Độc Cô Nhạn nổi lên một tràng cười rộ. Chàng xoay tay phóng chưởng ra nghinh địch.
Thiện Tâm thiền sư đang từ trên không lão nhào xuống. Đồng thời Độc Cô Nhạn múa tít thanh trường kiếm. Làn kiếm quang tạo thành một bức màn dày khít che kín mình đang ngăn trở quần hùng đánh vào.
Đang lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo sợi tóc, cuộc sinh tử xắp diễn ra trong nháy mắt. Bất thình lình một tiếng thét nhỏ nhẹ vang lên:
– Các vị hãy dừng tay!
Tiếng quát chưa dứt thì trước mặt mọi người diễn ra một hiện tượng quái dị, hai luồng chưởng lực trắng xóa mịt mờ tưa hồ bị mọt làm mù tỏa vào giữa để tách Độc Cô Nhạn với quần hùng.
Là mù trắng chẳng những hóa giải kiếm quang của Độc Cô Nhạn đồng thời nó còn ngăn trở quần hùng không thể ồ ạt xô tới được nữa.
Cùng một lúc luồng chưởng lực của Thiện Tâm thiền sư từ trên không đánh xuống cực kỳ mãnh liệt cũng bị hất ngược trở lại. Luồng chưởng lực của Độc Cô Nhạn cũng bị tiêu tan không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Diễn biến đột ngột này đã nằm ngoài ý nghĩ của mọi người.
Quần hùng thảy đều là những nhân vật biết nhiều hiểu rộng mà đối với sự việc trải ra trước mắt này cũng chẳng hiểu ra thế nào. Ai nấy đều la lên một tiếng kinh hoảng.
Độc Cô Nhạn cũng không khỏi giật mình, chàng đã biết người mới đến là ai rồi, trừ ba người đàn bà của Thuần Vu Thế Gia thì trong khu vực núi Bắc Mang này không ai có thể có thần công đại lực như vậy.
Quả nhiên chẩn đoán không sai. Một người đàn bà áo xanh che mặt và hai thiếu nữ một áo hồng một áo vàng cũng đều che mặt đã như ma quỉ hiện hình đứng vào khoảng giữa Độc Cô Nhạn và quần hùng.
Thiện Tâm thiền sư là người lãnh đạo quần hùng vừa hạ mình xuống đất liền đảo mắt nhìn Độc Cô Nhạn rồi chuyển sang ngó rất lẹ vào thiếu phụ mặc áo xanh đứng gần nhất.
Nhà sư chắp tay để tước ngực hỏi:
– Nữ Bồ tát là cao nhân phương nào? Tại sao lại can thiệp vào việc của bọn lão tăng?
Độc Cô Nhạn nghe nhà sư nói vậy liến cười lạt hỏi lại:
– Các vị không viết lai lịch bọn này thật ư?
Thiện Tâm thiền sư sửng sốt hỏi lại:
– Chẳng lẽ thí chủ biết vị này rồi sao?
Nhà sư chưa hiểu dụng ý của những người mới đến thiện hay ác, họ là bạn hay thù. Lão nghe Độc Cô Nhạn nói vậy thì không khỏi giật mình.
Nếu những người mới đến lại là một bè với chàng thì cục diện bữa nay, quần hùng sẽ lâm vào tình trạng bị thảm tử như chín mươi ba tay cao thủ ở hang Hồ Lô núi Nhật Nguyệt.
Độc Cô Nhạn đằng hắng một tiếng toan trả lời thì người áo xanh che mặt đã nổi lên tràng cười khanh khách nói:
– Các vị đừng hỏi nhiều nữa. Nếu ta không đến đây kịp thời thì chắc chắn không một ai trốn thoát khỏi lưỡi kiếm của gã!
Thiện Tâm thiền sư vẫn chưa hết run sợ lại hỏi:
– Phải chăng nữ Bồ tát có ý viện trợ cho bọn lão tăng mà đến đây? Không hiểu...
Mụ áo xanh đột nhiên trầm giọng ngắt lời:
– Ta đã nói các vị bất tất hỏi nhiều làm chi?...
Thiện Tâm thiền sư nhăn tít cặp mày bạc, vẻ mặt nghiêm trọng, lão nói sang chuyện khác:
– Nữ Bồ tát thần công tuyệt thế! Lão tăng tuy là chưởng môn Thiếu Lâm mà tự thẹn so với nữ Bồ Tát thật khác nhau một trời một vực.
Mặt lão đỏ lên, lão miễn cưỡng trỏ Độc Cô Nhạn nói tiếp:
– Người này đã gieo rắc tai họa trên chốn giang hồ, giết hại bao nhiêu người vô tội. Nay nếu Nữ Bồ tát chịu viện trợ cho lão tăng một tay tiễu trừ gã đi thì hết thảy bạn đồng đạo võ lâm khắp thiên hạ đều cảm tạ Ơn đức cao dày.
Mụ áo xanh cười hích hích hỏi lại:
– Phái Thiếu Lâm đã được tôn là sao Bắc đẩu là núi Thái sơn trong võ lâm.
Đại sư phụ Ở ngôi chí tôn làm chưởng môn phái Thiếu lâm, sao còn cần đến ta?
Mụ áo xanh hỏi câu này chẳng những làm cho Thiện Tâm thiền sư phải hổ thẹn mà cả bọn Tâm Thiền đạo trưởng cùng quần hùng đều không khỏi bẽ bàng.
Ai nấy cúi đầu xuống không nói gì nữa. Họ hận mình không thể chui xuống đất cho khỏi trơ mặt.
Thiện Tâm thiền sư là nhà tu hành, dày công hàm dưỡng, không còn tính nóng. Lão khẽ tuyên Phật hiệu rồi đáp:
– Gã này được trời phú cho tư chất kỳ tài mà võ công lại cao thâm ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Chín mươi ba tay cao thủ đã bị gã giết cùng một lúc ở hang Hồ Lô núi Nhật nguyệt. Nếu để gã trường tồn trên thế gian thì e rằng cục diện võ lâm sẽ vô cùng bi đát!.... Bọn lão tăng đã vì sinh linh trong thiên hạ thì còn nghĩ gì đến thân phận hay địa vị của mình nữa?
Nhà sư nói may câu này rất dễ nghe không thấp hèn mà cũng không phải là người kiêu ngạo.
Độc Cô Nhạn cười rộ nói:
– Lão trọc kia! Ta e rằng lão hoa mắt mất rồi! Vì lão nhận quân giặc làm mẹ. Kẻ làm cho võ lâm biến sắc, điên đảo giang hồ chẳng phải là Độc Cô Nhạn này mà là bọn Thuần Vu Thế Gia. Chúng hiện là cứu tinh để trợ lực cho lão đó.
Thiện Tâm thiền sư bất giác chấn động tâm thần. Người run bần bật, lão ấp úng:
– Thuần Vu Thế Gia ư?... chẳng lẽ...
Lão lộ vẻ cực kỳ hoảng hốt. Một ấn tượng lờ mờ về Thuần Vu Thế Gia lơ lửng trước mắt lão. Lão thấy võ công ba người đàn bà này cao thâm là thế thì có lẽ đúng là Thuần Vu Thế Gia, đã mất tích lâu nay. Có điều lão chưa tin hẳn mà thôi.
Mụ áo xanh đột nhiên chuyên động thân hình, gạt bỏ Thiện Tâm thiền sư cùng quần hùng ra không nói tới nữa. Mụ chuyển hướng nhìn Độc Cô Nhạn trầm giọng quát hỏi:
– Ngươi cùng Vô Danh lão tặc bản lãnh quả nhiên không phải tầm thường.
Các ngươi đã trúng chưởng lực âm tà mà chưa chết ư?... Lão tặc kia đâu rồi?
Độc Cô Nhạn trong lòng không khỏi kinh hãi, liền hỏi vặn:
– Lão vẫn bình yên ở trong Bạch Cốt động mà mụ không biết hay sao?
Mụ áo xanh hắng giọng một tiếng rồi đáp:
– Ta tìm kiếm hết mọi chỗ trong địa huyệt mà chẳng thấy tăm hơi lão tặc đâu!
Độc Cô Nhạn thở phào một cái nhẹ nhõm rồi cười lạt đáp:
– Thế thì lão đã rời khỏi huyệt động rồi.
