“Tôi, tôi, tôi không biết……” Lưu Lâm nhìn Quý Tiêu Dương trông như Tu La nơi Địa Ngục, mặt ông ta tái nhợt, đáy mắt tràn ngập sự kinh hoàng cùng mê mang…… Ông quả thật là không biết đây là có chuyện gì, ông nhận được tin tức là phải hẹn Quý Tiêu Dương đến phòng số tám chứ chuyện sau đó ông hoàn toàn không biết gì cả……
“Nói!” Quý Tiêu Dương trực tiếp vươn tay kéo Lưu Lâm từ trong tay Nam Cung Cửu ra, kéo ông ta tới chỗ cửa, hung hăng đập đầu ông ta lên đó. Lạnh lùng ói ra một chữ, sát khí từ bên trong đập thẳng vào mặt Lưu Lâm.
Lưu Lâm sợ tới mức hai chân đều phát run, Quý Tiêu Dương thật đáng sợ…… “Tôi, tôi, tôi thật sự không biết…… là, là có chuyện gì xảy ra…… Quý, Quý……” Lưu Lâm run rẩy nói chưa xong liền cảm giác được thân thể của mình lại bị hung hăng đập vào cửa.
“Nói!” Thanh âm Quý Tiêu Dương không còn sự lạnh cóng như vừa rồi, ngược lại là bình tĩnh hơn một chút, bất quá so với vừa rồi còn làm cho người ta sợ hãi hơn! Đôi con ngươi đen như mực của hắn tối tăm nhìn Lưu Lâm.
“Tôi, tôi thật sự không biết…… Quý tổng, tôi cái gì cũng không biết, tôi chỉ là nhận được điện thoại, bọn họ muốn tôi dẫn cậu đến phòng số tám của Phúc Mãn Lâu. Những cái khác tôi hoàn toàn không biết! Quý tổng, cậu phải tin tưởng tôi!” Ánh mắt Lưu Lâm nhìn về phía Quý Tiêu Dương thực kích động. Đầu chậm rãi có máu đỏ tươi chảy xuống. Ông vừa mới thật sự cảm nhận được tử vong, nguyên lai nó cách mình gần như thế. Thật đáng sợ, Quý Tiêu Dương vừa rồi thật đáng sợ……
Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương, biết cảm xúc của hắn đã muốn không khống chế được nữa, lý trí cũng có chút rời rạc. Anh nhanh chóng cho Nam Cung Cửu một ánh mắt ý bảo cậu ta đem Lưu Lâm kéo sang một bên, còn mình thì đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, nhìn thẳng vào mắt hắn, vươn tay chụp lên bả vai Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, cậu phải bình tĩnh, cậu hiện tại không thể rối loạn được. Thần Quang còn đang chờ cậu tới cứu em ấy! Cậu không thể rơi vào bẫy của Thất gia kia được. Hiện tại điều quan trọng nhất là chúng ta phải ra khỏi căn phòng này, để cho mười hai tinh biết cậu vẫn bình yên vô sự. Chỉ có như vậy thì bọn có mới có thể yên tâm đi cứu Thần Quang! Tiêu Dương, Thần Quang còn đang chờ cậu! Em ấy đang chờ cậu!”
Nam Cung Kỳ nói xong, trong phòng chỉ còn lại thanh âm rên rỉ kinh hoàng của Lưu Lâm, luôn lặp đi lặp lại: Tôi cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng không biết…… Tựa hồ như đã bị Quý Tiêu Dương làm cho sợ tới mức lâm vào trạng thái điên khùng……
Trong đôi mắt đen như mực của Quý Tiêu Dương càng thêm trở nên u ám, thâm thúy, như một giếng nước ngàn năm thần bí làm cho người ta kinh hãi!
Thần Thần đang chờ hắn! Thần Thần của hắn……
Anh hai!…… Bên tai dường như vang lên thanh âm giòn tan của Thần Thần, trong trẻo mà ngọt ngào!
