Độc Cô Quái Khách

Chương 49: Một màn kịch đáng cười hay đáng khóc




Lâm Nguyệt Thu tức giận hỏi:

– Lão nói vậy là có ý gì? Lão không bằng lòng giúp thì thôi sao lại mở miệng mắng người?

Nàng đảo mắt nhìn Độc Cô Nhạn hỏi:

– Nhạn ca tính thế nào? Câm rồi hay sao mà không nói?

Độc Cô Nhạn như quả bóng xì hơi, thở dài không nói gì. Đoàn Vân Trình trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt Thu, lão trầm giọng quát:

– Các ngươi không thể kết hôn được, lão không chuẩn cho.

Lâm Nguyệt Thu vừa nóng nảy vừa tức giận la lên:

– Lão lấy quyền phép gì mà không chuẩn cho? Độc Cô Nhạn!... Tại sao lão lại can thiệp vào việc của chúng ta? Nhạn ca bảo mới gặp lão một lần thì vì lẽ gì mà lão lại hung hăng với mình như vậy?

Đoàn Vân Trình đột nhiên nổi tràng cười rộ nói:

– Không cho là không cho. Nếu ngươi làm lão phu điên tiết lên thì lão phu đánh cho một chưởng chết tươi rồi sẽ nói.. Độc Cô Nhạn! Ngươi đuổi thị đi cho ta.

Lâm Nguyệt Thu tức quá nét mặt xám ngắt, nàng la lên:

– Độc Cô Nhạn! Nhạn ca để lão làm nhục tiểu muội thế ư? Mau giết lão quỷ này đi, lão làm muội tức đến chết người...

Nàng chưa dứt lời đã vung chưởng lên đánh. Đoàn Vân Trình cười rộ nói:

– Đó là mi tự tìm lấy cái chết.

Lão xoay tay lại quạt một cái, một làn ánh sáng lờ mờ vọt ra nghênh địch. Độc Cô Nhạn thấy vậy cả kinh, chàng biết Đoàn Vân Trình là một tay lợi hại vô cùng. Bất luận thế nào chàng cũng không thể để cho Lâm Nguyệt Thu chết dưới bàn tay của Đoàn Vân Trình được.

Độc Cô Nhạn chẳng để ý gì đến sự an nguy của bản thân mình, chàng lạng người ra đứng chắn rồi thét lên:

– Dừng tay!

Đồng thời chàng vận công lực để hộ vệ bản thân và chuẩn bị tiếp nhận đòn đánh của cả hai bên. Đoàn Vân Trình thấy vậy cả kinh, lão nghiêng cổ tay đi để cho chưởng lực xéo sang một bên. Lâm Nguyệt Thu cũng hoảng hốt thu chưởng về bằng cách giảm bớt năm thành công lực.

Nghe đánh sầm một tiếng, chưởng lực của Đoàn Vân Trình đã đánh xéo sang đống loạn thạch. Đống loạn thạch này ban đầu lẫn lộn sắc xanh, vàng và trắng, nhưng bị chưởng lực màu đỏ mịt mờ đánh vào nên biến thành màu đỏ. Lâm Nguyệt Thu giật mình kinh hãi la lên:

– Chưởng lực gì thế? Độc chưởng phải không?

Đoàn Vân Trình hắng giọng một tiếng rồi đáp:

– Nếu không có Độc Cô Nhạn xen vào giữa thì ngươi đã biến thành một đống máu rồi.

Lâm Nguyệt Thu tức quá nghiến răng dậm chân, nàng lùi lại ba bước rồi móc ống ngọc tiêu trong tay áo đưa lên miệng thổi. Tiếng sáo choang choảng như tiếng gươm dáo chạm nhau chát chúa. Đoàn Vân Trình nghe vậy không khỏi sửng sốt miệng lắp bắp:

– Âm công ư? Y thị... là đồ đệ của Âm Thánh Lâm Thiên Lôi...

