Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 112: Không rõ tung tích!




Sau khi đoàn người Quý Tiêu Dương trở lại biệt thự liền nhanh chóng vào thư phòng, lập tức mở máy tính ra liên lạc với mười hai tinh nhân.

Thiết bị liên lạc vừa mới mở ra, chở nghe đến thanh âm vội vàng từ bên trong truyền ra “Boss, ngài hiện tại đang ở đâu? Ngài có bị thương hay không? Chúng tôi đang gấp gáp trở về!”

“Các ngươi hãy nghe đây. Nhanh chóng quay lại Thuần Khê cứu Thần Thần, ta chỉ là trúng cạm bẫy của Thất gia. Ta hiện tại đã an toàn về đến nhà rồi!” Nghe lời nói của mười hai tinh, Quý Tiêu Dương chỉ biết sự tình thảm rồi. Bọn họ quả nhiên trúng kế của Thất gia.

“Boss, ngài thực không có việc gì sao?” Lão đại trong mười hai tinh chần chờ một chút, cẩn thận hỏi ra lo lắng trong lòng!

Hắn sợ chủ nhân che dấu thương thế, lừa bọn họ đi cứu Quý Thần Quang!

“Ta không sao, các ngươi nhanh chóng quay lại Thuần Khê. Phải thật nhanh!” Mấy chứ sau của Quý Tiêu Dương đã muốn lộ ra sát khí. Thần Thần…… Nhẹ nhớ kỹ cái tên này, Quý Tiêu Dương cảm giác được tâm mình như bị xé ra. Đau đớn lợi hại……

“Boss, ngài yên tâm, tinh nhất đã đuổi đến đấy rồi, mấy người chúng tôi lập tức đi tiếp ứng hắn! Boss, mười hai tinh cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Lão đại trong mười hai tinh kiên định nói lời thề son sắt, rồi sau đó tự động cắt đứt liên lạc, tiếp đón vài anh em của mình, nhanh chóng quay lại Thuần Khê. Chỉ cần boss không có việc gì bọn họ liền yên tâm!

Quý Tiêu Dương dùng tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đáy mắt có trầm tư thật sâu. Trong phòng, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu, Mạc Dương cùng Linh Thiên Nhiễm bốn người đều im lặng không nói gì. Ánh mắt Linh Thiên Nhiễm thường thường bay đến cánh tay vẫn đang chảy máu của Quý Tiêu Dương. Kỳ thật cậu rất muốn nói cho Quý Tiêu Dương, trước tiên xử lý miệng vết thương để khỏi nhiễm trùng. Nhưng là hiện tại nhìn sắc mặt của Quý Tiêu Dương, Linh Thiên Nhiễm vẫn là nhất thời không có mở miệng. Trong lòng cậu cũng rất rõ ràng sự lo lắng của Tiêu Dương lúc này! Mong rằng Thần Quang trăm vạn lần không cần xảy ra chuyện gì……

Trong căn phòng lớn, im lặng gần một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương mới ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Kỳ “Kỳ, nhanh chóng gọi một chiếc trực thăng. Chúng ta suốt đêm chạy về thành phố C.” Từ khi trở lại thư phòng, Quý Tiêu Dương liền cảm giác được nội tâm của mình vẫn mang theo một loại bối rối không yên, hắn ẩn ẩn cảm giác được dường như Thần Thần thật sự gặp phải nguy hiểm……

Hắn phải chạy về thành phố C, tự mình đến núi Thuần Khê, đi tìm Thần Thần! Hiện tại sự tình đã đến nước này rồi, Thần Thần có thể xem như đã thoát khỏi bàn tay của Thất gia. Như vậy hắn nhất định phải tìm thấy Thần Thần trước Thất gia! Nhìn Thần Thần an toàn ở bên người hắn, tâm tình hắn mới có thể hoàn toàn thả lỏng! Mới có thể hảo hảo đi đối phó với Thất gia kia! Dám đánh chủ ý lên người Thần Thần, hắn ta nhất định phải trả giá đại giới!

