Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 167: Đều tự ra tay




Xe dừng trong gara, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đã ngủ say xuống xe, lão đại của Mười Hai Tinh cùng với Sát Hổ một trước một sau gắt gao chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh. Tay để sát túi quần để ngừa lúc có đột biến có thể phản ứng nhanh nhất. So với hai người nghiêm túc cùng cẩn thận, Quý Tiêu Dương lại nhàn nhã tự tại hơn rất nhiều, hắn ôm Quý Thần Quang vẫn như trước không nhanh không chậm bước đi, khóe miệng hàm chứa nụ cười ôn nhu, mặt mày tất cả đều là vẻ cưng chiều cùng với bình tĩnh thư thái! Giống như là bọn họ vừa mới du sơn ngoạn thủy ở ngoài trở về, mà không phải là đang tránh né sự đuổi giết!

“Anh gọi điện thoại hỏi lão Bát một chút xem Kỳ có trở về hay không!” Khi sắp vào nhà, Quý Tiêu Dương hơi nghiêng đầu nhìn lão đại của Mười Hai Tinh ở phía sau. Kỳ nói sẽ mua nguyên liệu nấu ăn về, không biết hiện tại đã về chưa, Thần Thần tiểu gia hỏa này tỉnh ngủ khẳng định sẽ đói bụng!

Lão đại của Mười Hai Tinh nghe Quý Tiêu Dương nói, lập tức lấy di động trong túi quần ra gọi điện cho Tinh Bát. “Tiểu Bát, trợ lý Kỳ có về nhà không?”

Tinh Bát từ trong tư liệu ngẩng đầu lên, lấy điện thoại ấn nghe, rất nhanh đáp lại một câu. “Đã đi rồi, hẳn là sắp đến nơi!” Sau đó, đặt di động sang một bên, tiếp tục chìm đắm trong công việc!

“Boss! Trợ lý Kỳ đã trở về rồi, cũng sắp về đến đây!” Bỏ điện thoại vào trong túi, lão đại của Mười Hai Tinh nhẹ giọng trả lời Quý Tiêu Dương, đáy mắt hơi lóe lên chần chờ “Boss, có phải có chuyện gì muốn làm hay không?”

“Không có gì.” Quý Tiêu Dương đạm cười đáp lại một câu. “Vào đi thôi!” Ném chìa khóa trong tay cho Sát Hổ. Sát Hổ bắt lấy chìa khóa mở cánh cửa lớn tinh mỹ ra. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang vào, thay giày, đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt Quý Thần Quang đang ngủ say lên ghế sô pha. Sau đó mới nhỏ giọng nói với lão đại theo sát phía sau một câu “Đi vào trong phòng lấy cái chăn ra đây!” Thần Thần tiểu gia hỏa này ngủ thực say! Hiện tại đã ngủ lâu như vậy rồi, buổi tối khẳng định lại trừng mắt cùng với trần nhà! Đáy mắt Quý Tiêu Dương lóe lên nồng đậm sủng ái, nhẹ nhéo hai má Quý Thần Quang!

Lão đại của Mười Hai Tinh nghe Quý Tiêu Dương phân phó, tốc độ nhanh chóng nhẹ nhàng lên lầu, lấy một cái chăn màu bạc đưa cho Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương cầm chăn nhẹ nhàng đắp cho Quý Thần Quang! Làm hết mọi thứ xong, hắn mới ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt mình, thất thanh cười “Đều ngốc ở đó làm gì, ngồi đi, không cần khẩn trương như vậy!” Tạm dừng một chút, Quý Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn về phía lão đại của Mười Hai Tinh “Đúng rồi, những chuyện phân phó anh, đã làm đến đâu rồi?” Vừa nói vừa lấy di động trong túi quần ra, cũng không có gọi điện thoại, mà là không chút để ý nghịch nó!

