Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 187: Bởi vì anh, em mới hạnh phúc (quý thần quang)




Ở trong thế giới của tôi, chỉ có mỗi anh hai tồn tại, cũng chỉ có thể là anh hai! Anh ấy tên là Quý Tiêu Dương! Trước kia là người nhà của tôi, sau đó là người yêu của tôi, về sau anh ấy chính là người yêu cũng như người nhà của tôi! Tôi có một cái nhà, trường học cách đó không xa, trong nhà có tôi cùng với anh hai, đây là chuyện mà tôi thích nhất cũng là chuyện hạnh phúc nhất!

Nghe nói, tôi còn có một gia đình thực quý tộc, rất cường đại, thực giàu có. Nghe nói, người nhà của tôi trừ bỏ anh hai, còn có những người như là cha mẹ, ông nội bà nội. Nghe nói nhà của tôi rất lớn, có hoa có cỏ, còn có hồ nước, trên đó còn có những bông hoa xinh đẹp, và rất nhiều những thứ cổ quái. Nghe nói……

Tôi nghĩ khẳng định sẽ có người thắc mắc vì cái gì tôi lại dùng từ nghe nói này! Bởi vì tôi chỉ được nghe người khác nói chứ tôi chưa bao giờ được nhìn thấy! Nếu giàu có, vì cái gì cuối cùng tôi cũng chỉ mặc quần áo như vậy? Vì cái gì tôi không được ăn socola mà mình thích? Vì cái gì tôi sẽ thường thường đói bụng? Nếu tôi còn có người nhà, vì cái gì tôi thường thường nghe thấy người làm châm chọc, vì cái gì tôi không thể nhận sự ấm áp giống anh hai? Vì cái gì tôi không nghe thấy tiếng cười vui của bọn họ khi gọi tôi là Thần Quang? Nếu nhà của tôi rất lớn, vì cái gì tôi lại chưa bao giờ nhìn thấy…… Cho nên tôi chỉ là nghe nói mà thôi……

Tôi cho rằng nhà của tôi chỉ có một, chính là nơi mà tôi cùng sống với anh hai, nơi đó mới được xưng là nhà của tôi. Bởi vì trong đó có ấm áp tôi khát vọng, có quan tâm tôi khát vọng, có hết thảy những gì mà tôi khát vọng…… Tôi thích anh hai, thực thích thực thích! Từ lúc tôi bắt đầu có thể tư duy, ở trong lòng tôi có một ý tưởng thực chấp nhất. Tôi muốn anh hai luôn ở bên cạnh tôi, mãi mãi…… Tôi mới không cho bất luận kẻ nào cướp đi anh hai của tôi, bất luận kẻ nào cũng không cho phép. Anh hai của tôi chỉ có thể là của một mình tôi! Tôi nhớ rõ, thời điểm kia tôi mới ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, nhưng tôi lại biết được một chuyện, phải bắt được ấm áp của anh hai!

Nói cũng kỳ quái, mỗi người đều nói tôi khờ, đều nói tôi là một đứa trẻ đần độn, nhưng là tôi cũng không cho rằng như vậy, thật sự đó! Tuy rằng tôi sẽ thực thương tâm, tôi sẽ rất thống khổ, tôi sẽ rất khó chịu. Nhưng là tôi thật sự không không nghĩ mình là một đứa trẻ đần độn! Bởi vì tôi biết bản thân mình muốn cái gì! Tôi so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng ý nghĩ trong lòng mìnhh ơn! Tôi muốn anh hai! Tôi cảm thấy chỉ có sống ở bên người anh hai, tôi mới có khả năng sống một cuộc sống hoàn mỹ nhất! Cho nên, tôi muốn gắt gao đi theo anh hai của tôi. Anh ấy ở đâu, tôi ở đó! Kỳ thật, tôi cảm thấy bọn họ mới là kẻ ngốc, bọn họ cũng không biết bản thân mình muốn cái gì, vẫn sống trong mơ hồ, như cái người gọi là mẹ của tôi kia. Lục Dao……

