Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 180: Trao đổi




Ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người đều ngồi trong phòng khách. Ánh mắt Quý Tiêu Dương lướt qua bốn phía, uống một ngụm trà, “Buổi chiều một mình tôi đến chỗ hẹn là được rồi!” Thanh âm rất bình tĩnh, giống như là đang nói thời tiết hôm nay khá tốt!

Lời này vừa ra, lập tức khiến cho những người ngồi đó mãnh liệt phản đối!

“Boss, ngài thật sự muốn đi một mình? Nếu bọn họ có âm mưu gì thì làm sao bây giờ? Để cho Mười Hai Tinh chúng tôi bí mật đi theo ngài có được không?” Ánh mắt lão đại của Mười Hai Tinh nhìn về phía Quý Tiêu Dương, đáy mắt có sự không đồng ý rất mãnh liệt!

Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt của mình, ở một bên gật gật đầu, “Đúng vậy, Tiêu Dương cậu đi một mình rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể được!”

“Anh hai, để cho bọn họ âm thầm đi theo anh cũng được a, đừng một thân một mình đi như vậy!” Quý Thần Quang mím môi, kéo kéo ống tay áo Quý Tiêu Dương! Kỳ thật, cậu biết bình thường anh hai đã quyết định cái gì sẽ rất khó làm cho anh hai thay đổi, hơn nữa, trước khi quyết định anh ấy đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi. Nhưng là, cậu vẫn rất lo lắng……

“Boss, nếu ngài cảm thấy Mười Hai Tinh nhiều người quá, vậy để một mình tôi đi theo âm thầm bảo vệ ngài là được rồi!” Sát Hổ vẫn lẳng lặng ngồi ở góc khuất ăn điểm tâm ngọt cũng mở miệng! Thanh âm nói chuyện khó có một lần sinh ra chút cảm xúc dao động!

Quý Tiêu Dương nhìn thấy một câu của mình mà có bao nhiêu câu phản bác như vậy, khóe miệng nhịn không được xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, “Sát Hổ cùng Tinh Tam Tinh Tứ đi cùng tôi là được rồi!” Nói xong, ánh mắt Quý Tiêu Dương nhìn về phía lão đại của Mười Hai Tinh, “Anh mang theo những người còn lại, ở lại biệt thự hảo hảo bảo vệ Thần Thần cùng với Kỳ!”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Biểu tình trên mặt lão đại của Mười Hai Tinh lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc! Thanh âm rất là kiên định!

“Được, tôi tin tưởng anh!” Quý Tiêu Dương cười cười với lão đại của Mười Hai Tinh, sau đó nghiêng đầu, đem tầm mắt dừng trên người Quý Thần Quang ở bên cạnh, “Thần Thần, trước tiên hảo hảo ngốc ở nhà, xem ti vi xong thì ngủ một giấc. Anh hai rất nhanh sẽ trở lại!”

“Ân. Anh hai yên tâm mà đi đi, có Kỳ ở đây, không có việc gì đâu!” Quý Thần Quang nở một nụ cười mê người với Quý Tiêu Dương, sau đó vươn tay chỉ chỉ Nam Cung Kỳ bên cạnh.

Ánh mắt Nam Cung Kỳ nhìn về phía Quý Tiêu Dương, “Tiêu Dương, Thần Quang đã có tôi giúp cậu chăm sóc thật tốt!” Anh biết Tiêu Dương lo lắng cái gì, tay Thần Quang còn đang bị thương, nhưng tư thế ngủ của em ấy……

“Được, chúng ta xuất phát đi, thời gian cũng không còn nhiều lắm!” Quý Tiêu Dương hướng về phía Nam Cung Kỳ gật gật đầu, cúi đầu hôn một cái lên môi Quý Thần Quang. Sau đó đứng lên đi về phía cửa.

……

“Lần này đi ‘Thượng Đảo’, các người cũng đừng đi theo tôi!” Hoàng Diệu Thiên đưa tay cài lại khuy áo, ánh mắt dừng trên người bốn nam tử mặc âu phục phía sau.

“Lão đại, này tuyệt đối không có khả năng!” Lời này vừa dứt, nam tử mặc âu phục đứng bên phải phía sau Hoàng Diệu Thiên liền bắt đầu phản bác, thanh âm có chút kịch liệt! Sau khi hắn nói xong, ba người khác cũng bắt đầu lên tiếng! Ý tứ đều là không đồng ý lão đại của mình một mình đến nơi hẹn!

