Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 26: Tích xuân mộc




Ánh trăng như nước, tiếng gió lao xao.


Hạ Hầu Liễm cầm đao đứng tĩnh lặng, lá rụng xoay tròn trước mắt hắn, áo bào bay phấp phới.


Trong phút chốc, ánh đao chợt nổi lên.


Hạ Hầu Liễm rút đao khỏi vỏ, tia sáng liễm diễm như trăng hạ giang ba, tan từng gợn lăn tăn, tản ra lớp lớp lân quang. Chân hắn đạp ánh trăng, mũi đao vạch một đường tròn thanh lệ, con ngươi trong suốt ngưng trên mũi đao vài khắc, tiếng gió đong đầy trong sân tựa hồ cũng cách hắn thật xa. Đao thuật của hắn sạch sẽ gọn gàng, tuyệt không chút dông dài, giống gió mát trăng thanh thổi giữa dặng tùng lâm, khi hắn quơ đao càn quét, gió lướt qua đình viện, mãnh liệt cuộn trào từng đợt tựa tiếng thông reo.


Sau mấy chiêu, Hạ Hầu Liễm thu đao vào vỏ, nhếch mi cười một tiếng với Thẩm Quyết đang đứng cạnh: "Thấy rõ chứ."


Thẩm Quyết hồi tưởng chiêu thức mới nãy của Hạ Hầu Liễm, cân nhắc mộc đao trong tay, cau mày không lên tiếng đáp lại.


"Đao pháp Già Lam chúng ta không giống với nhà khác, chú trọng cường thân kiện thể, dùng võ kết bạn cái gì. Đao pháp Già Lam là thuật giết người, xuất đao tất cạn máu, động tác võ thuật đẹp hoa cả mắt một chiêu cũng không có, chuyên đi con đường âm ngoan xảo quyệt, làm sao càng hung hiểm càng tốt." Hạ Hầu Liễm ôm đao nói, "Ngươi cũng không cần luyện nhiều, chỉ cần xử lý được mấy loại không có mắt là được."


Thẩm Quyết suy nghĩ một hồi, nói: "Lời ngươi nói với đao thuật ngươi vừa thể hiện khác nhau rất lớn a."


"Có gì không giống nhau?"


Thẩm Quyết liếc Hạ Hầu Liễm một cái, xách mộc đao đi tới giữa, hơi hạ thấp thân, làm một chiêu thức mở đầu. Hạ Hầu Liễm lui đến bên tường, nhìn y. Bên cạnh không biết ai đưa qua một khối quế hoa cao, Hạ Hầu Liễm theo bản năng nhận, lúc tỉnh hồn lại mới sợ hãi nhích sang bên nhìn một cái, thì ra là Cao phi ngồi trên một tảng đá đang ăn uống nhiệt tình.


" Này, ngươi..."


"Hứ!" Cao phi dựng ngón tay ở bên miệng, "Xem đao."


Thẩm Quyết cử động.


Rõ ràng chỉ là một thanh mộc đao thô thiển, ở trong tay y lại giống như lưỡi dao sắc bén. Đao phong của y ác liệt vô cùng, lại lạnh thấu xương, đến mức không khí xung quanh tựa như cũng ngưng một tầng sương mong mỏng. Gió lớn hơn, lá rụng khắp trời đầy đất, Thẩm Quyết đang muốn tung ra một nhát cuối cùng, Cao phi đột nhiên đẩy Hạ Hầu Liễm, khiến Hạ Hầu Liễm chặn trước đao Thẩm Quyết.


Hạ Hầu Liễm bộ dạng sợ hãi cả kinh, đao phong của Thẩm Quyết nhất thời bao phủ toàn thân hắn, hắn cơ hồ có thể ngửi được mùi huyết khí.


Đao của Thẩm Quyết chậm lại, Hạ Hầu Liễm nắm lấy cơ hội né người tránh một bên, lưỡi đao vạch qua vạt chéo áo hắn. Thẩm Quyết lạnh lùng liếc Cao phi một cái, người sau vẫn vỗ tay kêu to: "Vui mà! Vui mà! Hai ngươi mau đánh nha!"


Hạ Hầu Liễm vừa định mắng nàng, lưỡi đao Thẩm Quyết chuyển một cái, lại hướng tới mặt Hạ Hầu Liễm.


Y ước chừng học năm chiêu, giờ phút này dùng chính là đao pháp thứ ba của Già Lam —— yến tà.


