập trung điều tra ở biên giới nước Pháp.
Nam Cung Cửu cơ thể hơi cứng ngắc, nội tâm một trận căng thẳng. Vừa rồi hắn nhìn thấy sát thủ ngân bài, lẽ nào bọn họ tra được đầu mối gì sao?……
“Kiệt Lan, ngươi phát ngốc cái gì?” Cô gái bên cạnh có chút bất mãn đẩy Nam Cung Cửu một cái.
Nam Cung Cửu lập tức hồi thần, ổn định tâm tình của mình. Đối với cô gái xin lỗi nở nụ cười, tiếp tục vì nàng rót rượu. Chính mình muốn trấn định, chỉ còn dư lại hai mươi bảy ngày. Kiên trì hai mươi bảy ngày nữa là được rồi. Bọn họ hẳn là sẽ không tra được, có lẽ chỉ là trùng hợp đi ngang qua……
Ngay tại lúc Nam Cung Cửu loạn tưởng, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một đạo tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn. Thân thể vừa buông lỏng của hắn, lại một lần nữa hơi căng thẳng. Ngay cả động tác rót rượu đều có chút run run, làm rượu không cẩn thận hất lên trên người cô gái bên cạnh.
“Kiệt Lan, ngươi đang làm gì?” Nữ hài tùy cơ mặt mày nhíu chặt.
“Xin lỗi. Ta giúp ngươi lau khô.” Nam Cung Cửu thả rượu trong tay xuống, đưa qua giấy ăn giúp cô gái lau rượu trên y phục. Đôi mắt đen như mực ngậm lấy cười nhạt ý nhìn cô gái. Cô gái bị hắn nhìn chuyên chú như vậy, cũng không tiện tức giận nữa.
“Á Cửu, quả nhiên là ngươi!” Giữa lúc Nam Cung Cửu đứng lên chuẩn bị đi lấy rượu, bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc.