Đốc Công Thiên Tuế

Chương 18: Chương 18





Buổi chiều ngày đó, Tương Tư cùng tỷ tỷ cáo biệt dùng kiệu trở lại Đạm Phấn Lâu.

Tiếng đàn lả lướt du dương vang nhẹ, nàng nương theo âm mà bước, tại bờ Túc Vân Trì nhìn thấy Xuân Thảo.
Nhiều ngày không gặp, Xuân Thảo một mình ngồi ở bên ngoài Thủy đình luyện tập tỳ bà, nhìn thấy bóng dáng Tương Tư ở phía xa, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền kinh hô nhảy lên, tỳ bà đều ném sang một bên lao đến.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm sao lại trở lại rồi!”
Tương Tư nhịn cười không được giữ chặt nàng: “Ngươi cũng cho là ta không về được sao?”
“Hừ! Ta cũng không dám nghĩ như vậy! Nhưng ngươi cùng Phức Quân vừa đi liền không có tin tức, người khác đều nói các ngươi bị bắt vào Tây Xưởng!” Xuân Thảo kích động nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Nhìn qua giống như không có bị tra tấn nha...!Chẳng lẽ những lời nói kia đều là đồn đại? Vậy ngươi đến cùng đi nơi nào?”
Tương Tư thẹn thùng: “Nói cái gì đó? Chẳng lẽ ta phải xuất quye nhập thần trở về sao?”
Xuân Thảo líu lưỡi nói: “Nhưng ta nghe nói chỗ đó như điện Diêm La...”
Lời nàng nói vẫn chưa xong, cửa thủy đình đột nhiên mở ra, bên trong truyền đến giọng trách mắng: “Các ngươi nháo nhào cái gì! Ta bảo các ngươi luyện đàn, ngươi ở đây lại nói chuyện tào lao!”
“Ma ma, là Tương Tư trở về...” Xuân Thảo bĩu môi và tránh sang một bên.

Nghiêm ma ma từ bên trong thủy đình đi ra, nhướng mày trừng mắt nhìn Xuân Thảo: “Trở về thì thế nào? Các cô nương đang ở bên trong diễn luyện đàn tấu, là muốn các nàng đều đi ra chúc mừng nghênh đón?”
Xuân Thảo không dám nói nhiều, Tương Tư đành phải hướng Nghiêm ma ma hành lễ.
Nghiêm ma ma liếc nàng một cái, thấy Tương Tư tuy gầy đi một chút nhưng cũng không hốc hác như trong tưởng tượng, không khỏi tức giận nói: “Này, lúc trước ngươi không phải rất lợi hại sao? Một mực tỷ muội tình thâm đến ta còn không dể vào trong mắt! Ta còn tưởng rằng hai tỷ muội các ngươi thật sự là sen nở thoát bùn, nhưng đi một vòng lớn, làm sao vẫn là ngoan ngoãn trở lại Đạm Phấn Lâu rồi?”
Tương Tư nghe chói tai, lại cũng chỉ phải nén giận: “Ta là người Giáo Phường, không trở về Đạm Phấn Lâu, còn có thể đi chỗ nào? Lúc trước bởi vì quá lo lắng an nguy tỷ tỷ, cho nên trong lời nói có đụng chạm ma ma, xin người đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ Tương Tư lỗ mãng...”
“Ta cũng chẳng phải đại nhân cái gì, chỉ có điều thụ lệnh quản thúc mấy người chuyên đi gây chuyện thị phi như ngươi!” Nghiêm ma ma hừ lạnh một tiếng, “Là Tây Xưởng thả ngươi trả về sao? Một cô nương đang êm đẹp bay giờ lại toàn thân rắc rối, chỗ này của ta cũng không thu nhận nổi thân người mang bản án!”
Tương Tư kiên nhẫn nói: “Nếu còn có án, bọn hắn cũng sẽ không đem ta thả trở về.


Cao Hoán kia trừng phạt đúng tội, đã bị tống giam chờ ngày xử tử.”
Xuân Thảo nhịn không được nói: “Hừ, thật sự là ác giả ác báo, ai bảo hắn kiêu ngạo như vậy, loại người này chính là tự làm tự chịu!”
“Không tới phiên ngươi bàn tán!” Nghiêm ma ma trách cứ Xuân Thảo, lại liếc nhìn Tương Tư nói, “Tây Xưởng là nơi nào, người ta hoặc là chết hoặc là bị tra tấn cả ngày, ta nghĩ ngươi đã ở đó mấy ngày rồi, thân toàn là xui xẻo! Về tắm rửa sạch sẽ cho ta, ở trong phòng đừng đi đâu!”
Sau khi Nghiêm ma ma trút giận một trận liền níu lấy Xuân Thảo trở về diễn luyện, Tương Tư đành phải một mình về chỗ ở.

Đối với nàng mà nói, bị phạt trong phòng không cho phép đi ra ngoài hoàn toàn không có gì đáng sợ, vốn là không thích cười đùa náo nhiệt, bây giờ lại được thanh tịnh.

Ai ngờ mới nằm không bao lâu, Xuân Thảo lại ôm lấy tỳ bà đến đây gõ cửa, bộ dạng đưa đám.
Hóa ra năm ngày sau chính là ngày Hủy Trân mỗi năm một lần của Giáo Phường, trong ngày này, những khách nhân sẽ chọn quan kỹ mà họ yêu thích từ mười sáu tiểu lâu, mang đến đưa họ đến cầu Cao Lương ở ngoại ô Bắc Kinh để mua vui.

Trong khoảng thời gian này, văn nhân thi nhân mang theo kỹ nữ đến phô trương thanh nhã quyến rũ, quan viên kỹ nữ trong các nhà hàng cũng nhân cơ hội này so đo sắc đẹp, ý đồ tranh đấu.

Xuân Thảo mới bắt đầu luyện tập đàn tỳ bà, lại không tiến triển gì, bây giờ Nghiêm ma ma thấy Tương Tư trở về, lại ghi hận lấy ngày đó hai người bọn họ không nghe lời không thuần phục, vì vậy cố ý để Xuân Thảo đến đây muốn Tương Tư trong vòng năm ngày dạy cho nàng đàn thuần thục làn điệu Giang Nam, nếu không hai người phải giặt quần áo ở sân sau một tháng.
Xuân Thảo vẻ mặt chua xót nói: “Đây không phải là cố ý làm khó người khác sao? Ta trước kia chỉ biết đánh đàn hương, hiện tại bắt đầu luyện đàn tỳ bà, cho dù mài nát đầu ngón tay cung không thành!”
Tương Tư trong lòng rất oán hận, nhưng nếu nàng lại vì chuyện này mà chống đối Nghiêm ma ma, sẽ càng liên lụy Xuân Thảo.

Nàng vén mái tóc dài, chỉnh lại quần áo và lấy cây đàn tỳ bà: “Đi nào, ta giúp ngươi luyện, ngươi lại không phải ngốc, ta không tin là không thể thành.”
Nàng mang theo Xuân Thảo đến thủy đình “Nguyệt sợi phong ngân” *Vầng trăng trong gió*, Nghiêm ma ma một mình trở về nghỉ ngơi, phái hai tên thân tín ở bên giám sát.

Hai người nhận được mệnh lệnh, tự nhiên là sảng khoái nhìn Tương Tư cùng Xuân Thảo, không cho phép các nàng có cơ hội thở dốc.

Tương Tư vì không để Xuân Thảo bị phạt, hết lòng hết sức dạy nàng kỹ xảo diễn tấu Tỳ Bà, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối gần như không nhàn rỗi.

Chỉ sau ba ngày, đầu ngón tay của hai người đã sưng tấy lên, chỉ có thể chịu đau tiếp tục chơi, đến đêm thứ tư, kia hai tên tâm phúc trở về bẩm báo, một lát sau, Nghiêm ma ma mang theo quan kỹ khác chậm rãi đến, cố ý để các nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tương Tư và Xuân Thảo.
Không ngờ cửa thủy đình bị đẩy ra đã thấy hai người đều nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.
“Ai cho phép các người ngủ ở đây!” Nghiêm ma ma một tiếng quát chói tai, khiến Xuân Thảo bị dọa đến gần như nhảy dựng lên.
“Ta...!Ta thực sự quá mệt mỏi, muốn nằm một lát, cũng không biết làm sao ngủ...” Nàng lắp bắp giải thích.

Tương Tư vuốt tóc nàng đứng lên nói: “Ma ma không phải nói muốn Xuân Thảo học được “Hái sen lệnh” sao? Nàng đã luyện gần xong rồi, chúng ta mới nghỉ ngơi.”
Nghiêm ma ma cười lạnh nói: “Nói cho hay, chỉ bằng nàng có thể đàn ra được cái gì!”
Tương Tư nhìn Xuân Thảo, từ trên bàn mang tới tỳ bà giao đến trong tay nàng.”Vậy liền mời ma ma nghe thử một chút, nếu có chỗ không tốt, ta lại cùng nàng luyện tập.”
Dứt lời, hướng Xuân Thảo nháy mắt và bước sang một bên.

Xuân Thảo nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh bàn, gảy dây và điều chỉnh nó dưới sự chú ý của mọi người, lúc đầu còn ậm ừ, nhưng sau vài vòng, dây kêu lanh canh và sống động, giống như tiếng suối róc rách nhảy lên và chảy ra từ trong núi, mặc dù nó vẫn chưa đạt đến trạng thái hoàn hảo, nhưng có nét quyến rũ riêng của vùng sông nước mây xanh.
Quan kỹ hai bên khe khẽ bàn luận, Nghiêm ma ma nghệt mặt ra, nghe đến thanh âm kết thúc, bỗng nhiên cả giận nói: “Đàn ra dạng này còn có mặt mũi đi ngủ? Tương Tư, đây chính là ngươi nói luyện đã gần như xong?”
Xuân Thảo ôm lấy đàn tỳ bà đỏ mặt muốn phản bác lại không dám, Tương Tư mím môi nói: “Tương Tư cho rằng Xuân Thảo đã cố gắng hết sức, nếu ma ma vẫn chưa hài lòng, xin cho chúng ta một lời khuyên.”
“Đừng có giỡn với ta! Ngươi cho rằng trước đây ngươi là tiểu thư là ngon sao?” Nghiêm ma ma oán giận bộ dạng không khiêm tốn cũng không hống hách của nàng, phất tay áo chỉ vào quan kỹ xung quanh, “Còn có a? Ở đây có mấy người không phải con nhà giàu? Không phải tất cả đều ngoan ngoãn phục tùng, thu liễm tính tình! Ta đã nói với các ngươi từ lâu rồi, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hai ngươi sẽ ra sân sau giặt quần áo cho ta từ ngày mai, lúc nào nghĩ thông, có thể thực tình thành ý nghe lời thuần phục, lại đến trước mặt ta quỳ xin khoan dung!”
“Ma ma, ngài đây là trứng gà bên trong chọn xương cốt...” Xuân Thảo nhịn không được muốn tranh luận, Tương Tư lại cắn răng, níu lại ống tay áo của nàng, “Có cái gì mà cãi chứ, nàng đã có chủ ý muốn gây khó dễ cho chúng ta, cãi nhau cũng vô ích.”
Nghiêm ma ma hướng phía quan kỹ cố ý cất giọng: “Nhìn thấy không? Vẫn là Tương Tư hiểu chuyện, biết cùng ta đối nghịch sẽ không có gì tốt.


Ngày mai sẽ là ngày Hủy Trân, mấy người bọn ngươi thông minh nhanh nhạy một chút cho ta, đừng ở trước mặt mọi người làm mất mặt Nghiêm ma ma!”
Nói xong, hạ lệnh trước đem Tương Tư cùng Xuân Thảo tối nay nhốt tại nguyệt sợi phong ngân, sáng sớm ngày mai đưa ra sân sau.
Nàng mang theo đám người ra khỏi thủy đình, có quan kỹ đánh bạo hỏi: “Ma ma, ngày mai nếu là có người muốn gọi tên Tương Tư, ngài sẽ nói với khách nàng ta bị phạt?”
“Ngu xuẩn, nàng mới từ Tây Xưởng trở về không lâu, có mấy người biết? Lại nói, ở bên trong điện Diêm La nhiều ngày, lại dính líu đến vụ án Cao Thiên Hộ, người bình thường còn nguyện ý đến tìm nàng du lịch? Ngươi cho rằng nam nhân kinh thành đều là không có đầu óc?”
Nghiêm ma ma lạnh lùng nheo mắt, rất có tự tin.
Theo đám người rời đi, thủy đình đột nhiên vắng vẻ, không lâu sau, ngoài cửa sổ gió thổi, trời bắt đầu mưa.

Xuân Thảo phàn nàn với Tương Tư một lúc, rồi nhớ đến sự kiện Hủy Trân vào ngày mai, cảm thấy rất chán nản.

“Ta chưa lần nào đến đó.