“Đập cửa!” Qua gần nửa phút sau, cảm xúc Quý Tiêu Dương chậm rãi bình ổn lại, bình tĩnh nói ra hai chữ. Hiện tại hắn chỉ hy vọng năm người canh giữ bên ngoài có thể cảm giác được sự chấn động của cửa phòng, sau đó hiện thân phá cửa từ bên ngoài! Phải nhanh chóng bằng không chờ mười hai tinh bọn họ cảm giác được liên lạc bị gián đoạn khẳng định sẽ quay lại nghĩ cách cứu viện hắn. Thời điểm kia, Thần Thần liền thật phi thường nguy hiểm, hắn không cho phép việc này xảy ra!
Trong lòng Quý Tiêu Dương hung hăng nghĩ, dùng sức thật lớn đập lên cửa phòng. Trong phòng im lặng nhất thời vang lên từng đột âm thanh trầm đục đinh tai nhức óc! Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn cũng nhanh chóng tham gia vào việc đập cửa. Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Lưu Lâm trong tay, không chút do dự lấy một con dao chém vào cổ ông ta, nhất thời máu chảy không ngừng. Coi Lưu Lâm giống như rác thải ném ông ta tới một chỗ xa xa, Nam Cung Cửu cũng gia nhập việc đập cửa.
Năm người ẩn nấp ở chỗ tối ngoài cửa phòng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú cửa phòng liền lập tức cảm giác được cửa phòng thoáng hiện lên chấn động nhẹ nhàng. Năm người nhìn nhau, đều rõ ràng hiểu được boss ở bên trong đang chờ bọn họ nghĩ cách cứu viện. Thân hình năm người nhoáng lên một cái, giây tiếp theo liền xuất hiện ở trước cửa phòng.
“Đây là khóa điện tử. Tiểu Ngũ, cậu tới!” Lão đại trong năm người nói với Tiểu Ngũ bên cạnh.
“Ân. Lão đại giao cho tôi đi!” Nói xong, Tiểu Ngũ liền lấy từ trong túi ra một cái hòm tinh tế rất nhỏ. Mở nó ra, bên trong có rất nhiều đồ vật thật nhỏ. Tiểu Ngũ từ bên trong lấy ra một cây kim bằng bạc nho nhỏ, rồi sau đó thần sắc nghiêm túc bắt đầu giải khóa điện tử.
Ở thời điểm Tiểu Ngũ đang cố gắng, bốn người khác đều khẩn trương đứng ở một bên nhìn, trong lòng đều cầu nguyện boss không cần bị thương mới tốt……
Qua gần năm phút sau, Tiểu Ngũ thành công mở được khóa điện tử, còn lại chính là khóa bình thường. Dùng gần mười giây, Tiểu Ngũ liền mở khóa bình thường ra, cửa phòng lập tức mở ra, lão đại nhanh chóng lủi vào trong phòng.
“Boss, ngài không có việc gì chứ?” Ánh mắt gắt gao khóa trên người Quý Tiêu Dương, phát hiện tay boss cư nhiên chảy máu, lập tức giơ tay lên nói với Tiểu Tứ, “Mau, giúp boss băng bó vết thương!”
“Không có việc gì, đi về trước nói sau, mang Lưu Lâm theo!” Quý Tiêu Dương thanh âm khàn khàn bình tĩnh nói một câu. Rồi sau đó sải bước tiêu sái ra khỏi phòng. Trong nháy mắt vừa ra khỏi phòng, Quý Tiêu Dương liền bắt đầu liên lạc với mười hai tinh nhân, lại phát hiện thiết bị liên lạc vẫn như trước không có đáp lại gì cả. Mày rậm lập tức nhíu chặt, tay bị thương nắm chặt thành quyền, máu trên cánh tay càng chảy nhanh hơn, một giọt một giọt rơi lên sàn trắng noãn trông giống như Hồng Liên đang nở rộ. Xinh đẹp, mê ly……
Chết tiệt, sự tình càng ngày càng không đơn giản như hắn nghĩ…… Hắn đã sai lầm rồi. Thất gia này thật đúng là giảo hoạt! Xem ra phải lật con bài cuối cùng thôi…… Nếu Thần Thần xảy ra chuyện gì, ta sẽ dùng toàn bộ Thất Giác đến chôn cùng!
