Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 3: Dung mạo như ngọc




Hạ Hầu Liễm lạ giường, một đêm ngủ không ngon, trời tờ mờ sáng đã dậy, đẩy cửa ra nhìn một cái, thấy phòng Tạ Kinh Lan đã sáng đèn. Hạ Hầu Liễm bưng tách trà đi vào, chỉ thấy Tạ Kinh Lan ngồi ở trước bàn cầm cuốn sách, cây nến trên bàn đã cháy gần tới đế.


Tiểu tử này chẳng lẽ đọc một đêm không chợp mắt ?


Hạ Hầu Liễm đoán không lầm, Tạ Kinh Lan ngồi một đêm, trước kia sách y nhặt được hoặc là thiếu trang mất góc, hoặc là bị Tạ Kinh Đào viết rất nhiều thứ tạp nham, phẩm vị chó má không thông, đây là lần đầu tiên y có được cuốn sách tốt như vậy. Đọc liền một đêm, chỗ có thể đọc hiểu liền tỉ mỉ xem xét, đọc không hiểu liền cố chấp mà hoặc thuộc, cố chấp như vậy mà xem hết hơn nửa cuốn.


Y đói khát lâu ngày như nắng hạn gặp mưa rào, hận không thể đem cả quyển sách hoàn chỉnh nuốt xuống.


Hạ Hầu Liễm không dám quấy rầy y, lặng lẽ ra cửa, từ trong phòng bếp lấy tới một cái khay, bưng lên giả bộ như đang làm việc giống người làm ở trong phủ, đi lang thang.


Một thích khách giỏi thì nhiệm vụ thiết yếu là quen thuộc địa hình, hoạch định ra con đường chạy trốn tốt nhất sau khi ám sát.


Hắn khi còn bé đi theo mẫu thân xuống núi, liền ở phía sau cùng mẫu thân khám xét địa hình chung quanh, mặc dù có ám trang của Già Lam cung cấp bản đồ, nhưng mọi đường phố ngóc ngách, giếng nước hay đường ngầm, mỗi nơi mẫu thân đều đích thân tới xem một lượt.


Tạ phủ rất lớn, ít nhất phải to gấp lăm cái Già Lam. Hạ Hầu Liễm đi thật lâu mới mò tới bên tường bao, thừa dịp bốn phía không người nhảy ra ngoài , vừa chạm đất, liền bị một cái bàn tay che miệng ôm lại, Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn, thì ra là Đoàn thúc đã lâu không gặp .


Hạ Hầu Liễm kích động, nhất định là Đoàn thúc đến đưa cho hắn nhiệm vụ.


"Tiểu tử, ở bên trong không bị ai phạt chứ ? Nhìn ngươi giả người hầu, làm gã sai vặt cho người ta còn không an phận, leo lên leo xuống." Đoạn Số Sủy đưa hắn mấy cái bánh bao để hắn ăn, miệng ngậm một cái điếu, há miệng một cái phun ra mấy vòng khói lơ lửng.


"Chú, người nói mau muốn ta ám sát ai, ta bảo đảm giết được sạch sẻ,hoàn mỹ !"


"Ngươi bộ dạng như vậy còn muốn giết người? Giữ được cái mạng nhỏ của mình cũng đã không tồi. Ở bên trong an phận một chút, chớ gây chuyện cho ta mà, chú còn có việc, phải đi Bắc Trực một chuyến. Mẹ ngươi đi Tây Vực, phải hơn nửa năm mới trở về, ngươi ở nơi này cho tốt, có phiền toái đi tìm lão dọn củi trong phủ." Đoàn thúc kín đáo đưa cho hắn mấy lượng bạc, dặn dò.


Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu tới, cả giận nói: "Không phải chứ, người không phải nói lần này ta thành công sẽ treo lên bảng tên ta? Hóa ra người lạnh nhạt thờ ơ tìm cho ta một chỗ, để cho ta chớ cản trở chuyện của người sao!"


"Treo bài cái gì, như đàn bà trong kĩ viện vậy, ngươi cho nếu treo bài của ngươi ngươi sẽ thành thượng phậm? Ngươi cái công phu mèo quào này, còn chưa gần người ta người liền bị chém cho thành thịt khô rồi." Đoàn thúc trỏ trỏ vào trán hắn, "Ngươi đứa nhỏ này, để cho ngươi ở đây là vì tốt cho ngươi, ngươi tưởng nghề này của chúng ta rất dễ dàng?"


"Ta muốn trở thành đại thích khách khiến nhân gian khiếp hồn đoạt vía như mẹ ta!"


Đoàn thúc lắc đầu một cái, nhìn Hạ Hầu Liễm hồi lâu, thở dài nói: "Ngươi cũng lớn rồi, cũng đã đến lúc nên nói với ngươi sự thật. Ngươi có biết mẹ ngươi chuyến này phải đi làm gì không?"


"Ám sát Tây Vực Đại Chuyển Luân Vương. Ta đều biết, ta từng xem qua văn thư của hắn, người này sở trường cơ quan độc thuật, bàng môn tà đạo, một tay khai sơn đao múa xuất thần nhập quỷ. Như vậy thì thế nào, rơi vào tay mẹ ta, rõ ràng là tìm đường chết."


"Vậy ngươi có biết hay không hai thích khách Già Lam phái đi đều chết trong tay người này? Tây Vực đường xa, gió cát khó dò, tình huống không thể so với Trung Nguyên. Mẹ ngươi tuy đao thuật trác tuyệt, chuyến đi này cũng là thập tử nhất sinh." Đoàn thúc mặt đầy nghiêm túc, thấy vậy Hạ Hầu Liễm trong lòng cũng thấp thỏm, "Đây chính là bán mạng, nếu may thì là lấy đầu người treo trên đai lưng làm đồ trang trí, không thì lấy một mạng đổi một mạng thích khách. Ta hỏi ngươi, ngươi ở Già Lam có từng thấy thích khách nào sống quá bốn mươi ? Không phải là bởi vì Già Lam ta không thu nhận thích khác lớn tuổi, mà bởi vì đại đa số người căn bản không sống tới cái tuổi đó!"


"Hồ đồ, nói bậy! Mẹ ta không như thế, người hai mươi tuổi đã leo lên vị trí 'Già lầu la' , Kim Đao Môn môn chủ, Sóc Bắc Phong Tuyết Đao truyền nhân, người nào không phải giang hồ nhất bá? Gặp mẹ ta, còn không hết thảy đầu người rơi xuống đất?"


"Được được được, mẹ ngươi lợi hại, ta không cãi cùng ngươi. Dù sao chính mình bao nhiêu cân bao nhiêu lượng ngươi trong lòng tự rõ ràng là được, đao pháp này của ngươi bây giờ, chém chém gà núi thỏ rừng tạm được, có lẽ có thể đối phó con cọp con báo gì đấy, ám sát thì miễn. Chú cùng ngươi đánh cược, dùng tài nghệ ngươi lên sát trường, bảo đảm không sống qua hai mươi tuổi. Mẹ ngươi đem ngươi giao phó cho ta, ngươi nếu là dám tự tìm chỗ chết ,đừng nghĩ lão tử đốt vàng mã cho ngươi!"


Đoàn thúc nói xong, đeo lên nón lá, gánh lên kiện hang để ở bên tường, chớp mắt liền biến thành một con buôn từ nam ra bắc, chẳng ai có thể nhìn ra hắn là một thích khách giang hồ giết người không nháy mắt.


Hạ Hầu Liễm nhìn theo bóng lưng hắn, đó là một vai rộng của trang hán tử, chiếc áo vải thô sơ không che giấu được những bắp thịt rắn chắc của hắn, khi hắn cầm đao lên, chính là Già Lam thích khách điêu luyện tuyệt mạnh. Hắn đã từng ngàn dặm đuổi giết đương triều thủ phụ, Cẩm y vệ đem nhà trọ vây đến gió thổi không lọt, buổi sáng ngày thứ hai tiểu nhị đẩy cửa ra nhưng chỉ nhìn thấy một cổ thi thể không đầu, không người biết hắn làm thế nào lẻn vào khách điếm lấy được đầu thủ phụ thượng nhân.


Mỗi một thích khách đều có câu chuyện của riêng mình, nhưng đều có một kết cục giống nhau—— chết oan chết uổng, chôn xương nơi hoang dã.


Giờ phút này hắn gánh kiện hang đi trên con đường lát đá, đôi giày cỏ trên chân thủng một lỗ to, lộ ra bàn chân sần sùi thô ráp. Không biết sao, Hạ Hầu Liễm thấy có chút ý vị tiêu điều.