“Ngay cả lời nói của tôi mà cũng không thèm nghe!” Nghe thủ hạ của mình líu ríu nói gần một phút đồng hồ, Hoàng Diệu Thiên biến sắc, thản nhiên liếc mắt nhìn bốn người phía sau một cái!

“Không phải……” Rõ ràng biết lão đại của mình đã bắt đầu nổi giận, bốn người lập tức dừng lại, đồng thời đáp lại một câu.

Tầm mắt Hoàng Diệu Thiên thản nhiên liếc mắt một cái, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vào lúc này, lão quản gia vẫn luôn lẳng lặng ở một bên mở miệng nói chuyện, “Lão gia, để cho bọn họ âm thầm bảo vệ ngài đi, nếu ngài xảy ra chuyện gì, Tiểu Nguyên liền……”

Nghe lão quản gia nói, bước đi trầm ổn của Hoàng Diệu Thiên tạm dừng vài giây, “Được!”

Bốn nam tử mặc âu phục đưa ánh mắt cảm ơn nhìn về phía lão quản gia, sau đó đuổi theo Hoàng Diệu Thiên!

……

“Hoàng Diệu Thiên!”

“Quý Tiêu Dương!”

Quý Tiêu Dương cùng Hoàng Diệu Thiên liếc nhau, vươn tay nhẹ bắt một cái, sau đó lập tức buông ra. Quý Tiêu Dương ngồi trở lại chỗ, khí định thần nhàn nhìn cà phê trên bàn lượn lờ nhiệt khí, mang theo hương thơm ngát mê người!

Hoàng Diệu Thiên đợi vài giây, không thấy Quý Tiêu Dương mở miệng nói chuyện, trong lòng sinh ra chút áp lực.

Hoàng Diệu Thiên ở trong lòng suy tư một chút liền mở miệng, “Quý tổng, tôi nghĩ hôm nay tôi vì cái gì tìm cậu, việc này tôi không nói hẳn cậu cũng hiểu được!”

“Vì Kỷ Nguyên! Người ngu ngốc cũng có thể hiểu được! Anh lại nhiều lần gọi điện thoại đên, không phải là vì việc này sao?” Quý Tiêu Dương bưng tách cà phê lên uống một ngụm, lúc đặt tách xuống, ngữ khí bình tĩnh đáp lại một câu. Ánh mắt cũng không nhìn Hoàng Diệu Thiên, mà nhìn chằm chằm lên hoa văn trên chiếc tách……

Thái độ không chút để ý của Quý Tiêu Dương làm cho Hoàng Diệu Thiên cảm giác trong lòng bàn tay toát mồ hôi. Xem ra việc này rất khó giải quyết! “Đúng vậy! Tôi liền hỏi thẳng luôn, Quý tổng đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể buông tha cho Tiểu Nguyên? Chỉ cần là việc Hoàng mỗ có thể làm, tôi đều nguyện ý đáp ứng!”

“Tôi nhớ rõ là đã sớm cho anh một đáp án!” Quý Tiêu Dương rốt cục cũng đem tầm mắt di chuyển từ cái tách lên trên người Hoàng Diệu Thiên ở đối diện, một đôi con ngươi đen như mực thản nhiên nhìn hắn một cái!

Tay Hoàng Diệu Thiên đặt dưới bàn đã nắm chặt lại thành quyền! Đáy mắt âm trầm hiện lên quang mang ngoan lệ! “Quý tổng, sự tình thật sự muốn quyết tuyệt như thế?” Thanh âm cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi ở bên trong!

“Không, không phải tôi quyết tuyệt, Hoàng tổng anh hẳn là phải đến hỏi Kỷ Nguyên của anh một chút. Y vì cái gì phải để sự tình đi đến đường cùng như thế này!” Thân thể Quý Tiêu Dương tao nhã tựa vào lưng ghế dựa. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Diệu Thiên vẫn đều là đạm mạc. Ngay cả thanh âm nói chuyện cũng là thong thả không nhanh không chậm!

Hoàng Diệu Thiên trầm mặc…… Tay đang nắm chặt tựa hồ có chút vô lực buông lỏng ra…… Có thể thấy được đáy mắt hắn hiện lên một tia thống khổ……

Quý Tiêu Dương dựa vào ghế nhìn Hoàng Diệu Thiên ở phía đối diện, đáy mắt hiện lên ánh sáng hứng thú. Trong đó giống như có chút tưởng niệm……

Qua hồi lâu sau, Hoàng Diệu Thiên mới mở miệng nói chuyện, “Cậu muốn làm gì với Kỷ Nguyên?”

“Chết!” Quý Tiêu Dương gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Diệu Thiên, trong mắt phát ra sát khí.