“Dựa theo lời ngài nói, đã kêu lão Tam đi làm rồi!” Quý Tiêu Dương đạm cười gật gật đầu. Sau đó ánh mắt dừng trên người Sát Hổ. “Sát Hổ, anh nói xem trong ba người các anh ai là người thích hợp với ám sát nhất?” Nói xong lời này, trong đôi mắt màu đen của Quý Tiêu Dương hiện lên một chút huyết tinh (máu tanh)! Muốn chơi sao, hắn cũng vui vẻ phụng bồi!

“Thụy Sư!” Sát Hổ lạnh lùng đáp lại hai chữ. Ánh mắt không có nhìn về phía Quý Tiêu Dương mà vẫn như trước cảnh giác quan sát bốn phía! Biểu tình trên mặt rất là lạnh lùng cứng rắn, làm cho cả người hắn thoạt nhìn trông rất khó gần! Làm cho ngyời ta có một loại cảm giác rất là lạnh lùng đơn độc!

“Được, liền như anh nói.” Quý Tiêu Dương dừng việc nghịch điện thoại, thản nhiên nói với Sát Hổ. Sau đó trực tiếp ấn số gọi cho Vương Tử Dật “Tử Dật, chặt chẽ chú ý hành động của Kỷ Nguyên, tôi nghĩ hiện tại gã hẳn là sắp bán cổ phần của công ty, cậu hãy âm thầm mua toàn bộ!”

“Tôi đã biết, boss, nghe nói Kỷ Nguyên gã…… Ngài phải cẩn thận một chút!” Kỳ thật Vương Tử Dật khi biết Kỷ Nguyên tìm sát thủ đến ám sát Quý Tiêu Dương, trong lòng rất là lo lắng. Chính là luôn luôn chần chờ không biết nên dùng cớ gì để gọi điện thoại đến! Lại không nghĩ rằng tại lúc anh thất thần, Quý Tiêu Dương chủ động gọi điện thoại tới!

“Ân. Việc này cậu đừng lo lắng! Tôi tự biết đúng mực, cậu hãy xử lý tốt chuyện tôi giao là được rồi! Đúng rồi, tự mình chú ý an toàn. Dù sao cậu cùng là cường tướng của tôi, việc này mọi người đều biết. Kỷ Nguyên bị buộc đến đường cùng, không chừng sẽ làm ra một ít chuyện làm người ta ngoài ý muốn!” Kỳ thật, trong lòng Quý Tiêu Dương biết, nếu Kỷ Nguyên thật sự xuống tay với Vương Tử Dật, hắn rất vui lòng muốn thấy! Dù sao ở phía sau Vương Tử Dật là tam đương gia của Tam Giác Vàng. Nghe nói người nọ thực sự rất mê luyến Tử Dật…… Chiêu mượn đao giết người này, nếu có thể sử dụng thì hiệu quả sẽ rất tốt!

Lúc Vương Tử Dật nghe Quý Tiêu Dương nói phải tự chú ý an toàn, trong lòng nháy mắt trào ra một cỗ vui sướng, nhưng khi nghe đến câu sau, khóe miệng đạm cười lại cứng ngắc! Chung quy, cũng chỉ là cường tướng…… “Tôi sẽ chú ý! Boss, nếu không có việc gì khác thì tôi làm việc đây!”

“Ân!” Quý Tiêu Dương thản nhiên đáp một tiếng. Trong đôi mắt đen như mực hiện lên một tia u quang mỏng manh. Có một số việc, không nói, hắn vẫn hiểu được, trong lòng cũng rất rõ ràng…… Chính là, cũng chỉ gần là rõ ràng mà thôi! Thiên Nhiễm cũng thế, Tử Dật cũng vậy, chỉ cần có khả năng chạm tới Thần Thần, hắn đều xử lý trước tiên! Nhưng đơn giản là hai người bọn họ đều biểu hiện rất tốt! Có thể rất nhanh hiểu được hàm nghĩa trong những việc hắn làm! Cũng không có làm cho Thần Thần nhìn ra chỗ nào khả nghi. Nếu không hiện tại hắn cùng bọn họ không thể làm anh em được nữa……