Rồi lão cười ha hả nói:

– Trò chơi này đối với người khác còn có ý nghĩa chứ đối với ta thì chẳng ăn thua gì đâu.

Dứt lời lão vung chỉ điểm ra. Nghe “cách” một tiếng, ngọc tiêu trong tay Lâm Nguyệt Thu lập tức gãy làm hai đoạn.

Độc Cô Nhạn lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt Thu rồi lại ngó Đoàn Vân Trình, chàng vẫn dửng dưng tựa hồ chẳng có điều chi quan hệ.

Lâm Nguyệt Thu tức qua sa lệ, nàng hằn học la lên:

– Độc Cô Nhạn! Huynh dửng dưng như vậy nghĩa là thế nào? Huynh chẳng đã định kết hôn cùng tiểu muội ư? Huynh là chồng tương lai của tiểu muội thì tại sao thấy người khác uy hiếp tiểu muội mà chẳng ngó ngàng gì đến?

Độc Cô Nhạn trong lòng cực kì phiền não. Chàng không hiểu nên nói gì hay làm gì bây giờ. Thực ra chàng chằng có câu gì đáng nói, chằng có việc gì đáng làm. Thế rồi chàng vẫn lẳng lặng đưa nhãn quang nhìn ra phương trời xa thẳm, dường như đang lúc trầm tư.

Lâm Nguyệt Thu tức đến độ không nói ra lời. Nàng hậm hực bỏ đi nhưng cặp giò nhũn ra, hai bàn chân tưởng chừng mọc rễ khó mà cất bước. Đoàn Vân Trình nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Nhạn quát hỏi:

– Bây giờ ngươi còn định kết hôn với thị không?

Độc Cô Nhạn đành phải lên tiếng, thanh âm chàng lạnh toát như buổi tàn đông. Chàng nhạt nhẽo đáp:

– Kết hôn hay không là việc riêng của hai người tại hạ...

Đoàn Vân Trình không chờ chàng dứt lời đã lớn tiếng quát:

– Nói bậy! Ít ra ngươi phải chữa bệnh cho con gái ta trước. Ngươi quên lời hứa với ta rồi ư? Nếu ngươi phá hoại chân khí thuần dương thì con gái ta không tài nào chữa khỏi được rồi.

Độc Cô Nhạn chau mày:

– Lệnh ái...

Độc Cô Nhạn toan đem chuyện mình ngẫu nhiên gặp Đoàn Hiểu Vân cho đến khi nàng bị hãm vào trong khu vực Thuần Vu thế gia thuật lại cho lão nghe vì không sớm thì muộn những vụ này cũng tiết lộ ra. Nếu dấu diếm lão thì chẳng hóa ra làm mất phong độ người nghĩa hiệp. Nhưng chàng vừa thốt ra được hai tiếng lệnh ái, còn đang chần chừ chưa biết nói tiếp như thế nào thì Đoàn Vân Trình đã thở dài sườn sượt ngắt lời chàng:

– Con gái ta mất tích rồi...

Độc Cô Nhạn lắc đầu ngập ngừng đáp:

– Y...

Đoàn Vân Trình lại nói tiếp:

– Y giữ một lòng hiếu thảo. Lão phu về đến nhà ở Thiên Nam thì phát giác y đã biên thơ để lại nói rằng còn sống ngày nào quyết đi tìm mẫu thân ngày ấy.

Lão đăm đăm nhìn Độc Cô Nhạn một hồi rồi thở dài nói:

– Y biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa mà vẫn bôn ba trên đường diệu vợi. Y quả là một đứa con hiếu thuận, nhưng đáng tiếc...

Tới đây giọng nói lão trở nên thê thảm, nước mắt đầm đìa. Độc Cô Nhạn cố đè nén mọi rối ren trong lòng lên tiếng:

– Hiện giờ lệnh ái...

Đoàn Vân Trình lại xen vào:

– Lão phu đã ủy thác bạn hữu thám thính xem y lạc lõng nơi đâu, chắc chẳng bao lâu sẽ tìm được y về.