“Được! Tôi lập tức đi chuẩn bị!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình, đứng lên mở cửa phòng đi ra ngoài. Nam Cung Cửu chần chờ một hồi rồi cũng đứng lên theo sát phía sau Nam Cung Kỳ.

Quý Tiêu Dương lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi một cuộc điện thoại. Từ trong bang phái ở thành phố W điều ra mười người đến chờ trong biệt thự ở thành phố C. Sau khi phân phó xong, Quý Tiêu Dương vẫn cầm điện thoại di động trong tay, thất thần nhìn mặt đất. Cách vài giây sau, Quý Tiêu Dương lại gọi một cuộc điện thoại nữa. Lần này là gọi cho ba người của tổ mật thám.

“Sự tình điều tra thế nào?” Hắn phân phó tổ mật thám đi âm thầm điều tra Thất Giác. Chính là không biết tiến triển thế nào, Thất gia này quá mức thần bí, lại phi thường giảo hoạt, sự tình có chút khó giải quyết……

“Boss, chúng tôi đã điều tra ra một ít manh mối, nhưng đều là vỏ ngoài, không có gì quan trọng lắm.”

“Nói!”

“Boss, Thất gia này trước kia hình như là thành phố Y……” Đầu bên kia điện thoại do dự một chút, vẫn là mở miệng nói ra suy đoán của mình.

“Tiếp tục tra!” Trong đôi mắt đen như mực của Quý Tiêu Dương có u quang chợt lóe rồi biến mất!

Ở thời điểm Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đi đến. “Tiêu Dương, có thể lập tức xuất phát!”

“Ừ. Đi thôi!” Quý Tiêu Dương đứng lên, cầm lấy những tài liệu quan trọng, rồi sau đó mấy người vội vàng rời khỏi biệt thự! Trực tiếp ngồi lên trực thăng bay tới thành phố C…… Cùng lúc đó, tinh nhất cùng Tề Vận Tuyệt Tứ ba người đánh nhau khó phân cao thấp thì tinh nhất rất xa liền cảm giác được đồng bọn của hắn đang hăng hái chạy về phía bên này! Trong lòng lập tức biết được, xem ra boss vẫn an toàn! Tâm tư vẫn đang thắt chặt nhất thời được thả lòng, nhàn nhạt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ra tay càng thêm mạnh mẽ.

“Hỏng rồi, đang có một nhóm người chạy về phía bên này!” Tề Vận có chút kinh ngạc nói ra phát hiện của mình. Chết tiệt…… Trong lòng hung hăng mắng một tiếng!

Tuyệt Tứ diện vô biểu tình, mắt nhìn về phía sâu trong rừng rậm, suy nghĩ một chút liền mở miệng nói “Tề Vận, chúng ta rút!” Ngắn ngủn năm chữ nói xong, Tuyệt Tứ liền chạy vào trong rừng rậm.

Khi Tề Vận nghe được lời nói của Tuyệt Tứ, thân thể lập tức có động tác, nhanh chóng chạy về phía bên trái rừng rậm. Tinh nhất nhìn hướng hai người kia chạy trốn, suy nghĩ một chút vẫn là không đuổi theo. Hiện tại điều quan trọng nhất là phải tìm ra Quý Thần Quang. Tinh nhất nghỉ ngơi nửa phút, đúng lúc này, mấy tinh còn lại vừa vặn chạy tới.

“Tinh nhất, sao lại thế này?” Lão đại của mười hai tinh nhìn tinh nhất một thân chật vật, nghiêm túc hỏi.

“Tôi vừa gặp được hai người bắt cóc Quý Thần Quang, cùng bọn họ giằng co gần hai mươi phút để giúp Quý Thần Quang kéo dài thời gian chạy trốn. Vừa rồi hai người kia các giác được các người chạy tới vì thế liền đồng thời chạy trốn. Tôi đang chuẩn bị đi tìm Quý Thần Quang!” Tinh nhất thở hổ hển, đem sự tình giản lược lại nói.