Mụ áo xanh tức giận run lên lớn tiếng quát:
– Nói bậy! Ngươi tưởng rời khỏi núi Bắc Mang là chuyện dễ dàng lắm hay sao?
Độc Cô Nhạn chấn động tâm thần hỏi:
– Chẳng lẽ bọn Thuần Vu Thế Gia tới đây ngoài ba vị còn người nữa hay sao?
Mụ áo xanh cười khanh khách đáp:
– Ta chẳng cần giết ngươi làm chi, ngươi Thuần Vu Thế Gia tới đây chỉ có ba. Nhưng người giúp việc Thuần Vu Thế Gia nhiều hơn cá dưới sông, cây trong rừng. Hiện giờ trong núi Bắc Mang này từ con gió thoảng qua ngọn cỏ rung rinh cũng không qua khỏi tai mắt bọn ta.
Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
– Tiếu Diện Lỗ Ban Tư Đồ Xảo ở đây mười năm làm đến Tổng quản núi Bắc Mang hắn lại là người thân tín của Vô Danh Tẩu, sao tôn giá không hỏi hắn coi?
Mụ áo xanh hằn học dậm chân đáp:
– Vô Danh lão tặc là con cáo già giảo quyệt vô cùng, Tư Đồ Xảo đã phí mười năm tâm huyết mà không dọ thám được những điều bí mật trọng đại mà Thuần Vu Thế Gia muốn biết.
Độc Cô Nhạn cười lạt hỏi:
– Chẳng hiểu các vị muốn biết điều chi?
Mụ áo xanh không cần giấu diếm gì, đáp ngay:
– Chúng ta muốn biết đệ nhất thần y hiện nay là Lê Vi Tử còn sống hay chết? Hoặc lạc lõng nơi đâu? Ta chỉ biết đích xác lão ở trong động Bạch Cốt núi Bắc Mang. Thế mà Tư Đồ Xảo ở trong đó mười năm vẫn chưa điều tra được chỗ lão ẩn thân mà cũng không gặp mặt lão ấy một lần nào.
Độc Cô Nhạn lắc đầu cười đáp:
– Cái đó khó nói lắm! Tại hạ cũng vậy chẳng biết tí gì.
Mụ áo xanh tủm tỉm cười nói:
– Ngươi lừa kẻ khác thì được, chứ đừng hòng bịp ta. Chưởng lực âm tà mà ngươi trúng phải đó, ngoài Lê Vi Tử ta e rằng không còn một người thứ hai nào chữa khỏi.
Độc Cô Nhạn chẳng thừa nhận mà cũng không phủ nhân. Chàng cười đáp:
– Tôn giá nói vậy thì ra đã thi triển chưởng lực âm tà chỉ là một thủ đoạn để do thám xem Lê Vi Tử lạc lõng nơi đâu hay sao?
Mụ áo xanh đáp:
– Ngươi cũng thông minh đấy! Vậy ngươi biết lão ở đâu hãy nói đi!
Độc Cô Nhạn lạnh lùng đáp:
– Tại hạ không biết.
Mụ áo xanh cười lạt nói:
– Bất chấp là ngươi có biết hay không. Bây giờ ta đưa ra một vấn đề để ngươi thử tính coi...
Độc Cô Nhạn cười rộ ngắt lời:
– Tôn giá nói vậy lạc đề mất rồi. Đừng nói việc này tại hạ không làm được mà dù có làm được thì Độc Cô Nhạn này há phải để người khác sai bảo!?
Mụ áo xanh hắng dặng một tiếng rồi nói:
– Tuy người giữ thói kiêu ngạo, nhưng vẫn còn một chút nhược điểm có thể lợi dụng được.
Đoạn mụ trỏ Thẩm Thiến Hoa nói tiếp:
– Đối với con nhỏ này ngươi vẫn không thể thoát ly được. Cứ tâm tính ngươi mà nói thì không cần gì đền thị, nhưng ngươi không thể thõng tay đứng nhìn để mặc cho thị bị hành hạ đến chết.
Độc Cô Nhạn tức giận hỏi:
– Phải chăng tôn giá muốn thi triển thủ đoạn đê hèn tàn ác.