Lão trầm giọng nói tiếp:

– Bây giờ lão phu không thể buông tha thiếu hiệp nữa, chờ bao giờ tìm thấy ái nữ để thiếu hiệp chữa trị cố tật cho y xong rồi sẽ tính...

Độc Cô Nhạn sững sờ nói:

– Tại hạ đã nhận lời ủy thác thì chẳng khi nào thất tính hay hối hận, nhưng không muốn tiếp nhận thái độ hung dữ của tiền bối. Thật ra lệnh ái...

Đoàn Vân Trình lớn tiếng quát:

– Nếu con gái ta mà xảy ra chuyện bất trắc thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa.

Độc Cô Nhạn muốn đem tình hình nói rõ cho lão biết nhưng tam phen tứ thứ đều bị lỡ cơ hội. Đoàn Vân Trình mỗi lúc một hung dữ, Độc Cô Nhạn khi nào chịu nổi. Chàng bất giác bật tiếng cười nhạt rồi không muốn kể chuyện nữa.

Lâm Nguyệt Thu thở hồng hộc một lúc thì dần dần bình tĩnh trở lại đôi chút, nàng trỏ vào ống tiêu bị gãy hậm hực la lên:

– Độc Cô Nhạn! Vụ này Nhạn ca tính thế nào?

Độc Cô Nhạn hai mắt trợn tròn xoe đáp:

– Ta đây giết người, gây nên bao chuyện kinh thiên động địa trên giang hồ. Nếu có chuyện gì thì cũng phải làm cho trời sầu đất thảm rồi mới ẩn nhẫn được.

Lâm Nguyệt Thu sửng sốt:

– Nhạn ca điên rồi ư?

Độc Cô Nhạn thở dài hững hờ đáp:

– Đúng thế, ta điên rồi, hay nói đúng ra là sắp điên...

Đoàn Vân Trình trợn mắt lên nói:

– Dù cho ngươi sắp điên thì cũng phải chờ cho ta tìm thấy ái nữ đặng chữa bệnh cho y rồi ngươi hãy điên.

Độc Cô Nhạn cười rộ hỏi:

– Nếu tại hạ muốn chết thì sao?

Đoàn Vân Trình lại quát lớn:

– Muốn chết cũng được, nhưng phải chờ trị bệnh cho con gái ta xong đã. Ta mà còn ở bên ngươi thì ngươi đừng hòng phát ra bệnh gì. Nếu không thì ta sống cũng không được, mà chết cũng không xong...

Độc Cô Nhạn sững sờ, Đoàn Vân Trình tuy căm giận nói lên những điều trái tai nhung lời nói của lão như một lưỡi dao bén đâm vào trái tim chàng. Lão lặp đi lặp lại một câu “Sống không được mà chết cũng không xong”.

Đúng thế! Hiện giờ Đoàn Vân Trình đang ở vào hoàn cảnh như vậy, sinh mạng đối với lão không còn ý nghĩa gì nhưng lão cũng không thể chết cho xong.

Lâm Nguyệt Thu thấy lão ngớ ngẩn bất giác cười rộ hỏi:

– Độc Cô Nhạn! Lão là con người thế nào? Sao lão lại cai quản được Nhạn ca?

Độc Cô Nhạn gay gắt:

– Nói càn!

– Nói càn ư?

Lâm Nguyệt Thu lại cười ngặt nghẽo, cười lăn cười lóc. Hồi lâu nàng dừng tiếng cười nói:

– Độc Cô Nhạn! Bây giờ phải tìm lấy một đường mà đi. Một là cho lão già kia một bài học rồi chúng ta tìm nhân chứng khác để kết hôn. Hai là..

Mắt nàng sắc như tên nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Nhạn nói tiếp:

– Hai là Nhạn ca ríu ríu theo lời lão, đi tìm con gái bửu bối của lão mà chữa trị cố tật cho y thị... Phải rồi Độc Cô Nhạn, đến bao giờ thì Nhạn ca làm chức lang trung?