Khi tôi biết bản thân mình muốn cái gì là lúc tôi không còn cảm thấy thống khổ nữa. Ít nhất, đối với những người làm nhỏ giọng châm chọc, tôi sẽ không tiếp tục khóc nữa. Bởi vì, anh hai đã từng nói, không cho phép tôi khóc vì những người không liên can, anh hai nói, hết thảy của tôi đều thuộc sự sở hữu của anh ấy! Bao gồm cả nước mắt! Lúc nghe anh nói như thế, tôi rất cao hứng, là cao hứng trước nay chưa từng có! Trong lòng tôi lặng lẽ nghĩ, có phải anh hai cũng có cùng tâm tư giống như tôi hay không? Tôi muốn gắt gao dính vào bên người anh, mà anh cũng nghĩ chặt chẽ giữ lấy tôi? Vì suy nghĩ như vậy, những ngày sau, khi lại đối diện với sự châm chọc kia, tôi sẽ không khóc, ngược lại tôi còn cười! Sau đó, bọn họ nói tôi là đứa ngốc, một đứa ngốc chỉ biết cả ngày cười ngu……

Hắc…… Bọn họ lại như thế nào biết được, tươi cười của tôi là hàm chứa sự vui vẻ! Bọn họ nhìn không hiểu, bất quá, tôi cũng không cần bọn họ nhìn hiểu. Anh hai biết là được, anh hai nói, anh ấy thích nhất nụ cười của tôi! Cho nên, mỗi ngày tôi đều cười, tôi sẽ không khóc nữa! Đối với bọn họ, tôi mới không thèm, thích nói cái gì thì cứ nói đi! Tôi chỉ để ý đến anh hai thôi! Anh hai từng nói không cho tôi khóc, ngữ khí nói chuyện cường ngạnh như vậy, bá đạo như vậy, làm cho tôi có cảm giác chính mình giống như đang được anh gắt gao ôm vào lòng, tựa hồ như là đang nói lời thề vĩnh cửu…… Trong lòng ngọt ngào, giống như là uống mật vậy!

Có thời điểm, tôi cảm giác chính mình điên rồi! Anh hai chỉ cần vừa rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ cảm thấy sợ hãi! Tôi sợ anh hai sẽ giống như những người đó, bỏ mặc tôi! Bởi vì, tôi thường thường nghe thấy có người nói, tôi chỉ là một món đồ chơi để anh hai chơi khi nhàm chá, chờ anh hai hết hứng thú rồi, tự nhiên sẽ ném sang một bên thôi, sẽ không cẩn cẩn dực dực che chở, coi tôi như bảo bối nữa! Cho nên, khi anh hai đến tường, tôi thật sự là rất muốn rất muốn đi, nhưng là không được. Anh hai nói tôi chưa đủ tuổi, phải đợi một năm nữa. Năm ấy, tôi bốn tuổi…… Anh hai đến trường, tôi liền trong mong ôm miếng socola ngon miệng ngồi trên giường chờ anh hai về! Thời điểm kia, cảm giác socola hình như tuyệt không ngọt chút nào……

Sau đó, anh hai sợ tôi nhàm chán, mua cho tôi thiệt nhiều đồ chơi, thiệt nhiều quần áo đẹp, còn có thiệt nhiều socola ngon miệng mà tôi chưa bao giờ nếm qua! Nhưng là, anh hai không hiểu, thứ tôi muốn không phải những cái này. Tôi muốn anh cơ! Tôi muốn ở bên cạnh anh, mỗi giây mỗi phút. Anh hai sẽ không biết, tôi một mình ngồi ở trong phòng chờ anh về là cỡ nào nhàm chán, là cỡ nào sợ hãi, tâm của tôi vẫn luôn bất ổn lo lắng. Có đôi khi, anh hai trở về muộn vài phút, tôi sẽ khóc…… Anh hai hỏi tôi vì sao khóc, tôi nói không được. Chỉ có thể ôm anh khóc mãi khóc mãi, đến khi chính mình mệt mỏi, rồi ngủ mất……

Sau đó, tôi rốt cục cũng năm tuổi, anh hai thật sự giống như lời anh nói mang tôi đi học. Chúng tôi còn cùng nhau rời khỏi căn nhà đáng sợ kia, anh hai mang theo tôi ra ngoài thuê nhà gần trường học, tuy rằng nhỏ, nhưng tôi vô cùng thích! Ngày đó, là một ngày vui vẻ nhất trong năm năm tôi sống trên đời, tôi rốt cục rời khỏi căn nhà lớn làm cho tôi không thể thở nổi kia! Tôi rốt cục có thể nắm tay anh hai, cùng anh đi đến trường! Tôi rốt cục cũng có thể không cần một mình ở trong căn phòng lạnh như băng kia, tâm tình không yên bất an đợi chờ hình bóng anh hai. Tôi rốt cục cũng có thể không cần nghe những lời tôi không thích nữa……

