Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 82: Đêm dài vô tận không có ngày mai




Tông nhân phủ.


Nắng chiều nhuộm lên kim long cùng ngọc tỉ, rồi từ từ lan ra, chiếu đến mái ngói cong cong, cuối cùng đến tận điểm cao nhất của nóc nhà, màu đỏ tươi như máu. Tư Đồ Cẩn mở cổng Tông nhân phủ cho Hạ Hầu Liễm, lộ gian phòng đen ngòm bên trong.


"Ta chờ ngươi ở đây, nha phủ sắp tới, ngươi nhanh lên một chút." Tư Đồ Cẩn nói.


Hạ Hầu Liễm gật đầu , cất bước qua ngưỡng cửa. Tư Đồ Cẩn đứng dưới nắng chiều , nhìn hắn từng bước từng bước hòa vào bóng tối.


Chu Hạ ngồi đối mặt với vách tường trong phòng giam, nàng mặc tù y trắng, mái tóc dài phủ trên đầu vai, xa xa nhìn sang, giống như một nữ quỷ bị vứt bỏ. Hạ Hầu Liễm đi tới, quỳ ngồi ở bên ngoài, đặt nhạn linh đao xuống đất.


"Ngươi tới rồi." Chu Hạ cất tiếng yếu ớt, tựa như đã sớm biết kết cục ngày hôm nay.


" Ừ, ta tới rồi." Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói.


"Là xưởng thần phái ngươi tới giết ta sao?"


"Không, là tự ta tới." Hạ Hầu Liễm rũ mắt đáp, "Ta không tin tưởng ngươi. Thời điểm Lý Thái hậu chưa gả đi ngươi đã là thiếp thân của nàng, các ngươi làm bạn nhiều năm, tình thâm nghĩa nặng. Những bí mật của đốc chủ mà thái hậu biết, ngươi cũng rõ ràng, thật xin lỗi, ta phải giết ngươi."


Chu Hạ ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới bật cười, "Tình thâm nghĩa nặng ư... Đúng à, ta phụng bồi nương nương, từ khi còn là tiểu thư khuê các đến khi làm tài nhân của Càn tây ngũ sở, ta nhìn nương nương từng bước từng bước lên đỉnh vinh quanh, thành nữ nhân tôn quý nhất Tử Cấm Thành. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lừa gạt ta, nàng nói nàng sẽ tha cho xưởng thần một con đường sống, nàng nói nàng không nỡ nhìn ta biến thành quả phụ. Nhưng sau đó thì sao, dâng hương ở Quảng Linh tự chính là mời quân vào hũ, mà xưởng thần chính là con cá trong hũ kia! Nàng muốn giết xưởng thần, một đường sinh cơ cũng không lưu!"


Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn nàng.


Chu Hạ từ từ đứng lên, như tượng gỗ đi đến bên cạnh chấn song, nhìn về bóng tối trống rỗng, "Nhưng xưởng thần lại càng không thật? Tình cảm cái gì , đều là lừa gạt. Y tặng ta son phấn, quan tâm ta chiếu cố ta, đều để lừa gạt ta, y chỉ muốn thám thính tin tức từ chỗ nương nương. Bọn họ đều thông minh sáng suốt, chỉ có ta đầu óc hồ đồ, không phân rõ thật giả, còn tưởng rằng nương nương đối với ta như tỷ muội, còn tưởng rằng xưởng thần thật lòng yêu thương ta." Nàng cúi đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, buồn bã cười nói, "Ngươi nói xem, ta nói có đúng không ?"


Hạ Hầu Liễm nhìn Chu Hạ, trong ánh nến mờ tối, phản chiếu lên ánh mắt nàng vẻ trong suốt yêu kiều, bi thảm lại đau thương. Hắn không biết trả lời thế nào, Thẩm Quyết nợ nàng, đây là sự thật.


Hạ Hầu Liễm im lặng hồi lâu, nói: "Ta không thể bào chữa thay đốc chủ, ta chỉ hy vọng ngươi hãy nhớ, người giết ngươi là ta Hạ Hầu Liễm. Ngươi đi đến chỗ Diêm vương đừng tố cáo sai người, đốc chủ chưa từng hạ lệnh muốn giết ngươi, là ta Hạ Hầu Liễm tự chủ trương."