Ta thậm chí còn chuẩn bị quần áo, còn nghĩ rằng không chừng có cơ hội đổi đời trong năm nay...”
“Có cái gì tốt mà đi? ông tử nhà giàu thích phô trương tài phú, cái gọi là văn nhân chỉ là mang theo mấy nàng quan kỹ xinh đẹp đến khoe khoang, thể hiện bọn hắn phong lưu, còn có hồng bào mỹ nữ đến, thêm hương thơm, ôm ấp bầu bạn.” ” Tương Tư nghịch đàn tỳ bà vài lần, cảm thấy chóng mặt buồn ngủ, nhìn quanh không tìm được chỗ nghỉ, đành phải quay vào sau bức bình phong chạm trổ khảm đàn hương đỏ với xà cừ và trăm chim.
Trường kỷ hoa cúc lê mạ vàng, bên cạnh trường kỷ có bàn tinh xảo và trang nhã, trên bàn có bộ ấm trà từ những chiếc lá sen bằng ngọc bích và.
Nàng dụi mắt, nhưng không thể chịu đựng được nữa, nên nàng quấn mình trong lụa băng và thường phục, nằm xuống chiếc ghế dài sơn vàng mát mẻ.
Những hạt mưa mỏng manh rơi trên giấy dán cửa sổ, như những cánh bướm dập dờn, khẽ xào xạc.
Chợt nhớ đến buổi chiều hôm đó mưa to, nàng gõ cửa Nguyệt Sợi Phong Ngân với lòng đầy lo lắng, cứ như vậy cúi đầu nín thở đến đây bưng canh.
Sau đó liền thấy người trẻ tuổi kia, trang phục sắc tím ánh chỉ bạc, hắn nhắm hai mắt, ngả người trên chiếc ghế dài mạ vàng để chợp mắt, bình tĩnh như một viên ngọc bích hoàn hảo..
...
“Tương Tư, Tương Tư.” Trong yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Xuân Thảo đưa nàng từ suy tư bên trong bừng tỉnh.
“Chuyện gì?” Nàng nhíu nhíu mày, nghiêng người sang.


Xuân Thảo ghé vào bên giường mạ vàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhớ rõ ngày ấy, chính là lúc tỷ ngươi bị Cao Hoán bắt đi...!Ngươi không phải thay thế ta, đến nơi đây đưa canh giải rượu sao?”
“...!Vậy thì sao?”
Xuân Thảo chống cằm nói: “Sau đó ngươi bị bắt đi, ta cũng không kịp hỏi, đại nhân dáng dấp đẹp trai kia, đến cùng là có chức quan gì? Ngươi lúc đó có phải là cầu hắn hỗ trợ rồi?”
Tương Tư trong lòng xấu hổ thoáng qua, nàng cụp mắt xuống, đơn giản trả lời: “Có van xin một chút, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Chức quan sao, ta không có hỏi.”
Xuân Thảo rất có vẻ thất vọng: “Tại sao vậy, cô nam quả nữ, ngươi còn tỉ mỉ trang điểm nữa nha, hắn nhìn vậy mà lại chướng măt sao? Trâu Thị Lang cũng coi là quan lớn, nhìn ánh mắt của ngươi đều phát sáng...”
“Xuân Thảo”.

Tương Tư lắc đầu, ngăn không cho nàng nói tiếp, “Sau này đừng hỏi người kia nữa.”
Xuân Thảo sững sờ: “Vì sao?”
Nàng tránh đi ánh mắt, thản nhiên nói: “Tuy không có trò chuyện, nhưng nhìn ra được, hẳn là cũng không phải là người lương thiện.” Nàng dừng một chút, thấy Xuân Thảo một mặt kinh ngạc, lại nói: “Cho nên, chúng ta tốt nhất đừng có tiếp xúc với hắn.”
Mưa đêm tí tách tí tách, thấm ướt giấy dán cửa sổ trắng nhuần.

bên trong Tử Cấm Thành đã tĩnh mịch, đèn đã dần mờ đi, Giang Hoài Việt vẫn đang trầm tư mài mực.
Một tiếng gõ cửa vội vàng mà kiềm chế phá vỡ sự im lặng, hắn cau mày: “Vào đi!”.
“Đốc Công, Đốc Công!” Quần áo Dương Minh Thuận đều ẩm ướt, vội vàng xâm nhập, “Dư Đức Quảng nói không sai, chạng vạng tối hôm nay Huệ Phi quả nhiên té xỉu, tiểu nhân vừa rồi đi tìm ti thuốc Kim cô nương, nàng nói...”
Giang Hoài Việt ngước mắt, nhìn chằm chằm Dương Minh Thuận.
Dương Minh Thuận rùng mình một cái, thận trọng nói: “Kim cô nương tiết lộ tin tức cho chúng ta, Cao Huệ Phi khám ra có thai! Vạn Tuế gia vui mừng vạn phần, đến bây giờ còn ở bên người nàng.

Còn có, Đông Xưởng Bùi Viêm bên kia hẳn là cũng biết.”.