Đoàn Vân Trình phờ râu trợn mắt nói:

– Độc Cô Nhạn, nếu ngươi không đuổi con nha đầu này đi thì lão phu phải làm cho thị chết không còn đất chôn, dù ngươi muốn chắn cũng không thể được.

Lâm Nguyệt Thu thét lớn:

– Độc Cô Nhạn! Bây giờ Nhạn ca đi trị bệnh cho con gái lão hay là đi kết hôn với tiểu muội. Nhạn ca chọn lựa cho dứt khoát đi.

Độc Cô Nhạn mặt nổi gân xanh, trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Chàng trợn hai mắt gầm lên:

– Các người đừng bức bách ta nữa. Ta đang phiền não đến cùng cực rồi.

Lâm Nguyệt Thu vừa khóc vừa la:

– Nhạn ca phiền não cũng không được, phải tỏ rõ thái độ. Nếu Nhạn ca đi theo tiểu muội thì đánh đuổi lão kia đi, lão khinh mạn tiểu muội lắm rồi...

Độc Cô Nhạn như người phát điên, cười rộ hỏi:

– Thu muội nguyện ý lấy ta ư?

Lâm Nguyệt Thu mắt hạnh tròn xoe đáp:

– Đó là Nhạn ca yêu cầu tiểu muội.

Độc Cô Nhạn đột nhiên ngửng mặt trông trời nói:

– Tiểu huynh nói chơi đấy. Bây giờ tiểu huynh không thể nói dối Thu muội được nữa, vì Thu muội cũng như tiểu huynh thật là đáng thương...

Lâm Nguyệt Thu nghe Độc Cô Nhạn nói câu này như sét đánh ngang tai. Nàng rít lên:

– Sao? Ngươi nói đùa ư? Ngươi còn có bụng dạ mà đùa cợt ta ư?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Không phải tiểu huynh định bụng thế đâu. Đáng trách là bữa nay Thu muội cùng tiểu huynh gặp nhau trong trường hợp éo le...

Lâm Nguyệt Thu hầm hầm thét lên:

– Ngươi là kẻ lừa gạt, là quân vô lại...

Độc Cô Nhạn thở dài đáp:

– Thu muội muốn mắng tiểu huynh thế nào cũng được. Tiểu huynh cũng chẳng tưởng gì nữa. Nào chí khí, nào tiếng tăm, nhất thiết đối với tiểu huynh đã trở thành vô vị.

Chàng thê thảm la lên:

– Tiểu huynh nói lấy Thu muội nhưng tiểu huynh không thể làm như thế được... bất luận thế nào cũng không được. Tiểu muội bỏ ý nghĩ đó đi...

Lâm Nguyệt Thu toàn thân run bần bật, hận mình không thể băm vằm Độc Cô Nhạn ra được. Nhưng sau nàng nghĩ lại, thấy chàng thần trí thất thường một cách ghê gớm thì cho là chàng phát điên thật. Nàng nghiến răng la lên:

– Độc Cô Nhạn! ngươi đừng tưởng là minh đẹp, mình tài, khiến cho con gái trong thiên hạ phải xiêu lòng. Ngươi có lòng độc ác, độc hơn rắn rết, ta căm hận ngươi. Ta hối hận sao bữa nay lại gặp ngươi.

Nàng lảo đảo trở gót toan đi.

Độc Cô Nhạn cũng lảo đảo như người say rượu. Chàng la lên:

– Khoan đã!

Đoàn Vân Trình quát hỏi:

– Ngươi ngăn thị làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn lão phu giết thị chăng?

Độc Cô Nhạn bỗng gầm lên một tiếng như trời long đất lở:

– Tiền bối không dám đâu.

Thanh âm chàng làm chấn động cả một vùng. Chẳng những Lâm Nguyệt Thu kinh hãi dừng bước mà cả Đoàn Vân Trình cũng phải run sợ. Giọng nói trở lại hòa hoãn, lão hỏi:

– Tại sao lão phu không dám?