Chu Hạ giễu cợt cười lên, "Ồ? Ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Ngươi muốn cõng nghiệp nợ cho hắn, ngươi không sợ Diêm Vương tiểu quỷ tới bắt ngươi sao!"


"Chu Hạ cô nương, " Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn vết chai sạn chồng chất trên bàn tay mình, đó là dấu vết nhiều năm cầm đao mà ra, "Loại người dạ hành như chúng ta, sớm muộn cũng sẽ gặp quỷ. Ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tội của đốc chủ, ta tới đền, báo ứng của đốc chủ, ta tới gánh. Cái gì là thiện ác chính tà, ta không quản được nhiều như vậy, người đi đêm dài, chỉ biết thích và ghét, bất kể thị phi."


"Ngươi tại sao phải đối tốt với y như vậy? Là vì giao tình từ khi còn bé ư ?" Chu Hạ dựa trán vào chấn song, nhìn Hạ Hầu Liễm, "Ngươi cũng ngu ngốc như ta vậy... Hạ Hầu huynh đệ, hắn cũng chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi, hắn đối tốt với ngươi, là bởi vì ngươi thân thủ xuất chúng, tương lai còn có thể giúp hắn cản đao."


"Chu Hạ cô nương, ngươi không hiểu, y là địa ngục của kẻ khác, nhưng là cực lạc của ta." 


Hạ Hầu Liễm không muốn nói nhiều nữa, cầm nhạn linh đao lên, đứng đậy, đẩy cánh cửa tù bước vào, "Cô nương, đến giờ lên đường rồi."


Chu Hạ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, bỗng nhiên như hiểu ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi giống như ta, ngươi cũng yêu hắn sao?"


Hạ Hầu Liễm không lên tiếng.


Chu Hạ bật cười, "Ta đoán đúng rồi. Đúng vậy, một người như thế, ai lại không yêu chứ ? Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, hắn đang đi trên thiên nhai, giữa mênh mông người, chỉ thấy hắn làm người ta chú ý nhất, tà áo xanh nhạt cũng không giấu được hào quang của hắn, giống như từ chân trời mà đi xuống. Nếu để ta nói, thì đám hậu phi tự xưng là Thiên Tiên phi tử sau Tử cấm thành đều không sánh bằng hắn."


Nàng quả thật vô cùng thích y! Hoàng cung lớn như vậy, chỉ có y đối tốt với nàng. Người nhà nàng chỉ coi nàng là cái cây hái ra tiền, thư gửi qua tám chín phần là muốn xin bạc. Các chủ tử chỉ coi nàng là nô tỳ, chính Thái hậu nương nương, với nàng mà nói cũng là chủ tử cao cao tại thượng, không có chút mảy may vượt quá bổn phận. Chỉ có y, y cũng giống như nàng, bọn họ đều là hai kẻ cô đơn chốn thâm cung đằng đẵng. Nàng cho là bọn họ có thể cho nhau ấm áp, nhưng ai có thể ngờ, thì ra trước giờ nàng chưa từng đi vào lòng y.


Nàng ngậm lệ nhìn Hạ Hầu Liễm, "Nhìn xem, ngươi là nam nhân, nhưng đến ngươi cũng yêu hắn."


"Thích một người là cảm giác gì?" Hạ Hầu Liễm hỏi nàng.


Chu Hạ nghiêng đầu cười nói: "Ước chừng là cảm giác vui mừng đi. Luôn cảm thấy đời này chịu khổ nhiều như vậy, bi thương nhiều như vậy, cũng là vì gặp hắn. Gặp được hắn, khổ sẽ không thấy buồn, bị thương cũng sẽ không còn đau, đời này chỉ còn vui mừng."


Lần này Hạ Hầu Liễm trầm mặc rất lâu. Hắn một mực không phân rõ tình thân và tình yêu khác nhau thế nào, Tư Đồ Cẩn nói thích là cảm giác ấm áp, Chu Hạ nói là vui mừng, nhưng người thân tương thủ chẳng lẽ không có cảm giác này sao? Thẩm Quyết rốt cuộc là người thế nào trong lòng hắn ? Hắn nghĩ phần vui mừng này hắn cũng đã nếm qua rồi, nhưng hắn có điểm khác, hắn cảm thấy mình không chỉ chịu khổ một đời, mà nhất định phải chịu khổ rất nhiều kiếp, mới có thể gặp được người tốt như Thẩm Quyết.