Cùng anh hai đến trường, tôi được làm quen với thiệt nhiều bạn của anh hai. Tôi thích nhất là Nam Cung Kỳ, còn có Nam Cung Cửu. Tôi không thích Linh Thiên Nhiễm, bởi vì tôi cảm giác được trong ánh mắt anh ấy nhìn anh hai lộ ra một cỗ hương vị nguy hiểm. Không phải nguy hiểm đối với anh hai, mà là nguy hiểm đối với tôi, tôi cảm giác anh ấy muốn cướp đi anh hai của tôi! Cho nên, tôi không thích anh ấy! Ân, còn có một người tên là Khúc An. Sau khi lớn lên, liền không gặp nữa! Thẳng đến khi theo anh hai đi Pháp. Đúng rồi, sau đó tôi không chán ghét Linh Thiên Nhiễm nữa. Bởi vì anh ấy sẽ không tranh giành anh hai với tôi nữa, anh ấy đã có người yêu rồi!

Kỳ thật, hết thảy những điều này cũng xem như là công lao của tôi. Đương nhiên, chuyện lòng dạ hẹp hòi này, tôi sẽ không nói cho anh hai biết! Bằng không anh hai chán ghét tôi thì làm sao bây giờ? Ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mạc Dương, tôi liền nhìn ra đáy mắt anh ta có tình yêu nồng đậm dành cho Thiên Nhiễm. Cho nên, trong lòng tôi có một kế hoạch, để cho Mạc Dương cướp Thiên Nhiễm đi! Như vậy, anh hai sẽ không bị Thiên Nhiễm đoạt đi nữa rồi! Thiên Nhiễm so với tôi tốt hơn nhiều, đẹp trai lại biết cách ăn nói, còn có thể biết thiệt nhiều chuyện tôi không biết, anh hai đối với Thiên Nhiễm cũng tốt lắm. Tôi sợ hãi, cho nên, tôi ở sau lưng anh hai sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ, chính là, tôi không biết hóa ra anh hai cũng rất vui khi Mạc Dương cướp Thiên Nhiễm đi……

Kế hoạch mà tôi nghĩ ra, chính là xem trên ti vi. Cố ý không dấu vết tạo ra cơ hội cho Mạc Dương cùng Thiên Nhiễm, còn cùng với anh hai trình diễn tiết mục vô cùng thân thiết trước mặt bọn họ! Kỳ thật, đối với chuyện này, tôi cũng có chút lo lắng, sợ anh hai nhìn ra, chính là không nghĩ tới anh hai cư nhiên so với tôi còn lớn mật hơn. Đem kế hoạch của thực hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn! Sau đó, tôi đoán ra tâm tư của anh hai. Anh hai cũng muốn để cho Mạc Dương cùng Thiên Nhiễm thành đôi. Có phát hiện này, tôi liền càng thêm đắc ý! Không hề có vẻ chiếu cố…… Cuối cùng, may mắn Thiên Nhiễm với Mạc Dương thật sự cùng một chỗ, hơn nữa, bọn họ cuộc sống của bọn họ còn vô cùng hạnh phúc!

Cư như vậy, nội tâm bất an của tôi cũng dần dần bình phục! Kỳ thật, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là không muốn anh hai của tôi bị người khác cướp đi mà thôi, tôi trừ bỏ anh hai ra, chỉ có hai bàn tay trắng! Ở thời điểm làm ra một chút tiểu xảo đó, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, tôi sợ Thiên Nhiễm với Mạc Dương cuối cùng sẽ không thành đôi. Tôi sợ kế hoạch của tôi người lại sẽ kích thích Thiên Nhiễm, làm cho anh ấyu phải đau khổ. Tôi nghĩ kỳ thật tôi là một người rất ích kỷ…… Bất quá, vì anh hai, tôi không hối hận. Chỉ cần có thể giữ anh hai ở bên cạnh, thật sự tôi cái gì cũng không bận tâm!

Tôi chỉ có anh hai…… Trừ bỏ anh ấy, tôi cái gì cũng không có! Quý Thần Quang tôi bởi vì có anh hai Quý Tiêu Dương nên mới tồn tại, nên mới có thể hạnh phúc như thế! Hạnh phúc cùng vui vẻ của tôi đều là anh hai cho! Tôi muốn gắt gao kề cận anh hai của tôi, thật lâu thật lâu, thẳng đến khi tôi chết già…… Đây là suy nghĩ ngay từ nhỏ của tôi mà cho đến bây giờ vẫn đều như vậy! Tôi nghĩ ý tưởng này mặc kệ bao nhiêu thời gian trôi qua, mặc kệ là tôi lớn lên hay trở nên già nua, nó vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biến mất! Tôi cả đời này chỉ có một suy nghĩ, đó là gắt gao đi theo anh hai của tôi! Tôi nghĩ, tôi phải kiên trì thật lâu, quấn quít lấy anh hai, luôn theo sát anh hai, làm cho anh hai quen với sự tồn tại của tôi. Như vậy tôi sẽ không bị bỏ rơi!

