Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 71: Ngoại truyện 6




Cô không biết Anna tỷ cuối cùng có biết chân tướng hay không, nhưng là khi cô trở về, bà hoàn toàn không nhắc tới chuyện cô bỏ trốn, vẫn luôn nhiệt tình quan tâm cô như trước.

Cuối cùng là Thẩm Lâm Kỳ giỏi đối phó, hay vẫn là Anna tỷ không muốn nhắc đến, cô không thể nào biết được, nhưng cô nghĩ mọi chuyện đã từng bước đi đến ngày hôm nay, quá khứ chính là thị phi hãy để cho nó theo gió bay đi. Ai cũng không thể mang theo thù hận mà sống cả đời, tương lai còn có bảo bối trong bụng cô.

Nghĩ thông suốt hết thảy những chuyện này, cô bắt đầu ở Thẩm gia an tam dưỡng thai, không lâu sau, bộ phim "Tàn kiếm giang hồ" cũng hoàn thành xong phần hậu kỳ ròng rã suốt nửa năm, cuối cùng cũng được long trọng chiếu phim.

Đúng như mọi người mong đợi, Tàn kiếm giang hồ bắt đầu chiếu đã nhận được rất nhiều lời bình tốt. Các chuyên gia giới bình luận điện ảnh không chỉ khen ngợ nội dung và chế tác bộ phim mà còn khen ngợi cả dàn diễn viên. Nói đến Mạch Nhiên, bọn họ còn dùng đến hai chữ "kinh hỉ".

Ngay cả nhà phê bình khó tính nhất cũng phải nói rằng: "Diễn xuất mặc dù có chút vụng về, nhưng có phong cách quý phái.", "Rất lâu không gặp bình hoa này, đột nhiên cảm thấy trước kia xem những phim cô ta diễn đều là ảo giác.", "Diễn viên rất không tồi, rời khỏi phim trường đúng là đáng tiếc."...

Cô không nghĩ tới sau nửa năm yên lặng, bản thân cô lại vì bộ phimnày mà nổi giận một phen. Bọn họ rất nhiều người sớm đã quên sóng gió nửa năm trước cô gây ra, tên của cô liên tiếp xuất hiện ở trên truyền thông và internet, rất nhiều người hỏi rốt cục cô đi đâu, cũng có người đoán cô và Thẩm Lâm Kỳ vì tránh truyền thông, xuất ngoại tổ chức hôn lễ...

Nhưng là rất nhanh, những suy đoán đó đều bị phủ định, bởi vì lũ chó săn của "Đại Chủy Bạo Báo" đã chụp được ảnh cô bụng lớn cùng Thẩm Lâm Kỳ đi bệnh viện kiểm tra thai nhi.

Sau một đêm tiêu đều bắt mắt truyền khắp internet "Nữ ngôi sao Bạch Mạch Nhiên người mang lục giáp trốn tránh hiện thân đi bệnh viện kiểm tra sản kỳ."

Ngoài một bài viết dài, khuôn mặt có chút biến đổi của cô cũng xuất hiện trên internet. Không tính đến một vài lời hãm hại ác ý bên ngoài, phần lớn mọi người đều dành những lời chúc phúc cho cô.

"Mặc kệ thế nào, người mẹ vẫn là vĩ đại nhất, hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc."

"Tuy rằng 9527 (Tiểu Thất) không cùng với Đại Dương (Kiều Minh Dương) nhà chúng ta tu thành chính quả, nhưng là vẫn chúc mừng cô ấy."

"Ai nói hai bọn họ ly hôn thế? Nhìn qua rất hạnh phúc nha. Chị cũng muốn lập gia đình. Chị cũng muốn có người đàn ông tốt. Cầu bao dưỡng, cầu làm nhục, cầu chà đạp..."

Bởi vì danh tiếng đều nổi lên rất nhanh, rất nhiều bệnh viện phụ sản cùng công ty quảng cáo đều nhằm vào cô, hiện giờ Linda mỗi ngày đều có thể nhận được vài hộp sữa bột, lời mời quảng cáo của nhãn hiệu tã giấy, nhiều đến nỗi khiến cô cũng phải chộn rộn.

Lúc trước vì bỏ đi không lời tạm biệt, cô đã bỏ mặc rất nhiều việc. Vi phạm hợp đồng, Thẩm công tử liền thay cô đền bù không ít. Tuy rằng trong lòng nghĩ đây là điều anh đáng phải làm, nhưng mà dù sao tiền của anh chính là tiền của cô, nhiều tiền như vậy cứ bị lấy đi, lòng cô đau nha. (OMG!!!)

Nhưng Thẩm công tử lại không hề nhắc tới chuyện sau khi cô sinh xong lại tiếp tục đi làm, còn nói: "Trước mắt em chăm sóc bản thân cho tốt rồi nói sau."

Hic, sao mà cô chăm sóc không tốt chính mình được? Hiện tại cô rất khỏe, có thể ăn có thể ngủ, quả thực liều mạng giống heo.