Độc Cô Nhạn lại gầm lên:

– Nếu tiền bối mà giết y thì chẳng những cô con gái bảo bối của tiền bối hết đời, mà ngay cả cái mạng già của tiền bối cũng nguy đó.

Đoàn Vân Trình hỏi:

– Tại sao vậy?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Vì tại hạ sẽ liều mạng với tiền bối.

Đoàn Vân Trình chỉ hắng giọng chứ không nói gì nữa.

Độc Cô Nhạn đột nhiên sa lệ quay lại gọi:

– Thu muội!

Lâm Nguyệt Thu vừa khóc vừa la:

– Nhạn ca! Nhạn ca! Nhạn ca thay đồi ý rồi chăng?

Độc Cô Nhạn thở dài đáp:

– Không có đâu, tiểu huynh chẳng thể nào hồi tâm chuyển ý được. Tiểu huynh và Thu muội không thể thành hôn, đó là điều bất di bất dịch. Nhưng tiểu huynh và Thu muội cũng không thể tuyệt giao được. Thu muội ơi, tại sao số mạng của chúng ta lại khổ sở thế này?

Độc Cô Nhạn không để ý gì đến thái độ của Lâm Nguyệt Thu, chàng nước mắt lã chã tuôn rơi, nghẹn ngào không nói thêm được nữa.

Lâm Nguyệt Thu cũng nước mắt tràn trề la lên:

– Nhạn ca tại sao vậy? Tại sao không thay đổi được? Chỉ cần Nhạn ca yêu tiểu muội là xong. Bất luận sự đau khổ nào cũng chẳng làm cho chúng ta đầu hàng...

Độc Cô Nhạn vẫn không nói gì. Lâm Nguyệt Thu vừa khóc vùa hỏi gặng:

– Nhạn ca, Nhạn ca cho tiểu muội hay... Nhạn ca có yêu tiểu muội không?

Độc Cô Nhạn cực kì xúc động la lên:

– Dĩ nhiên là tiểu huynh yêu Thu muội.

Lâm Nguyệt Thu cũng la lên một tiếng:

– Trời ơi!

Rồi nàng nhảy xổ vào lòng Độc Cô Nhạn.

Đoàn Vân Trình quát tháo om xòm:

– Độc Cô Nhạn, ngươi để thị làm thế này ư?

Lão giơ ngón ta ra chụp tới.

Độc Cô Nhạn không quay đầu lại lớn tiếng quát:

– Đi đi!...

Chàng xoay tay lại phóng chưởng đánh ra.

Đoàn Vân Trình chẳng những muốn Độc Cô Nhạn chữa tiên thiên cố tật cho con gái lão mà còn muốn chàng làm con rể nữa, nên bất luận thế nào cũng hạ độc thủ, chiêu trảo vừa rồi chẳng qua là muốn bức bách chàng phải ly khai Lâm Nguyệt Thu. Nào ngờ Độc Cô Nhạn phát huy trên sáu thành công lực để phóng chưởng, khoảng cách gần mà hai bên đều phát chiêu mau lẹ nên lão bị trúng chưởng, cảm thấy bộ ngực rung động, khí huyết nhộn nhạo xuýt ngã lăn ra.

Độc Cô Nhạn không để ý đến phát chưởng chàng đánh ra sao, chàng vòng tay ôm chặt Lâm Nguyệt Thu vào lòng.

Đoàn Vân Trình nổi giận đùng đùng. Lão điều dưỡng xong lại muốn ra tay. Trong cơn tức giận lão không nghĩ tới hậu quả ra sao nữa. Nhưng hai lần lão giơ tay lên đều gặp thái độ cương quyết của Độc Cô Nhạn khiến cho lão phải dừng lại.

Bỗng nghe Độc Cô Nhạn thốt lên:

– Thu muội! Tiểu huynh cần nói cho Thu muội hay vì lẽ gì chúng ta không thể kết hôn được.