Hắn đè lên ngực mình, tim hắn đang đập loạn xạ, nơi đó ẩn giấu một bóng dáng thiếu niên bi thương như sương giá, là trân bảo bí mật hắn cất giữ thật sâu.


Hắn bỗng nhiên hiểu ra, Thẩm Quyết đối với hắn là người thân cũng là người yêu. Hắn yêu y, cho nên hắn muốn cùng trở thành thân nhân của y, cả đời này vĩnh viễn không chia lìa. Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nhiên nếm được mùi vị của ái tình, đó là lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm qua, ngực ê ẩm ngứa ngáy, không nói ra là ngọt hay là tê dại, nhưng tư vị này làm người ta cam nguyện đắm chìm, vạn kiếp bất phục.


Chu Hạ ảm đạm cất tiếng cười, "Đáng tiếc ta gặp sai người rồi, ta vui mừng ngậm lấy đao, tự ta nuốt xuống, là tự ta tìm đường chết."


Hạ Hầu Liễm thu liễm thần sắc, thấp giọng nói: "Ngươi là cô nương tốt, hy vọng kiếp sau, ngươi không nhìn lầm người nữa."


Nàng cúi đầu xoa xoa nước mắt, "Giết ta đi, Hạ Hầu huynh đệ. Ngươi nói đúng, ngươi không thể tin ta. Nương nương nói cho cùng là chủ tử của ta, nếu ta sống, nhất định muốn thay nương nương đòi công đạo. Giết ta, hết thảy liền sẽ kết thúc."


Hạ Hầu Liễm không nói nữa, rủ mắt chậm rãi rút đao, thân đao phản xạ ánh nến, lóe lên giữa gian phòng u ám. Hắn cất tiếng: "Cô nương, đi đường bình an."


Chu Hạ thê thảm cười, "Nương nương đã về cõi tiên rồi sao?"


" Ừ, đã đi được nửa canh giờ."


" Được, nếu ta chạy nhanh một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp nương nương." Chu Hạ sửa sang lại dung mạo, đem tóc tai tán loạn vuốt về sau tai, hít sâu một hơi, quỳ xuống mặt hướng về phía Hạ Hầu Liễm, ngước cổ nhắm mắt lại. Ánh sáng cuốn quanh mi mắt nàng, một khắc kia, nàng bỗng nhiên có một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.


Hạ Hầu Liễm hai tay giơ đao lên, trên tường phản chiếu bóng dáng bọn họ, một người giơ đao một người quỳ, ánh đao lóe lên, máu tươi đỏ thẫm bắn trên tường đá, đầu nữ nhân lăn xuống đất, búi tóc vẫn không hề cẩu thả, trâm vàng lấp lánh dưới ánh nến, giống như một bù nhìn tinh xảo.


Hắn nhìn đầu Chu Hạ một hồi, thu đao rời khỏi phòng giam, mang trên người đầy máu đi ra Tông nhân phủ, Tư Đồ Cẩn đứng dưới tà dương nhìn hắn, hắn im lặng không lên tiếng, Tư Đồ Cẩn đem áo choàng của mình cho hắn mượn.


"Ngươi định nói thế nào với đốc chủ?" Tư Đồ Cẩn hỏi, "Bởi vì từng hứa với Đới tiên sinh, đốc chủ có lẽ sẽ không đồng ý giết nàng."


"Nhưng ta phải giết." Hạ Hầu Liễm đè nhạn linh đao bên hông, giương mắt nhìn về chân trời, mặt trời đỏ lặn về tây, chân trời nhuộm máu, tựa như mới vừa trải qua một sát tràng, "Ngươi còn nhớ lúc Từ Nhã Ngu cáo trạng đốc chủ đã nói thế nào không?"


Tư Đồ Cẩn nhớ lại nói: "Bàn về tội danh, ngũ mã phanh thây, vứt xác đường phố, phơi thây trăm ngày, cho chó ăn thịt."