Cất bạc vào trong ngực, đá viên đá dưới chân, Hạ Hầu liễm cho tay vào trong áo, đi thẳng tới long phúc tự mua giấy và bút mực, hắn chính là tay lọt gió, từ trước đến giờ không giữ được tiền, Đoàn thúc mới vừa cho hắn liền như nước chảy mà tiêu hết, chỉ còn lại vài đồng lẻ.


Lúc trở lại, nhìn thấy có xe ngựa dừng trước Tạ phủ, hắn biết lão gia đã trở lại. Hắn theo đường cũ trở về Thu Ngô viện, đem giấy và bút mực đưa cho Tạ Kinh Lan.


Tạ Kinh Kan kinh ngạc nói không ra lời, Hạ Hầu Liễm dương dương đắc ý, chờ y cảm động chảy nước mắt, nhưng không nghĩ y bắt lại tay mình, thần sắc nghiêm nghị nói: "Ngươi lại đi trộm ở đâu?thói hư tật xấu này không sửa không được!"


"Ngươi làm sao biết là ta đi trộm?" Hạ Hầu Liễm đang phản bác, lại thay đổi ý suy nghĩ một chút, giấy và bút mực mua đủ một bộ có thể tốn nhiều tiền, nếu nói là mua, hắn lại phải giải thích tiền từ đâu ra, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu nói, "Được rồi, chính là ta đi trộm về, thế thì có làm sao ?"


"Ngươi!" Tạ Kinh Lan giận đến không biết nói cái gì cho phải.


Hạ Hầu Liễm liếc mắt, nói: "Đừng lo lắng, không ai phát hiện ra cả, sẽ không liên lụy các ngươi, ngươi an tâm dùng là được."


Tạ Kinh Lan càng tức giận, trải qua ngày hôm qua Hạ Hầu Liễm mạo hiểm giúp hắn trộm sách, bất tri bất giác hắn đã coi Hạ Hầu liễm là người của mình. Y là lo lắng Hạ Hầu Liễm bị người ta bắt được cắt đứt tay, chứ không phải là sợ bị liên lụy. Y còn không nghĩ tới Hạ Hầu Liễm gan to bằng trời, dám lén chạy ra khỏi phủ . Đại phu nhân lòng dạ bò cạp, chanh chua cay nghiệt, lại là tham tiền keo kiệt, nếu là bị ả bắt được, một trận roi thịt nhất định là không trốn khỏi.


Tạ Kinh Lan tính cách biệt nữu, có thích chết cũng vẫn mạnh miệng, tấm lòng quan tâm người khác lại cứng rắn không nói ra, liền cả giận: " Đúng, ta chính là sợ ngươi liên lụy chúng ta! Chúng ta ở trong phủ vốn đã vạn khó khăn, nếu là bởi vì ngươi chọc ra cái giỏ, ta xem ngươi xử lý làm sao! Những thứ này ta sẽ không dùng, không muốn có thêm lần sau nữa!"


Tạ Kinh Lan đem giấy và bút mực thu lại, cất dưới đáy tủ, đã quyết định chủ ý muốn cho bọn chúng phủ bụi ở đấy, lòng tốt của Hạ Hầu Liễm lại bị cho thành lòng lang dạ thú, không chỉ đau lòng mình mà còn thương mấy lượng bạc, càng cảm thấy trong lòng khó chịu, tức giận bỏ ra sân làm việc, hai người cũng không ai để ý ai.


Liên Hương bỗng nhiên hoan hoan hỉ hỉ chạy vào sân, trong miệng kêu la om sòm: "Thiếu gia! Thiếu gia! Nói cho ngươi tin tức tốt."


"Tin tức tốt gì?"


"Lão gia mới vừa ở thư phòng Đại thiếu gia kiểm tra, ngươi đoán người phát hiện cái gì?"


Không đoán cũng biết, chính xác là phát hiện xuân cung đồ Hạ Hầu Liễm đặt ở trên bàn.