Hoàng Diệu Thiên không có phòng bị, bị sát khí của Quý Tiêu Dương làm cho khiếp sợ, thân thể hơi ngả về phía lưng ghế……

……

Bên ngoài, bốn nam tử mặc âu phục âm thầm ẩn nấp, cảm giác được sát khí lãnh liệt đột nhiên phát ra từ người Quý Tiêu Dương, lập tức hiện thân muốn vọt vào. Nhưng lại bị ba người ngăn lại.

“Boss không lên tiếng, ai cũng không được phép vào!” Tinh Tam nhìn bốn người phía trước, lạnh lùng nói một câu. Trong lòng lại âm thầm thấy may mắn. Hoàn hảo bọn họ theo boss đến đây. Bằng không……

Bốn nam tử ánh mắt âm hàn nhìn ba người phía trước, cười khinh miệt, “Chỉ bằng ba người các ngươi!”

“Đối phó với các ngươi, chỉ cần hai người chúng ta là đủ!” Tinh Tứ đứng bên cạnh Tinh Tam, đối với bốn người phía trước làm một thủ thế khinh bỉ!

Không khí hết sức căng thẳng……

……

“Xem, bên ngoài!” Quý Tiêu Dương cười nhạt nói với Hoàng Diệu Thiên một câu.

Hoàng Diệu Thiên ở ngồi trên ghế không chút dấu vết ổn định lại tâm lý vẫn còn chút khiếp sợ của mình, ánh mắt dừng ở bên ngoài.

“Muốn đánh đến đây! Thủ hạ của anh thật trung thành!” Nhìn cảnh tượng bên ngoài, Quý Tiêu Dương đột nhiên nói một câu như vậy.

Ánh mắt Hoàng Diệu Thiên lại hiện lên ảm đạm. Cho dù cách một cửa sổ bằng thủy tinh, hắn vẫn có thể thấy được thủ hạ của mình không phải đối thủ của thủ hạ Quý Tiêu Dương!

“Ai nha, bất quá đây chính là ‘Thượng Đảo’. Gây chuyện có thể sẽ không chạy được!” Trong lúc Hoàng Diệu Thiên thất thần, Quý Tiêu Dương nói một câu. Sau đó đứng lên đi ra bên ngoài. Thời điểm xoay người để lại cho Hoàng Diệu Thiên một câu, “Hoàng tổng, tôi thấy chúng ta không cần bàn lại nữa đâu.”

Hoàng Diệu Thiên lấy lại tinh thần, nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương, một câu đều không đi qua đầu đã lập tức thốt ra, “Quý Tiêu Dương cậu đối với Quý Thần Quang có bao nhiêu quan tâm, tôi còn quan tâm đến Tiểu Nguyên nhiều hơn, tình cảm của hai người chúng ta là giống nhau! Từ điểm này, tôi nghĩ chúng ta còn có thể bàn lại……”

“Nga?……” Quý Tiêu Dương xoay người, có chút ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hoàng Diệu Thiên, trong mắt lóe lên nghiền ngẫm. Hắn thật không ngờ rằng Hoàng Diệu Thiên này cư nhiên lại nói ra chuyện đó!

“Tôi nghĩ, cậu hẳn là có thể hiểu được sự quan tâm của tôi đối với Tiểu Nguyên! Bởi vì, sự quan tâm của tôi so với sự quan tâm của cậu đối với Quý Thần Quang cũng không hề kém!” Hoàng Diệu Thiên nhìn chằm chằm Quý Tiêu Dương.

“Bên ngoài thật sự là muốn đánh nhau rồi!” Quý Tiêu Dương đáp phi sở vấn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, không chút để ý nói một câu! Đáy mắt hiện lên ý cười như hồ ly……

(): hỏi một đằng trả lời một nẻo, ông nói gà bà nói vịt

Hoàng Diệu Thiên nghe Quý Tiêu Dương nói, hơi hơi sửng sốt lấy di động ra, gọi điện cho thủ hạ của mình. “Lui ra!”

Một trong số bốn nam tử mặc âu phục đang chuẩn bị ra tay, nghe thấy trong lời nói của Hoàng Diệu Thiên có chút không đồng ý, nhìn về phía Hoàng Diệu Thiên qua cửa sổ thủy tinh. Lão đại cư nhiên, cư nhiên có thể nuốt xuống khẩu khí này…… Quý Tiêu Dương này rõ ràng là đang xem kịch!……

“Lui ra!” Nhìn thủ hạ của mình vẫn không hề động, thanh âm Hoàng Diệu Thiên nhịn không được thêm vài phần mạnh mẽ!