"Phơi thây đường phố, cho chó ăn thịt, " Hạ Hầu Liễm đáp, "Là tử trạng của mẹ ta."


Tư Đồ Cẩn ngẩn người, hắn nhớ tới vị thích khách kia, rất nhiều năm trước, hắn từng cùng nàng giao thủ trong hoàng cung. Khi đó hắn mười bảy tuổi, tuổi tác mặc dù nhỏ, nhưng cũng coi là phong tuyết đao cao thủ. Vậy mà thời điểm hắn đối mặt nàng, phảng phất tựa một con gà để người ta làm thịt, không chút sức lực đánh trả.


Tư Đồ Cẩn biết, nhìn thấy mẹ mình phơi thây đầu đường, là cảnh tượng cả đời cũng không thể quên. Nam nhân tên Hạ Hầu Liễm này trong lòng cất giấu một vết sẹo sâu tới tận xương, hắn quyết không thể để cho người thân yêu cuối cùng của mình rơi vào vết xe đổ của Già Lâu La.


Vì thế, coi như phá hủy chính mình, hắn cũng không hối tiếc.


Hạ Hầu Liễm đi đến Thẩm phủ hỏi Thẩm Quyết có ở đó hay không, Liên Hương nói Thẩm Quyết đã vào cung . Cũng đúng, tiểu hoàng đế bên kia vẫn chưa giao phó xong, Thẩm Quyết không thể không đi động viên một phen. Trời đã lờ mờ tối, trăng sáng hiện ra một vầng yếu ớt, cành cây khô chĩa lên bầu trời, giống như vết nứt trên gốm sứ. Nhà nhà đều sáng đèn đóng cửa, hàng quán đã dọn sạch, ngay cả chó hoang cũng trở về tổ. Hạ Hầu Liễm đi trên đường vắng một hồi, lại nhớ Thẩm Quyết.


Thẩm Quyết cả năm đều bận rộn chân không chạm đất, người ngoài có ngày nghỉ y thì không, hoàng đế có thể đi báo phòng nghe kịch, y còn phải ngồi ở ti lễ giam phê tấu chương. Hạ Hầu Liễm nhớ tới dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thẩm Quyết lúc rời khỏi Đới gia, người khác lúc buồn bã thương tâm còn có thể ngồi xuống nghỉ ngơi thở lấy hơi, nhưng Thẩm Quyết không thể, y còn phải đổi sang một gương mặt vui vẻ vân đạm phong khinh, vào trong cung ứng phó với muôn hình vạn trạng người.


Hạ Hầu Liễm thương y, nhưng cũng không có cách nào, hắn chỉ có đao, chỉ biết giết người, còn lại, hắn không giúp được.


Hạ Hầu Liễm đi một chuyến đến Đông Hán hỏi tin tức Già Lam, tư phòng nói không tìm được nhân vật nào khả nghi, không có tin tức gì mới của Trì Yếm cùng Đường Thập Thất. Có người đi qua Bình Lương phủ nhìn thấy người có dáng vẻ giống Trì Yếm, nhưng đó là tin tức trước khi Trì Yếm mất tích. Đường Thập Thất thì không thấy tung ảnh, thám tử Đường môn truyền tin tới, nói Đường Thâp Thất chưa từng về qua Đường môn.


"Nói thật, Sóc Bắc kia địa giới vắng lặng, khắp nơi toàn tuyết. Hắn nếu gặp bão tuyết trên núi mà vẫn còn sống, vậy thì thật là Bồ tát hiển linh." Tư phòng khó xử nói.


Hạ Hầu Liễm gật đầu một cái, nói đã rõ. Hắn biết ý của tư phòng, thật ra thì hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn, chẳng qua là không cam lòng thôi. Mấy ngày nay thần kinh căng cứng, hắn thấy rất mệt mỏi, xoay người rời đi, về thẳng nhà.


Hắn không có nô bộc, sống một thân một mình. Gian nhà ba cửa ra ba cửa vào, chỉ có phòng chính tiếp khách cùng phòng ngủ phía sau là mở, còn lại đều khóa chặt. Thời tiết lạnh, sân lớn như vậy nhưng lộ ra một cỗ không khí vắng lặng, không chút mùi vị củi lửa. Hắn lười nấu cơm, trực tiếp tắm nước lạnh múc từ giếng lên, đem xiêm áo vắt trên vai, trần truồng nửa người về phòng ngủ.