"Chồng à." Mấy ngày nay cô sắp sinh, ở trên giường của bệnh viện ngủ không được, mắt trông đợi nhìn Thẩm công tử: "Đột nhiên em rất muốn ăn cháo đậu đỏ."

Không phải cô khó hầu hạ, mà là cô không thề khống chế miệng mình, tựa như bây giờ, rõ ràng đã là tám giờ tối, nhưng cơn thèm ăn nói đến là đến, có ngăn cũng không được.

"Để anh bảo dì Hoàng đi nấu." Thẩm công tử đứng lên.

Cô lắc đầu: "Em không muốn ăn đồ dì Hoàng nấu, em muốn ra phố mua loại này của tiệm Trương Kí."

"Được." Anh không nói hai lời, đi giày đi ra bên ngoài mua.

Cô gọi anh: "Bên ngoài lạnh lắm, anh phải mặc áo khoác a."

"Không cần." Anh vội vàng xuống lầu, chịu đựng cái giá lạnh của tháng mười hai, đến dưới lầu giúp cô mua cháo đậu đỏ nóng hôi hổi đưa lên.

Chính là cô mới uống hai ngụm, lại đã không uống nữa, dùng thìa chọc chọc cái bát, lẩm bẩm: "Sớm biết vậy bảo anh mua cháo thịt cho em..."

"Em a, kiếp trước nhất định là yêu tinh." Anh dở khóc dở cười thở dài, đứng lên lại định đi ra ngoài.

Cô thực chân chó ở phía sau dặn dò anh: "Nếu không anh mua nhiều thêm chút đi, miễn cho phải chạy đi lần thứ ba."

"Biết rồi, quỷ phiền phức." Anh quay đầu lại vuốt mái tóc mới cắt của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp.

(ha, ta yêu Thẩm công tử đến chết rồi a!!!!!!!!!!)

Không biết vì sao, cô bỗng nhiên muốn ôm bụng hạnh phúc ở trên giường mà lăn lộn, nhưng là xét thấy động tác này độ khó, cô từ bỏ, kiên nhẫn chờ Thẩm công tử trở về.

Lần này chờ có vẻ lâu hơn, rốt cục chờ đến lúc anh về, cô phát hiện trong tay anh mang theo hơn mười loại cháo, rất giống với tiểu nhị bán hàng bên ngoài.

Cô "xì" cười ra tiếng, giơ tay cầm lấy, tay vươn ra đột nhiên lại dừng giữa không trung.

Thẩm Lâm Kỳ đem cháo sắp xong. Thấy sắc mặt cô cứng đờ, hỏi cô làm sao vậy.

Khóe miệng cô run run hướng anh cười cười: "Cái kia... lại bắt anh một chuyến mất công... Hình như nước ối của em vỡ..."

***

Cho dù nước ối của cô vỡ rất bình tĩnh, nhưng là khi thời gian sinh thực sự đến, cô còn đau đến thiếu chút nữa chửi ầm lên. Sinh đứa nhỏ sao lại đau như vậy.

Bác sĩ ở bên cạnh vẫn cổ vũ cô: "Dùng sức, dùng sức."

Nhưng cô còn thiếu chút nữa là muốn chết, may mắn Thẩm Lâm Kỳ vẫn nắm tay ô, trong mơ màng, cô nghe được anh gọi tên của cô.

Thanh âm kia nghe vào lỗ tai có chút linh hoạt kỳ ảo, nháy mắt làm cho cô nhớ lại rất nhiều chuyện, hình ảnh hai người cùng một chỗ, giống như thước phim hiện lên, từ khi quen biết đến hiểu nhau, thì ra hai người đã trải qua nhiều giây phút như vậy.

"Mạch Nhiên, kiên trì lên."

Thanh âm của anh, đem cô gần bờ vực ngất đi quay về hiện tại, cô cầm chặt tay anh, liều chết dùng sức cắn răng.

"Oa..."

Tiếng khóc lớn của đứa nhỏ ở trong phòng sinh vang lên. Tâm tình treo ngược của cô rốt cục cũng lơi lỏng, cảm thấy hạ thân mình đã muốn đau chết lặng, trên mặt tất cả đều là mồ hôi nhễ nhại.

Thẩm Lâm Kỳ nhìn cô, mừng rỡ như điên mà ôm lấy mặt cô, cách một lớp khẩu trang hôm lên trán cô: "Mạch Nhiên, con của chúng ta sinh ra rồi, anh làm cha rồi, anh làm cha rồi."

Tưởng tượng đến người đàn ông bình tĩnh này cả đời chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng vô cùng hạnh phúc.

Có lẽ hai người từng có cãi cọ, từng có nghi kỵ, nhưng là đều đã không quan trọng nữa, giờ này khắc này, trong lòng cô chỉ có lời thề của anh, hứa hẹn của anh, cùng ánh mắt mỉm cười của anh.

Con đường tương lai, có anh cùng con làm bạn, thế là đủ rồi.

Mặt cười tươi lòng mang cảm kích.