Chính là, ý tưởng này của tôi vừa mới hình thành không lâu, tôi liền nghênh đón một kinh hỉ ngoài ý muốn! Anh hai của tôi cư nhiên cũng có cùng suy nghĩ giống tôi! Anh ấy cũng thật sự thích tôi. Anh ây cũng muốn cũng tôi mãi mãi không rời xa nhau…… Ngày đó biết được điều này, đó là ngày mà tôi hạnh phúc nhất! Tôi cảm thấy hai mươi tư giờ mình đều muốn cười! Tôi cảm giác toàn bộ thế giới đều biến thành một màu phấn hồng, tất cả đều là hương vị ngọt ngào. Tôi cảm thấy mình là một đứa nhỏ may mắn nhất! Tuy rằng tôi cái gì cũng không có, nhưng tôi có anh hai, suy nghĩ của tôi giống với anh hai. Tôi với anh hai sẽ vĩnh viễn ở bên nhau cả đời! Cho dù vào thời điểm đó tôi không biết cả đời là bao nhiêu lâu……

Có anh hai làm bạn bên cạnh, ngày luôn trôi qua rất nhanh! Nháy mắt một cái, tôi liền mười lăm tuổi! Trong cuộc sống mười năm qua, tôi đều ở bên anh hai! Chúng tôi vẫn luôn bình thản sống trong thế giới nhỏ hạnh phúc của hai người. Có một ngày, anh hai đi công tác về liền đến đón tôi tna học, tôi không thể đè nén sợ hãi trong lòng mà ôm anh hai khóc rống! Sau đó, tôi không đoán trước được và tôi nghĩ anh hai cũng không có nghĩ đến…… Tôi cùng với anh hai kết hợp thành một thể! Đó là loại cảm giác gì, tôi không nói rõ được. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng bay bổng, giống như đang bay trong không trung vậy…… Cảm giác khoái hoạt kia, làm cho cả người tôi đều trở nên có chút vô lực. Tôi thực vui vẻ, cảm giác sinh mệnh của tôi cùng với anh hai hợp thành một thể! Tôi có thể cảm giác được cảm xúc của anh……

Sau ngày đó, tôi cùng với anh hai càng trở nên ngọt ngào hơn. Bất quá, cảm giác này khác hẳn với trước kia, tôi với anh hai giống như có được sự hạnh phúc rất bình thản! Anh đi làm, tôi đến trước, anh tan tầm về nhà sẽ vội vội vàng vàng nấu cơm, tôi ở một bên dọn bát đũa. Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi ôm nhau ngồi ở ban công ngắm sao, gió thổi nhè nhẹ, ăn điểm tâm ngọt, trò chuyện trên trời dưới biển. Khi trời mưa, chúng tôi sẽ cùng nhau xem ti vi, hoặc có lẽ sẽ đi ngủ sớm. Ngày trôi qua bình thường nhưng ấm áp……

Hết thảy suy nghĩ của tôi đều là, thản nhiên! Sẽ không quá nồng cháy, cảm thấy không đúng thật. Cũng sẽ không buồn tẻ vô vị! Bởi vì anh hai sẽ ở trong cuộc sống bình thản ấm áp này thêm một ít kinh hỉ cùng hạnh phúc làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn……

Một sáng sớm tỉnh lại, tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh hai, vuốt hai má anh, trong đầu đột nhiên lóe lên một câu: Em vừa sinh ra liền mất đi sự sở hữu, nhưng là, em không hối hận. Dùng chúng nó đến đổi anh, rất đáng giá! Bởi vì có anh em mới có thể hạnh phúc!

……

Huynh đệ tuyệt phối, trời sinh một đôi. [Kết thúc]

PS: còn một phần cuối là lời của tác giả, cơ mà dài quá nên ta không làm tiếp nữa. đại khái là tác giả nói về những đôi có trong truyện và những gì chưa được giải đáp sẽ tiếp tục trong phần ngoại truyện. mong mọi người đón đọc:3