Liên Hương không đợi Tạ Kinh Lan trả lời, tự mình đáp: "Lão gia lại phát hiện một quyển xuân cung đồ bìa bọc 《 lễ ký 》! Lần này cũng làm lão gia giận quá mức, tự mình cầm giới roi, đem Đại thiếu gia đánh tè ra quần, Đại phu nhân khuyên cũng không được. Ha ha ha, lần này Đại thiếu gia không có thời gian tới dày vò chúng ta rồi, nghe nói lão gia ước chừng đánh nửa giờ, Đại thiếu gia sợ là giường cũng không xuống được."


"..."


Tạ Kinh Lan đẩy cửa sổ ra, liền thấy Hạ Hầu Liễm ở bên giếng giặt quần áo, trong lòng do dự nên đi xin lỗi hắn hay không. Đang trần chừ, Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên giơ một cái tiết khố xoay đầu lại, không có ý tốt mà nhìn chằm chằm Tạ Kinh Lan.


Tạ Kinh Lan thấy tiết khố kia thật là quen thuộc, vội vàng quay đầu mở tủ ra, thấy tiết khố cất bên trong không có, chính xác là bị Lan cô lấy đi.


Lúc này, Hạ Hầu Liễm cất giọng du dương vạn phần muốn ăn đòn gọi : "Kinh Lan thiếu gia, ngài tối hôm qua tè ra quần?"


"Hạ Hầu Liễm, ngươi im miệng cho ta!" Tạ Kinh Lan " Ầm" một tiếng đóng cửa sổ


Tạ Kinh Lan ước chừng ba ngày không thèm để ý tới Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cũng không coi là có việc gì, vẫn như thường làm việc của mình, thuận tiện đem nhặt ổ chim ở bên Thu Ngô viện.


Hắn trong lòng rất vui vẻ, Tạ Kinh Lan cũng là một tên giả đứng đắn, xem đi, bất quá liếc mấy lần xuân cung đồ, cái tiểu tâm tư đã linh hoạt sống dậy rồi. Bí mật nhỏ này hắn giấu trong lòng, mỗi khi Tạ Kinh Lan bày ra bộ mặt cáu kỉnh hắn liền lấy ra giễu cợt một phen, hơn nữa hắn trời sinh lòng rộng vô biên, đối mặt với tính xấu của Tạ Kinh Lan cũng có thể ứng phó tự nhiên.


Đối với bản tính Tạ Kinh Lan, hắn tự nhận là đã rõ sờ sờ.


Tên này chính là tính đại tiểu thư, mọi việc không thể nuông chiều, càng chiều càng kiêu căng.


Đầu tiên, hắn có bệnh sạch sẽ, quần áo phải giặt tươm tất, một chút vết bẩn cũng không thể có, chén đũa phải rửa sạch đến mức soi được bóng người, không rửa bốn năm lần liền không được. Thứ hai, tên này ăn no không có việc gì làm, lại đi quản cái miệng ăn cơm của Hạ Hầu Liễm, trước khi ăn cơm không rửa tay, sau khi ăn xong không súc miệng.


Hạ Hầu Liễm cà lơ phất phơ đã quen, ngày xưa ở trên núi nào có nhiều quy củ như vậy? Huống chi hắn là nam nhi , đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, suốt ngày quản mình ăn mặc không chỉnh tề, ăn có sạch sẻ hay không, có khác gì bà nội. Hắn không hiểu được tại sao Tạ Kinh Lan hao tổn tâm cơ chống đỡ thể thống cùng mặt mũi cho mình như vậy, cũng không hiểu nổi cái thế gia quân tử chi lan ngọc thụ mà y để trong tâm khảm, chỉ cảm thấy y đơn thuần là ở không đi gây sự, là người trời sinh lắm chuyện.


Nhưng ai kêu hắn chỉ là một người ở chứ ? Lại còn là người hầu riêng của Kinh Lan tiểu thư, biết rõ không thể nuông chiều cũng phải nuông chiều. Hạ Hầu Liễm tổng kết kinh nghiệm, tương lai cưới vợ khẳng định không thể cưới người như Tạ Kinh Lan.


Ngày thứ ba không thèm để ý Hạ Hầu Liễm, Tạ Kinh Lan ăn xong cơm tối, cứ theo lẽ thường trở về trong phòng đọc sách. Mở sách ra, bên trong bất ngờ nằm một đóa hoa nhỏ màu vàng trong veo,sắc vàng đặt trên trang sách nhìn vô cùng đẹp mắt.