Chàng vừa nói vừa vọt người lên toan cứu Thẩm Thiến Hoa bị treo tòng teng trên cành cây.
Động tác của Độc Cô Nhạn đã mau lẹ nhưng động tác của mụ ác xanh còn mau lẹ hơn. Vả lại mụ đứng gần Thẩm Thiến Hoa, vung tay lên mọt cái phóng chưởng nhằm Độc Cô Nhạn đánh tới để cản lại. Tay mụ cũng vọt ra một là trắng.
Đó chính là Bạch Điện chưởng.
Độc Cô Nhạn không dám chống lại. Chàng nhảy vọt lên cao rồi lùi lại.
Đồng thời với lúc hai người ra chiêu. Hai thiếu nữ một đỏ một vàng chạy về phía Thẩm Thiến Hoa nhanh như chớp, kéo nàng từ trên cành xuống.
Hai ả điểm vào các huyệt đạo khắp trong người nàng.
Mụ áo xanh cười khanh khách nói:
– Độc Cô Nhạn! Bây giờ ngươi đi đi! Ta chờ ngươi trên ngọn Hắc Ly núi Vân Vụ. nếu trong ba ngày ngươi không tới đó thì vận mạng con nhỏ này ta không cần nói ngươi cũng biết sẽ ra sao.
Độc Cô Nhạn lẳng lặng hồi lâu không nói gì nữa. Chàng lâm vào tình trạng rất khó khăn.
Ở trong động Bạch Cốt chàng đã lãnh giáo võ công ba người đàn người đàn bà này. Đối với quần hùng chàng tựa hồ xông vào giữa đàn dê, xong ở trước mặt ba người đàn bà nhất là mụ áo xanh thì chàng cảm thấy võ công mình hãy còn kém xa.
Bọn Thiện Tâm thiền sư cùng quần hào đều trợn mắt há miệng nói không ra tiếng.
Độc Cô Nhạn ở trong con mắt bọn họ đã là một tên ác ma giết người không gớm tay và họ đã coi chàng như một hắc sát nhân.
Nhưng ba người đàn bà bịt mặt tự xưng là người nhà Thuần Vu Thế Gia mới một cái cất tay nhấc chân đã thi triển thần công tuyệt kỹ ghê hồn khiến cho người nào mắt chưa trông thấy thì khó mà tin được.
Trong lúc này nhưng nhân vật đầu não các môn phái lớn bỗng biến thành những đứa nhỏ khiếp nhược.
Tâm Thiền đạo trưởng nhíu cặp lông mày dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Thiện Tâm thiền sư:
– Trước cuộc diện này đại sư có cao kế gì không?
Thiện Tâm thiền sư thoáng lộ một nụ cười nhăn nhó cũng vội dung phép truyền âm nhập mật đáp:
– Cuộc diện võ lâm ngày nay vấn đề không còn là Độc Cô Nhạn nữa. Bọn Thuần Vu Thế Gia đã quật khởi trên chốn giang hồ thì e rằng võ lâm khó lòng tránh khỏi một trường gió tanh mưa máu.
Tâm Thiền đạo trưởng trong bồn chồn hỏi:
– Hiện bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Thiện Tâm thiền sư đáp:
– Ba mươi sáu chước chạy là thượng sách. Lão tăng chủ trương tìm một địa điểm bí mật mở cuộc đại hội võ lâm để thương nghị cách tiễu trừ ta ma cùng kế hoạch chống đỡ những hoàn cảnh nguy nan cho đồng đạo.
Tam Thiền đạo trưởng vội nói:
– Chúng ta không thể chần chờ được nữa!
Thiện Tâm thiền sư đảo mắt nhìn quần hùng một lượt rồi nói ngay:
– Đã có nữ Bồ Tát đây lợi dụng gã đó. Vậy bọn lão tăng để nữ bồ tát xử trí với gã và xin từ biệt, vì có ở đây cũng bằng vô ích.
Lão chưa dứt lời, người đã băng về phía trước.
Mụ áo xanh cười lạt hỏi:
– Các vị muốn đi ư?
Thiện Tâm thiền sư giật mình dừng bước hỏi:
– Nữ Bồ Tát còn điều chi dạy bảo?