Lâm Nguyệt Thu thờ thẫn nói:

– Sao lại không thể được chứ? Nếu Nhạn ca đã thực lòng yêu tiểu muội thì còn ai ngăn trở được chúng ta...

Độc Cô Nhạn dần dần bình tĩnh lại, chàng từ từ buông hai cánh tay ra, lắc đầu nói:

– Thu muội, chúng ta có kết hôn hay không chưa bàn tới vội. Nhưng Thu muội càn biết nguyên nhân này.

Lâm Nguyệt Thu vẫn tựa vào lòng Độc Cô Nhạn, nàng ấp úng nói:

– Nhạn ca... nói đi...

Độc Cô Nhạn thở dài nói:

– Có một việc mà Thu muội còn chưa biết được là vì.. là vì..

Chàng ngập ngừng mãi không nói hết lời. Lâm Nguyệt Thu thúc giục:

– Vì làm sao? Nhạn ca nói mau đi.

Độc Cô Nhạn nghiến răng dậm chân nói:

– Tiểu huynh... không thể nói nguyên nhân ra được, nhưng tiểu huynh mách Thu muội một nơi để tới đó hỏi người kia sẽ biết rõ vì nguyên nhân gì...

Lâm Nguyệt Thu bồn chồn trong dạ, nàng ngắt lời:

– Độc Cô Nhạn! Nhạn ca thế thì còn là nam tử hán được ư? Sao không nói huỵch toẹt ra luôn mà cứ úp mở hoài thế?

Độc Cô Nhạn lau ngấn nước mắt, gượng cười đáp:

– Thu muội đến Linh Xà động trên núi Quát Thương, ở đó có một người tàn phế trú ngụ. Thu muội vào ra mắt lão, báo rõ tính danh thì lập tức lão sẽ cho biết hết...

Lâm Nguyệt Thu hoang mang hỏi lại:

– Linh Xà động núi Quát Thương ư? Đó chẳng phải là nơi mà tiểu muội đã nói lại cho Nhạn ca nghe lời di ngôn của gia gia? Tại sao bảo tiểu muội phải đi lên đó?

Độc Cô Nhạn ngửng mặt lên trời đáp:

– Ta không thể nói gì thêm được nữa, chỉ cần Thu muội đến ra mắt một lần là biết rõ hết. Có điều Thu muội đi hay không thì tùy ở Thu muội vì... điều đó đối với Thu muội biết hay không biết cũng được.

Lâm Nguyệt Thu chau mày nói:

– Vậy thì tiểu muội đi với Nhạn ca, nếu quả có lý do thì tiểu muội tuyệt không dây dưa với Nhạn ca nữa. Nhưng nếu lý do không thỏa đáng thì Nhạn ca chẳng có lý do gì để từ chối hôn sự được.

Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười đáp:

– Lý do này đích đáng vô cùng. Đáng tiếc là tiểu huynh không thể đi cùng tiểu muội được, vì tiểu huynh vẫn còn căm hận người đó, không muốn thấy mặt lão nữa...

Lâm Nguyệt Thu không chịu, nói:

– Nếu Nhạn ca không đưa tiểu muội đi tới nơi thì tiểu muội chẳng đi làm gì, mà cũng không buông tha Nhạn ca.

Nàng nói xong nắm chặt vạt áo Độc Cô Nhạn không chịu buông ra nữa. Độc Cô Nhạn thở dài nói:

– Thu muội! Thu muội lượng thứ cho tiểu huynh, tiểu huynh phải cáo từ đây...

Lâm Nguyệt Thu vừa nắm áo Độc Cô Nhạn vừa la:

– Không được! Tiểu muội không buông ra đâu.

Độc Cô Nhạn dở khóc dở cười, la to lên một tiếng rồi khẽ đẩy Lâm Nguyệt Thu ra, chàng băng mình vọt đi. Chỗ vạt áo mà Lâm Nguyệt Thu nắm giữ chàng đã vận Ngũ Hành thần công làm cho biến thành một mảnh vải cháy thành tro.