“Nhanh chóng trở về!” Ngồi vào xe, Quý Tiêu Dương dùng thanh âm khàn khàn như trước nói với lão đại trong năm người. Hắn phải nhanh chóng trở về, vào thư phòng dùng máy tính liên hẹ với mười hai tinh nhân……
“Boss, ngồi vững!” Lão đại trầm giọng nói một câu, dùng tốc độ nhanh nhất, giống như gió hăng hái lao lên đường cái……
……
Thành phố C, chân núi Thuần Khê. Ba người do dự một phút đồng hồ, vẫn không thấy có tin tức của Quý Tiêu Dương, liền làm ra một cái quyết định. Để cho tinh nhất đến cứu Quý Thần Quang, hai người bọn họ nhanh chóng trở lại nghĩ cách cứu viện boss! Rốt cuộc vẫn là boss quan trọng nhất! Sau khi có quyết định ba người nhanh chóng tách ra, ngựa không dừng vó () hướng về nhiệm vụ của bản thân.
(): ý nói đi nhanh hết sức không dừng
……
Vừa ăn xong cơm chiều, Quý Thần Quang ngồi trên sô pha chơi với cún con. Khi gần bảy giờ tối, Quý Thần Quang liền thấy Tề Vận nhận một cuộc điện thoại! Hơn nữa sắc mặt gã nháy mắt biến đổng. Tiếp theo cậu liền thấy Tề Vận vội vàng nói với người đàn ông xa lạ kia một câu, “Thất gia muốn chúng ta suốt đêm chạy về sơn trang, hắn đã phân phó trực thăng tới đón chúng ta.”
Cái gì…… Như thế nào đột nhiên lại trở nên vội vàng như vậy? Cậu vừa mới chuẩn bị tốt kế hoạch chạy trốn! Chuẩn bị tối hôm nay hành động, sự tình sao đột nhiên lại trở nên gấp gáp như thế?……
“Được!” Người đàn ông xa lạ gật đầu.
Lúc Quý Thần Quang còn đang ngẩn người, Tề Vận cùng người đàn ông xa lạ kia liền sát vào hai bên trái phải cậu, có chút cưỡng chế tính đưa cậu ra khỏi phòng.
“Tề Vận, anh làm cái gì vậy? Buổi tối rồi, đây là đi nơi nào. Anh buông ra trước đi!” Quý Thần Quang có chút nóng nảy. Làm sao bây giờ? Mắt liếc nhìn bốn phía, trừ bỏ rừng rậm vẫn là rừng rậm!
“Câm miệng!” Tề Vận căm tức lạnh lùng nói với Quý Thần Quang một câu. Hiện tại sự tình vô cùng khẩn cấp, gã cũng bất chấp lệnh của Thất gia: Không thể thương tổn một chút nào! Hiện tại chri cần thành công mang Quý Thần Quang này về sơn trang là được rồi!
Quý Thần Quang rõ ràng cảm giác được Tề Vận đang cảm thấy phiền toái, cậu có điểm sợ hãi. Nếu Tề Vận này đánh cậu bất tỉnh thì làm sao bây giờ? Cậu không thể cãi lộn như vậy được nữa, cậu phải tìm một cơ hội chạy ra khỏi tầm mắt hai người này. Đây là rừng rậm, chỉ cần thành công chạy ra thì bọn họ cũng khó có thể tìm được……
“Kia, rốt cuộc là phải đi làm gì a?” Đôi mắt to tròn có chút ủy khuất chớp chớp nhìn về phía Tề Vận, lông mi thật dài giống như cây quạt, trong mắt lóe ra ánh sáng ngây thơ.