Mới vừa mở cửa, đốt ngọn đèn trên bàn, vầng sáng lan ra, chiếu một bóng người nằm trên sạp bát tiên.


Là Thẩm Quyết.


Y đang ngủ, gối lên cánh tay, áo bào cũng không cởi, kéo ở sau lưng. Người này đến đây lúc nào? Không phải đã vào cung sao? Hạ Hầu Liễm còn tưởng y sẽ nghỉ ngơi trong cung, không nghĩ lại chạy ra ngoài. Hạ Hầu Liễm ngồi bên người y, cúi đầu xuống nhìn y.


Y nhất định vô cùng mệt mỏi, dưới mắt hơi xanh đen, mặt mũi cũng tiều tụy. Gương mặt ngày thường vốn tái nhợt giờ phút này lại giống băng đá khắc ra, không chút huyết khí.


Hạ Hầu Liễm thở dài, gỡ búi tóc cho y, đem y ôm lên giường, cởi nút áo mạ vàng, tháo áo bào xuống, lại gỡ vạt áo, cởi xuống duệ rải trung y cùng quần lụa. Thẩm Quyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhắm lại. Hạ Hầu Liễm giúp y cởi ủng, đem y đẩy vào phía trong, đắp kín chăn, che khe hở trên cổ, không để lọt gió, mới đi thổi tắt nến, cũng lên giường nằm.


Rèm buông xuống, bên trong giường liền tối đen, một chút ánh sáng cũng không có, tựa như bốn bề bị vây kín, vây ra một cái thế giới rất nhỏ rất nhỏ, ở thế giới đó chỉ có hắn cùng Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm trợn tròn mắt thích ứng một hồi, mới loáng thoáng thấy được đường nét phập phồng của Thẩm Quyết. Y ngủ say, đầu nghiêng về bên trong, mà cánh tay sát cạnh Hạ Hầu Liễm, cách một tầng tơ lụa mong mỏng, Hạ Hầu Liễm có thể cảm thấy da thịt ấm áp nhẵn nhụi của y.


Như vậy cũng thật tốt, Hạ Hầu Liễm nghĩ, không cần vượt quá giới hạn, hắn phụng bồi y, một chớp mắt, liền qua cả đời. Hai đại nam nhân, cho dù ở cùng một chỗ cũng không thể sinh con, suốt ngày ôm ôm ấp ấp cũng có chút kỳ quái. Thẩm Quyết lại có thân phận như vậy, rất dễ bị lôi ra dèm pha. Không bằng chỉ thế này, hắn dùng danh nghĩa nô bộc mà bầu bạn bên y mãi mãi, cũng giống như là tương thủ.


Hắn nhắm mắt, cảm thấy thỏa mãn. Bóng đêm yên lặng không tiếng động, mang một chút vị ngọt như có như không trong trẻo lạnh lùng, hắn cũng đã mệt, hô hấp từ từ đều đều, cũng nhanh muốn chìm vào mộng đẹp. Nhưng người bên cạnh bỗng nhiên lấn tới, đưa cánh tay lạnh như băng chạm đến hông của hắn, chậm rãi đem hắn ôm vào lòng.


Hạ Hầu Liễm kinh ngạc mở mắt ra.


"Cho ta mượn ôm một chút, chỉ một chút." Tiếng Thẩm Quyết khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng.


Hạ Hầu Liễm vòng tay ôm lại y, khẽ vỗ nhẹ từng cái lên vai y. Hắn lẳng lặng nhìn y trong bóng tối, hắn nghĩ sẽ không sao đâu thiếu gia à, ngươi là người thân yêu cuối cùng của ta, vô luận như thế nào ta cũng sẽ che chở ngươi.


Thẩm Quyết ghé mặt vào vai hắn, hắn nghe giọng Thẩm Quyết trầm thấp: "A Liễm, ta khổ sở quá."


Hạ Hầu Liễm cúi đầu xuống, đụng đụng lên trán y, "Thiếu gia, yên tâm, còn ta đây. Hai chúng ta mỗi người một nửa, sẽ không còn khổ như vậy nữa."