Mụ áo xanh cười đáp:
– Các vị đều là chưởng môn các phái lớn hiện thời. Bữa nay lão thân được gặp thật là một cơ hội may mắn vô cùng! Nếu các vị không chê hèn mọn. Bản nhân xin mời các vị lên chơi núi Vân Vụ mấy ngày...
Thiện Tâm thiền sư biến sắc hỏi:
– Thuần Vu Thế Gia đã rời về núi Vân Vụ rồi hay sao?
Mụ áo xanh thản nhiên cười nói:
– Không phải đâu! Ai cũng biết Thuần Vu Thế Gia ở trên núi Nhạn Đảng.
Cơ sở trên ngọn Hắc Ly núi Vân Vụ chỉ là một biệt thự mới dựng lên mà thôi.
Thiện Tâm thiền sư gượng cười nói:
– Thịnh tình của nữ Bồ Tát, bọn lão tăng xin tâm lãnh. Đáng tiếc là hiện nay có việc cần kíp, xin để ngày khác sẽ đến bái yết.
Mụ áo xanh cười xẵng giọng:
– Các vị nói thế thì ra không muốn uống rượu mừng lại đòi uống rượu phạt hay sao?
Câu nói này khá nặng tình. Hiển nhiên mụ có ý bảo muốn đi thì được đi mà không muốn đi thì cũng phải đi. Bằng không chịu đi chỉ còn cách động thủ để phân cao thấp.
Quần hùng đều là những nhân vật lão luyện trong võ lâm. Những việc dĩ vãng của Thuần Vu Thế Gia họ đều hiểu rõ. Nay bọn Thuần Vu Thế Gia lại xuất hiện trên chốn giang hồ thì dĩ nhiên hành động của họ chẳng tử tế gì. Nhưng quần hùng đã thấy rõ bản lãnh của ba người đàn bà này thì bất luận là nhân vật nào trong võ lâm cũng không thể bì kịp. Nếu xảy ra cuộc động thủ thì khó lòng thoát nạn.
Thiện Tâm thiền sư nỗi lòng trầm trọng, vẻ mặt nghiêm nghị không biết quyết định thế nào, vì vụ này quan hệ rất lớn. Cuộc an nguy mất còn của võ lâm tựa hồ phải giải quyết định trong khoảnh khắc.
Mụ áo xanh chờ lâu không thấy đối phương trả lời lại cất tiếng lạnh đùng thúc giục:
– Nếu các vị thuận tình làm tân khách lên núi Vân Vụ thì xin di giá khởi hành. Bằng không các vị cho lãnh giáo một chiêu, vì bọn Thuần Vu Thế Gia chúng ta muốn được coi võ học của các môn phân lớn xem những năm gần đây đã tiến triển đến mức nào... Mỗi vị chỉ một chiêu là đủ.
Sau cùng Thiện Tâm thiền sư đảo mắt nhìn quần hùng thấy ai nấy đều vẻ mặt đăm chiêu ra chiều lo lắng, lão cố nén sự đau lòng đưa ra một quyết định:
– Bọn lão tăng đã được nữ Bồ Tát trọng vọng, vây xin đến quấy nhiễu một phen.
Sở dĩ nhà sư phải tuyên bố quyết định này, là vì nếu không ưng thuận lên núi Vân Vụ tất phải chết hết.
Quần hùng đều lặng yên không nói gì, dĩ nhiên là không ai phản đối. Ai cũng hiểu rằng ngoài quyết định này không còn đường lối nào khác.
Mụ áo xanh cười khanh khách nói:
– Độc Cô Nhạn! Người đừng quên lời ước hẹn ba ngày sẽ đến núi Vân Vụ.
Mụ quay sang quát bảo hai thiếu nữ:
– Hồng cô! Huỳnh cô! Hai người đi trước dẫn đường!
Hai thiếu nữ che mắt một áo đỏ một áo vàng “Dạ” một tiếng rồi khiêng Thẩm Thiến Hoa nhảy lên mình ngựa của Độc Cô Nhạn giựt cương cho ngựa đi trước.
Độc Cô Nhạn đứng ngây người ra như tượng gỗ, không nói nửa lời. Chàng cũng phải chịu đưa ra quyết định đau khổ vì biết mình liều lĩnh tỉ đấu thì võ công dù có cao cường cũng không thể địch lại ba người đàn bà này.