Bốn nam tử mặc âu phục không thể không thu lại vũ khí của mình, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mấy người. Chờ bốn người đó lui ra xong, Tinh Tam cùng Tinh Tứ cười hì hì một lần nữa trở về chỗ nấp. Sát Hổ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, không nói được một lời liền đứng ngoài cửa phòng! Thật giống như là môn thần vậy…… (thần giữ cửa)

Nhìn thủ hạ đã lui xuống, Hoàng Diệu Thiên mới bỏ di động vào trong túi quần, sau đó nhìn về phía Quý Tiêu Dương cách đó không xa. Ý tứ nơi đáy mắt không nói mà dục(?)……

Khóe miệng Quý Tiêu Dương hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, một lần nữa ngồi trở lại ghế, nhìn thoáng qua cà phê trên bàn, “Hoàng tổng, cà phê nguội……”

Hoàng Diệu Thiên lập tức nhấn lên chuông đặt bên cạnh bàn. Hơn mười giây sau, người phục vụ đẩy cửa đi vào, “Xin hỏi ngài cần cái gì ạ?”

“Đổi hai chén cà phê mới đi!” Hoàng Diệu Thiên đẩy cà phê của mình và Quý Tiêu Dương về phía người phục vụ.

“Dạ được, xin chờ một chút!” Người phục vụ bưng hai chén cà phê đã nguội đi.

Người phục vụ đi rồi, Quý Tiêu Dương cùng Hoàng Diệu Thiên hai người trầm mặc không nói gì…… Ngay tại lúc Hoàng Diệu Thiên nghĩ nên mở miệng như thế nào là lúc người phục vụ bưng cà phê mới pha vào, “Tiên sinh, đây là cà phê của ngài!” Đặt hai chén cà phê đến trước mặt Quý Tiêu Dương và Hoàng Diệu Thiên, người phục vụ nhẹ gật đầu, chuẩn bị rời đi!

Hoàng Diệu Thiên lên tiếng gọi lại, “Treo biển miễn làm phiền lên!”

“Được, tôi đã biết!” Người phục vụ gật đầu. Xoay người rời khỏi phòng, treo biến miễn làm phiền lên cửa.

Hoàng Diệu Thiên nhìn cà phê trước mặt mình, nhiệt khí lượn lờ, mang theo hương thơm ngát mê người! Suy nghĩ tại trong căn phòng im lặng này tựa hồ cũng trở nên có chút mơ hồ……

“Thời điểm tôi biết Tiểu Nguyên, em ấy mới mười ba tuổi!” Một lát sau, Hoàng Diệu Thiên đột nhiên mở miệng nói chuyện. Quý Tiêu Dương nhướn mày, bưng cà phê khẽ nhấp một ngụm. Chẳng lẽ chiều hôm nay hắn phải ngồi đây nghe Hoàng Diệu Thiên kể về chuyện phong hoa tuyết nguyệt của anh ta?…… Hắn cũng không có nhàn rỗi như vậy, Thần Thần còn ở nhà chờ hắn a! Trong lòng nghĩ đến Thần Thần, mặt mày lãnh liệt đạm mạc của Quý Tiêu Dương nhiễm chút ôn nhu……

Hoàng Diệu Thiên nhìn thoáng qua, đáy mắt nhịn không được hiện lên ý cười, “Trước kia, rất nhiều thời điểm, trên mặt tôi cũng thường thường xuất hiện vẻ mặt này của cậu, trong lòng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nguyên, liền cảm giác nội tâm vẫn luôn cứng rắn có một sự tồn tại mềm mại nào đó……”

Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc. Tựa hồ không phải nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa?…… Hắn nhưng thật ra rất muốn biết, nam nhân này dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho Kỷ Nguyên!

“Tôi nghĩ tâm tình của cậu với của tôi hẳn là giống nhau! Nghĩ đến em ấy, chính mình sẽ trở nên phá lệ bất đồng!” Tạm dừng một hồi, Hoàng Diệu Thiên tiếp tục mở miệng nói chuyện!

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Quý Tiêu Dương bị Hoàng Diệu Thiên nói như vậy, trong lòng có chút vội vàng! Ân, hắn nhớ Thần Thần nhà hắn…… Muốn được ôm em ấy, muốn hôn hôn em ấy……

Nghe Quý Tiêu Dương nói, Hoàng Diệu Thiên trầm mặc vài giây mới mở miệng nói chuyện. “Lỗi của Tiểu Nguyên, tôi nguyện ý gánh vác!”