Lão đại của mười hai tinh nghe được lời nói của tinh nhất cũng hiểu được trong chuyện vừa rồi để cho Quý Thần Quang chạy trốn trước là lựa chọn tốt nhất. Bằng không nếu để cho tinh nhất phân tâm đi chiếu cố Quý Thần Quang thì không thể tập trung tinh lực đối phó kẻ địch. Có thể đến cuối cùng còn bị hai người của Thất Giác bắt được! “Phương hướng chạy trốn của Quý thần Quang?” Sau khi hiểu được sự tình vừa rồi, lão đại của mười hai tinh nhanh chóng hỏi đến việc chính. Hắn vừa mới rồi còn cam đoan trong điện thoại với boss là sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng là hiện tại xem tình huống……

“Phía trước!” Tinh nhất đứng lên dẫn đầu hướng vào rừng rậm đi tìm.

Nhưng là hiện tại trời đã tối, đã là chín rưỡi tối rồi, hơn nữa mặt trăng hôm nay đều trốn vào trong những tầng mây không đi ra. Quý Thần Quang đang bối rối, tuyến đường chạy trốn cũng loạn cho nến tìm được mười phút, mười hai tinh hoàn toàn mấy dấu vết của Quý Thần Quang……

“Lão đại, làm sao bây giờ?” Tinh nhất hỏi người đàn ông bên cạnh.

Mày rậm của người đàn ông nhíu chặt lại “Trước tiên liên lạc với boss đã. Các cậu phân công nhau tìm lại xem. Nếu tìm không thấy thì ngầm phong tỏa nơi này lại. Tôi nghĩ, Quý Thần Quang hẳn là ở gần đây thôi. Ngày mai khi trời sáng lại cẩn thận tìm!”

“Được!” Mấy người khác gật gật đầu rồi tự chủ trương phân ra bốn phía tìm kiếm!

……

Tề Vận đang lẩn trốn, chạy không đến sáu phút liền nghe được phía trên truyền đến thanh âm của trực thăng. Ngay sau đó, di động của gã ở trong túi quần vang lên. Bên trong truyền đến tiếng nói của một người xa lạ, hỏi gã hiện tại đang ở đâu?

Tề Vận nhanh chóng giơ tay lên trời vẫy vẫy. Rất nhanh, một cái thang dây từ trên không xuất hiện. Tề Vận theo thang dây trèo lên trực thăng.

“Quý Thần Quang đâu? Tuyệt Tứ đâu?” Người đàn ông mặc âu phục nhìn bộ dáng chật vật của Tề Vận, đáy mắt lóe lên kinh ngạc……

“Nhiệm vụ thất bại……” Thanh âm Tề Vận khàn khàn nói ra bốn chữ.

Nhất thời trong không gian lâm vào một mảnh im lặng……

Qua gần hai phút đồng hồ sau, người đàn ông mặc âu phục mời mở miệng “Chính anh nói với Thất gia đi!” Âm cuối mang theo thở dài nhàn nhạt…… Tuyệt Ngũ này, chỉ sợ……

……

Quý Tiêu Dương vừa mới ngồi lên trực thăng không đến năm phút liền nhận được tin tức của lão đại mười hai tinh……

Quý Thần Quang, không rõ tung tích……

Tay Quý Tiêu Dương cầm thiết bị liên lạc nháy mắt cứng ngắc…… Thiết bị liên lạc tinh xảo khéo léo theo tay Quý Tiêu Dương rơi xuống……

Không rõ, tung tích…… Lúc này, trong đầu Quý Tiêu Dương chỉ còn bốn chữ này……

Bốn người khác bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Quý Tiêu Dương nháy mắt trở nên tái nhợt, đều hai mặt nhìn nhau. Xem ra Thần Quang chỉ sợ là đã xảy ra chuyện……

Trong không gian đột nhiên trở nên áp lực trầm trọng dị thường.

Nam Cung Kỳ không ngừng đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Rất muốn hỏi một chút xem Thần Quang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Quý Tiêu Dương, chính anh cũng hiểu được hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Trong lòng đột nhiên trở nên phiền toái bất an…… Chết tiệt, dường như là một con thú bối rối khi bị vây bắt. Thần Quang đến tột cùng là làm sao vậy?……

Nam Cung Cửu cảm giác được cảm xúc của Kỳ ở bên cạnh không ổn định, đôi mắt đen như mực lưu chuyển cảm xúc rất nhỏ. Trầm mặc một chút, Nam Cung Kỳ vươn tay nhẹ nhàng kéo Nam Cung Kỳ vào lòng mình. Không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm như vậy!