……

Trong một căn phòng lớn, trong tay Kỷ Nguyên cầm một ly rượu đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất thất thần nhìn tấm rèm rất nặng. Thật lâu thật lâu trước kia, mỗi lần đứng trước cửa sổ sát đất, gã đều vô số lần lặp đi lặp lại hỏi bản thân mình cùng một vấn đề. Vì cái gì chỉ có mình gã cô đơn không thể tiếp xúc với ánh mặt trời? Sau lại không biết từ khi nào, lúc phục hồi lại tinh thần, trong đầu gã đã không còn muốn hỏi cái loại vấn đề không có đáp án này nữa. Không hề lặp lại cái chuyện ngu ngốc này nữa! Sau đó gã chỉ trầm mặc lẳng lặng nhìn tấm rèm cực nặng này. Tưởng tượng sau bên kia tấm rèm, là một loại cảnh đẹp như thế nào! Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cho đến khi thân thể bắt đầu kêu gào phải nghỉ ngơi mới rời đi! Cửa sổ sát đất…… Nó ngăn cách không chỉ có ánh mặt trời, còn có ánh sáng cùng vui vẻ của cuộc đời gã…… Nó tàn nhẫn nói cho gã biết, gã là một người có chỗ thiểu hụt……

‘Ào ào’ tiếng vỡ của thủy tinh thanh thúy vang lên, tấm rèm cực nặng bị gió thổi tạo thành những gợn sóng! Ly rượu đỏ trong tay Kỷ Nguyên vỡ nát trong nháy mắt, thời điểm chỉ mành treo chuông (nguy hiểm), một nam tử mặc quần áo màu trắng đột nhiên xuất hiện, ôm Kỷ Nguyên vào trong ngực, ngã xuống sàn, hai người nhanh chóng lăn đến phía sau sô pha! Giây tiếp theo, bức màn rất nặng bị mở ra, căn phòng chưa từng thấy qua ánh sáng mặt trời nhát mắt xuất hiện ánh nắng chói sáng mãnh liệt. Đẹp mà chói mắt……Ngay sau đó, một nam nhân cầm theo súng đi vào!

Kỷ Nguyên có chút thất thần nhìn ánh sáng màu vàng chói mắt này. Đây chính là ánh mắt trời sao?…… Có chút dại ra, vươn tay muốn chạm đến, lại bị một bàn tay gắt gao nắm chặt. Lúc này Kỷ Nguyên mới phục hồi lại tinh thần. Gã, bị đánh lén…… Sau một lúc khiếp sợ ngắn ngủi, Kỷ Nguyên lập tức đưa tay vào trong ngực mình, trên đó có một cái kim rất độc đáo. Kỷ Nguyên gắt gao nắm chặt lấy cái kim đang lòe ra ánh sáng xanh kỳ lạ! Được một lúc liền biến mất. Nhìn ánh sáng xanh đã biến mất, khuôn mặt Kỷ Nguyên mới lộ ra biểu tình yên tâm!

Cũng đúng lúc này, nam tử vẫn luôn quan sát căn phòng có hành động. Thân thể hắn nháy mắt lóe lên trong phòng, ngay sau đó là một viên đạn hướng thẳng về phía sô pha. Nam tử mặc áo trắng đặt Kỷ Nguyên xuống bên cạnh một cái tủ, còn mình thì vươn tay dùng sức đẩy sô pha, cùng lúc đó, thân thể của hắn lập tức ẩn vào sau bức rèm. Thân thể bạch y nam tử còn chưa đứng vững, sô pha vừa mới đi đẩy đi kia lập tức sụp đổ. Trong không trung lập tức bay đầy mưa bọt biển……