"Thích không?" Hạ Hầu Liễm từ phía bên ngoài cửa sổ thò một cái đầu xù thăm dò.


Tạ Kinh Lan nhặt đóa hoa lên, mặt đầy ý chê nói: "Đều bị đè bẹp, xấu xí chết."


"Ai nha nha, đây chính là đóa hoa nhỏ mà người ta đi bao nhiêu xa, hao biết bao tâm tư, ngàn chọn vạn chọn , thay cho tấm lòng của ta đối với người à, Kinh Lan thiếu gia!" Hạ Hầu Liễm làm ra bộ dạng ủy khuất, nói.


Tạ Kinh Lan nhìn hắn làm bộ làm tịch, mà chỉ cảm thấy hại mắt hại tâm can, liền quay đầu qua chỗ khác không nhìn hắn.


"Cùng ngươi nói chính sự đây, lão gia lần này không chỉ về một mình, còn mang về một người, ngươi hẳn đã nghe qua, Đới thánh ngôn, biết chưa."


Tạ Kinh Lan mở sách cuốn, thờ ơ trả lời: " Ừ, biết. Người là thầy của phụ thân, kỳ nguyên hai mươi tám năm Trạng nguyên, chọn vào thứ cát sĩ, quan tới hồng lư tự khanh, vang danh vặn dặm khắp thiên hạ, được khen là hàn lâm tọa sư."


"Chính vậy, hồng lư tự khanh là tứ phẩm, so với người cha giả liêm khiết của ngươi có tiền đồ hơn nhiều." Hạ Hầu Liễm từ cửa sổ lật đi vào, "Hắn đang muốn thu nhận học trò, Minh nhi sẽ ở Lãm Phương Các lần lượt kiểm tra học vấn con cháu Tạ gia. Thiếu gia, đây chính là cơ hội tốt, chúng ta phải tìm cách lăn được vào."


Tạ Kinh Lan vốn định khiển trách hành động nhảy cửa sổ vào nhà của Hạ Hầu Liễm, nghe được Đới thánh ngôn muốn thu đồ đẹ, nhất thời trợn to cặp mắt. Đới thánh ngôn từ trước đến giờ yêu tài, không tiếc cho nhân tài mới nổi nhường ra một khoảng đất. Nếu có thể bái ông ta làm thầy, cuộc sống Tạ Kinh Lan sẽ tốt hơn rất nhiều.


Nhưng y lại rầu rỉ nói: "Ta chưa từng lên lớp thực sự, chỉ nghe câu được câu chăng phu tử giảng bài mà thôi, sách cũng không có xem hết toàn bộ. Ta có thể không? Hơn nữa, việc ta học trộm đã sớm bị lộ, Đại phu nhân chắc hẳn sớm có lòng phòng bị, chỉ sợ ta căn bản không thấy được mặt Đới tiên sinh."


Hạ Hầu Liễm nắm vai Tạ Kinh Lan, cười nói: "Quản có được hay không, chúng ta đi thử một lần, thử một lần cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Còn Đại phu nhân, tiểu gia ta tự có biện pháp đối phó ả."


Tạ Kinh Lan nhìn bộ dạng Hạ Hầu Liễm như trong lòng đã có dự tính, không khỏi sinh lòng nghi ngờ: "Hạ Hầu Liễm, ngươi... Ngươi tại sao phải tận tâm tận lực giúp ta như vậy?"


Tiểu gia ta chính là tâm thiện lương! Hạ Hầu Liễm không chút nghĩ ngợi, đang muốn bật thốt lên, quay đầu vừa thấy Tạ Kinh Lan nghiêm túc nhìn mình, lông mi dài phủ xuống khẽ run run, gò má trắng trong như sứ, vương lên vài sợi tóc mai.


Hạ Hầu Liễm sống mười hai năm, chưa từng thấy qua tiểu lang quân nào tuấn tú như vậy, miệng toe toét, cười nói: "Ai kêu Kinh Lan thiếu gia nhà ta sinh ra lại xinh đẹp như vậy, ta thấy liền ưu thương, khiến người khác nhìn một cái liền say mê lạc lối à! Ta Hạ Hầu Liễm cam tâm vì ngươi lên núi đao, xuống biển lửa!"


"..."


Tạ Kinh Lan đỡ trán, y chính là không nên đặt câu hỏi.