Tề Vận đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, có chút bối rối rời tầm mắt đi “Thần Quang, ngoan ngoãn đừng nói nói! Chúng tôi mang cậu đến một sơn trang phi thường xinh đẹp. Nơi đó non xanh nước biếc, chim chóc hoa thơm, phi thường xinh đẹp!”
Đúng lúc này, tinh nhất vừa vặn đi ngang qua đây, chuẩn bị tiến đến biệt thự trên núi thì nghe được thanh âm của Tề Vận, vì thế dừng lại bước chân. Quả nhiên thấy được Quý Thần Quang mà boss nói. Không chút do dự hướng về phía Tề Vận phát ra công kích!
“Tuyệt Tứ, có người! Anh trước tiên mang theo Quý Thần Quang chạy đi, trực thăng mà Thất gai nói hẳn là cũng sắp đến!” Tề Vận né tránh ám khí của tinh nhất, đồng thời cũng buông lỏng tay Quý Thần Quang ra, thét lên với Tuyệt Tứ ở bên cạnh.
Quý Thần Quang phát hiện Tề Vận buông lỏng tay mình ra, nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước, nhìn thấy Tuyệt Tứ vươn tay về phía mình, hơi ngây người nửa giây. Tuy rằng không biết này đột nhiên lại xảy ra chuyện gì, nhưng đây đúng là một cơ hội chạy trốn tuyệt đỉnh. Quý Thần Quang không chút nghĩ ngợi dùng hết sức chạy về phía những bụi cây ở phía tây rừng rậm.
Tinh nhất nhìn rồi nhớ kỹ đường chạy trốn của Quý Thần Quang, cùng lúc phóng ra ba cái ám khí, đồng thời ngăn cản bước chân của Tuyệt Tứ để Quý Thần Quang có thời gian chạy trốn. Hắn cũng nếu mình chống lại hai người này sợ là có điểm nguy hiểm, còn không bằng để cho Quý Thần Quang chạy trước, mình không còn vướng bận nữa cũng có thể thoải mái đấu võ!
“Muốn đuổi theo cậu ta, trước tiên phải đánh thắng ta!” Thân hình tinh nhất nhoáng lên một cái, ám khí trong tay cùng lúc bay ra, gắt gao ngăn chặn Tề Vận cùng Tuyệt Tứ!
Chết tiệt…… Tề Vận nhìn tinh nhất, sao đột nhiên lại xuất hiện một tình huống khó giải quyết thế này……
“Tuyệt Tứ, tốc chiến tốc thắng!” Tề Vận hét lớn một tiếng, ra tay mạnh mẽ hơn vài phần.
Nhưng sở trường của tinh nhất là ám sát, thân thể linh hoạt phi thường nhanh nhẹ, hơn nữa thỉnh thoảng còn phóng ra ám khí. Nhất thời làm cho Tề Vận cùng Tuyệt Tứ có chút chân tay bối rối, thực lực của hai người đều chỉ có thể phát huy tám phần…… Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Vận Tuyệt Tứ cùng một tinh, ba người giằng co liên tục. Ai cũng không có cách nào lập tức thắng……
Quý Thần Quang dùng hết khí lực của bản thân, toàn lực chạy trong rừng rậm, cảm giác trên người bị xé rách đau đớn, cậu biết đây là bị nhánh cây quệt vào. Nhưng hiện tại cậu không có bao nhiêu thời gian để chú ý nhiều như vậy. Trong lòng, trong đầu của cậu chỉ có một ý niệm, cậu phải cố gắng chạy trốn, cậu muốn sống sót, cậu muốn đi tìm anh hai……
Kiên trì vì một tín niệm như vậy, Quý Thần Quang không biết mệt mỏi chạy mãi chạy mãi. Vì chạy quá nhanh nên Quý Thần Quang không có chú ý đường dưới chân, lòng bàn chân đột nhiên đạp vào một khoảng không, tại lúc Quý Thần Quang còn chưa phản ứng lại, thân thể lập tức nhẹ nhàng, rơi xuống khe núi……
……