Một chén rượu màu trắng phá tan những mảnh vụn bọt biển, bay thẳng về phía ngoài cửa sổ. Chén rượu vừa mới bay không đến nửa mét liền bị một viên đạn bắn nát. Cũng đúng lúc này, nam tử áo trắng tránh sau bức rèm nhanh chóng chuẩn xác bắn một phát về đúng phía mà viên đạn kia vừa bay ra. Viên đạn của nam tử mặc áo trắng vừa bay ra, chỗ chiếc tủ trong phòng vang lên một tiếng ‘bụp’, chiếc tủ bị đục một lỗ, những không làm Kỷ Nguyên bị thương. Bởi vì viên đạn mà nam tử áo trắng vừa bắn ra làm cho nam tử bên ngoài bắn trật mất cm……

Lúc viện đạn bay tới, Kỷ Nguyên nhanh chóng ngồi xổm xuống, co người vào một góc bên cạnh tủ! Tận mắt thấy viên đạn bay qua trước mặt mình, bắn thẳng vào ngay bên cạnh…… Trên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Nguyên xuất hiện một tầng mồ hôi. Thiếu chút nữa, mấy cm nữa thôi là……

Bên này của Kỷ Nguyên mưa bom bão đạn, bên Quý Tiêu Dương cũng không ngoại lệ……

Quý Tiêu Dương ôm chặt Quý Thần Quang trốn vào trong bếp, Sát Hổ kề sát bên người, lão đại của Mười Hai Tinh tránh ở phòng khách, Tinh Tam cùng Tinh Tứ ẩn ở bên ngoài. Lại không có phát hiện ra người ám sát đến tột cùng trốn ở nơi nào……

Vừa rồi viên đạn bắn vỡ thủy tinh, thanh âm thanh thúy kia làm Quý Thần Quang bừng tỉnh. Lúc này, cậu vẻ mặt mờ mịt nhìn anh hai của mình. Đây là làm sao vậy?…… Sắc mặt nah hai giống như rất nghiêm túc! Thanh âm vừa rồi, là…… tiếng súng?……

Quý Tiêu Dương không nói chuyện, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, hắn vươn tay che mắt Quý Thần Quang, hơi hơi dùng lực làm cho Quý Thần Quang nhắm mắt lại! Quý Thần Quang cũng cảm giác được dụng ý của anh hai, rất là ngoan ngoãn thuận theo nhắm hai mắt của mình lại. Chính là có một đôi tay, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay xanh trắng mang chút run rẩy của Quý Tiêu Dương! Có lẽ chính hắn cũng không biết, mình đã dùng lực mạnh bao nhiêu……

Đúng lúc này, ám khí đột nhiên bay ra từ quạt thông gió trong phòng bếp. Sát Hổ vẫn luôn luôn cảnh giác bốn phía vươn tay đẩy Quý Tiêu Dương sang một bên, nhanh chóng lấy ra vũ khí của mình, là một thiết liên (roi sắt) ngắn nhỏ, vung một phát đánh bay ám khí gần trong gang tấc lên vách tường! Sau đó, động tác của Sát Hổ không chút tạm dừng, theo khe hở ném ra một chiếc phi châm (kim), xuyên qua cửa sổ thủy tinh bay ra ngoài. Lúc phi châm bay qua cửa sổ thủy tinh, thủy tinh cư nhiên không có lập tức vỡ nát, hơn nữa ánh mặt trời của mạnh, phi châm phản quang mà bay. Cho nên người bên ngoài tự nhiên cũng không có chú ý tới……

Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang cùng Sát Hổ liếc nhìn nhau, nhẹ gật đầu một cái không thể nhận ra. Sau đó, Quý Tiêu Dương ôm lấy Quý thần Quang chậm rãi rời khỏi phòng bếp, dọc theo đường đi tránh vào những đồ vật trong phòng, đi vào nhà ăn! Trong nhà ăn, có một cái tủ rất lớn, bình thường chỉ dùng để cất rượu cùng bát đũa! Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nhanh chóng trốn vào sau chiếc tủ.

Ngồi vững vàng xong, Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn lên môi Quý Thần Quang một cái. Ý bảo cậu đừng sợ!