Linh Thiên Nhiễm có chút bối rối nhìn Mạc Dương ở bên cạnh, trong mắt rõ ràng có sự dò hỏi. Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?……

Trong mắt Mạc Dương lóe lên trầm tư. Việc này xảy ra quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết phải làm như thế nào cho phải……

Quý Tiêu Dương trầm mặc gần ba phút mới lại ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực tựa hồ trở nên càng thêm thâm trầm u ám. Vươn tay cầm lấy thiết bị liên lạc rơi trên sàn trực thăng “Nhanh chóng phong tỏa vị trí đó, đừng để cho người của Thất Giác phát hiện ra.”

“Tiêu Dương, Thần Quang em ấy……” Cảm giác được cảm xúc của Quý Tiêu Dương đã ổn định một chút, ánh mắt Nam Cung Kỳ nhanh chóng bay về phía hắn.

Quý Tiêu Dương nhếch môi, cách gần nửa phút mới phun ra bốn chữ “Không rõ tung tích……”

……

Trước cửa sổ sát đất thật lớn, ánh đèn đẹp đẽ trong phòng dừng ở phía trước cửa sổ, có một người đàn ông cao lớn mặc một bộ áo ngủ màu trắng lẳng lặng đừng ở đó.

“Nhiệm vụ, thất bại?” Thanh âm của Thất gia vẫn như trước tản mạn không chút để ý.

Đứng ở sau lưng Thất gia là người đàn ông mặc âu phục cùng Tề Vận vừa mới chạy về sơn trang.

Tề Vận nắm chặt nắm tay, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi “Đúng vậy!” Thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng nói xong hai chữ.

“Diễn biến?” Thanh âm Thất gia vẫn là tản mạn không chút để ý. Bất quá khi lắng nghe kỹ có thể nghe ra trong sự tản mạn kia tựa hồ có sát khí……

“Hai người chúng tôi mang theo Quý Thần Quang vừa ra khỏi biệt thự liền gặp được một tên sát thủ. Hắn ta dùng ám khí giữ chân hai người chúng tôi để cho Quý Thần Quang có thời gian chạy trốn. Gần hai mươi phút sau, tên sát thủ kia đã muốn mỏi mệt không chịu nổi, nhưng đột nhiên cách đó không xa có một đội ngũ hăng hái chạy tới. Là cùng một bọn với tên sát thủ kia. Hai người chúng tôi chỉ có thể rút lui!” Thanh âm Tề Vận khàn khàn mang theo một loại tử khí không có sức sống! Gã tựa hồ đã biết sau khi nhiệm vụ của mình kết thúc thất bại, kết cục là cái gì……

Sau khi Tề Vận nói xong, Thất gia im lặng hồi lâu rồi sau đó lại thản nhiên mở miệng “Mang theo toàn bộ tiểu tổ Tuyệt Sát đến rừng rậm tìm kiếm! Về phần Quý Tiêu Dương các ngươi không cần lo lắng. Ta còn có trò hay chờ hắn trình diễn đây……”

“Tuân lệnh!” Thanh âm Tề Vận có chút kích động!

“Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa!” Thất gia thản nhiên nói một cậu rồi giơ giơ tay lên.

“Rõ!” Tề Vận gật gật đầu liền rời khỏi phòng.

“Thất gia, ngài còn có gì phân phó?” Người đàn ông mặc âu phục thấy Tề Vận lui ra liền mở miệng hỏi.

Thất gia không có xoay người, vẫn như trước quay lưng về phía người mặc âu phục “Trên bàn có một phần tư liệu. Đưa nó cho một người phụ nữ tên Lục Dao. Cô ta ở thành phố Y! Ta nghĩ cô ta sẽ là người có thể giúp chúng ta……”