Nếu xảy ra cuộc động thủ thì cục diện sẽ đưa đến kết quả khôn lường.
Độc Cô Nhạn ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Chàng không thể kiếm Lê Vi Tử mời lão lên núi Vân Vụ mà cũng không thể ngăn cản bọn Thuần Vu Thế Gia đem Thẩm Thiến Hoa đi.
Độc Cô Nhạn đành để cho ba người đem nàng lên núi Vân Vụ. Chàng định ba ngày sau sẽ tìm kế cứu nàng.
Tuy Độc Cô Nhạn không yêu Thẩm Thiến Hoa mà cũng không thiếu nợ ân oán, nhưng chàng cũng không thể thõng tay đứng nhìn, bỏ mặc không hỏi han gì đến. Ít ra chàng phải đi cứu nàng một chuyến.
Quyết định rồi, Độc Cô Nhạn không nói gì nữa, cặp mắt đăm đăm nhì Thẩm Thiến Hoa bị hai thiếu nữ khiêng đi. Chàng lại ngó theo bọ Thiện Tâm thiền sư cùng quần hùng do mụ áo xanh giải đi mỗi lúc một xa.
Độc Cô Nhạn lòng như se lại. Bao nhiêu hùng tâm tráng trí tựa hồ tiêu tan hoàn toàn trong khoảnh khắc.
Ngọn gió đêm vi vút thổi lạnh thấu tâm can khiến cho thần trí chàng bừng tỉnh lại. Chàng ngửng đầu nhì trời thì đêm đã gần tàn. Buổi bình minh đã ló dạng trong khoảnh khắc.
Bất thình lình tiếng sáo du dương ở đâu thổi lên lọt vào lá nhĩ.
Độc Cô Nhạn ngẩn ngơ một chút. Chàng lấy tay gõ trán lẩm bẩm một mình.
– Phải chăng ta đang nằm mơ?
Nhưng quả là tiếng sáo thật sự mà sao lại vọng lên giữa chốn rừng hoang mồ mả ngổn ngang này? Canh tàn chưa hết sao lại có người cao hứng đến thế?
Sự thực vẫn là sự thực. Điệu sao du dương vẫn rót vào tai.
Tiếng sáo này nhiều lắm là chỉ ở trong vòng một dặm chứ không xa mấy.
Độc Cô Nhạn ngần ngừ một chút rồi lập tức vọt người đi bằng một tốc độ nhanh đến cùng cực lao về phía tiếng sáo.
Chẳng bao lâu Độc Cô Nhạn đã như mọt con chuột trèo lên ngọn cây cao ngồi ẩn.
Sở dĩ Độc Cô Nhạn phải ẩn nấp trên ngọn cây vì chàng đã thấy người đàn bà trong Thuần Vu Thế Gia cùng bọn Thiện Tâm thiền sư và quần hùng đang cất bước trong đám đá núi ngổn ngang cách đó chừng hai chục trượng. Tiếng sáo chỉ còn cách xa chừng hai chục trượng mà vẫn tiếp tục vang lên.
Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ dị, chú ý lắng tai nghe. Chàng càng nghe càng thấy tiếng sáo êm dịu, chẳng có chi là quái đản ly kỳ.
Độc Cô Nhạn nghe hồi lâu cảm thấy tâm thần khoan khoái, người chàng nhẹ như muốn bay bổng lên miền tiên cảnh. Chàng lại cảm thấy bao nhiêu nỗi ưu tư phiền não tiêu tan hết sạch.
Tiếng sáo tiếp tục réo rắt trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi đột nhiên ngưng lại.
Độc Cô Nhạn thở phào một cái. Chàng ngưng thần nhìn xuống dưới thì thấy mụ áo xanh che mặt nổi lên tràng cười khanh khách cất tiếng dõng dạc hỏi:
– Các hạ là cao nhân phương nào lại đến đây trổ thần kỹ âm công.
Bỗng nghe thấy một lão già khàn khàn cười ha hả hỏi lại:
– Thuần Vu Nhị Phu nhân mà không mau quên thì chắc đã nhớ lão phu là ai rồi.