Tiểu tử này, mới vừa học đao liền muốn cùng hắn đối chiêu? Hạ Hầu Liễm hạ eo tránh thoát yến tà, lại lộn ngược ra sau tránh thoát một chiêu khác. Thẩm Quyết mới vừa học đao, hai người bọn họ thực lực chênh lệch quá lớn, Hạ Hầu Liễm không hề ra chiêu tấn công, chẳng qua là tránh trái tránh phải. Nhưng mà điều làm hắn kinh ngạc chính là, Thẩm Quyết bất quá chỉ dùng năm chiêu, có thể nối hoàn chỉnh bộ sách tấn công võ thuật. Hết thời gian một tuần trà, mặc dù Hạ Hầu Liễm mỗi chiêu đều có thể ung dung tránh thoát, nhưng mà lưỡi đao của Thẩm Quyết lại liên miên bất tuyệt, không ngơi không nghỉ.


Nhưng y mới chỉ học được có năm chiêu mà!!!!


Hai người cùng mệt mỏi, chống tường thở hồng hộc. Hạ Hầu Liễm đỡ vai Thẩm Quyết thở dài nói: "Thiếu gia, ngươi con mẹ nó còn là một kỳ tài luyện võ!"


"Là ngươi quá ngu đần."


"Ngươi mới vừa nói đao thuật của ta với lời ta nói khác xa nhau, là ý gì?"


Thẩm Quyết ngưng mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: "Đao ngươi không có sát khí."


Hạ Hầu Liễm sững sốt một chút, nhớ tới lão thích khách ngầm ở Tạ phủ từng nói —— "Ngươi có bồ đề đao, lại không có tâm giết người." Hắn khi đó còn không phục, bây giờ nhớ lại không khỏi không thừa nhận.


Hắn ghét giết người. Không phải bởi vì khiếp đảm, cũng không phải bởi vì công phu bất đáo gia, chính là ghét. Từ khi được treo bảng tên đến bây giờ, hắn tổng cộng chỉ thực hiện hai vụ làm ăn. Hắn là nhi tử Già Lâu La, không giống những đứa trẻ khác mới xuất đạo, mỗi lần ám sát đều có một tiền bối dẫn, tránh cho hắn nộp mạng. Nhưng mà hắn lần nào cũng làm hỏng việc, hoặc là bởi vì kế hoạch vạch ra không thích hợp, hoặc là bởi vì hành động lộ ra chân tướng bị đối phương phát hiện, tóm lại mỗi lần trở về đều là do các tiền bối thay hắn lấy đầu người.


Chuyện nhi tử Già Lâu La là khối bùn nát không chống được tường đã sớm lan truyền, trong mắt những thích khách khác, hắn chết trên sát tràng là chuyện sớm hay muộn. Đao mộ ở cổ tháp trong sơn cốc phía sau Già lam rất nhanh sẽ thêm một bia mộ mới, phía trên có khắc tên Hạ Hầu Liễm.


Mà ở trước mặt Thẩm Quyết hắn không thể bại lộ sự thật hắn là một tên oắt con vô dụng, mặt mũi cho dù không còn bao cũng vẫn là mặt mũi. Hắn làm bộ không cho là đúng nói: "Ta bây giờ không phải đang giết người, bất quá là luyện cho ngươi xem, tất nhiên sẽ không có sát khí." Hắn mặt dầy thổi phồng, "Ngươi là chưa rõ bản lĩnh của ta, danh hiệu Tĩnh Thiết đao đã truyền khắp giang hồ, không tới vài năm nữa, nó sẽ vượt qua Hoành Ba của mẹ ta."


Thẩm Quyết dĩ nhiên không tin. Hạ Hầu Liễm có tiền án, lúc ở Tạ phủ đã thổi loạn địa vị mình rất cao, người ngoài cũng tranh nhau xách giày cho hắn, kết quả vẫn là chạy không thoát đòn roi.


Nhưng y tốt bụng cũng không muốn vạch trần, chỉ nói: "Chớ tán dóc, tiếp tục dạy."


Hạ Hầu Liễm gật gù đắc ý nói: " Đao pháp Già lam chia làm rất nhiều loại, có đơn thủ đao, song thủ đao, trường đao, đoản đao, loan đao, lại phân ám sát thuật cùng phách thuật. Ám sát thuật đi con đường âm tà sắc bén, thích hợp một chọi một, nhưng đối thủ nếu như là một đám người thì không giải quyết được. Ta nghe nói trụ trì tiền nhiệm Già Lam là đại sư ám sát thuật, chỉ cần là cái đầu hắn mong muốn tất không ai có thể giữ được. Nhưng cuối cùng hắn chết trong vòng vây mười người, hắn giết thủ lĩnh, nhưng lại bị chín người còn lại chém thành thịt nát."


"Phách thuật là có thể một chọi nhiều sao?"


" Ừ." Hạ Hầu Liễm gật đầu một cái, "Phách thuật thu nhận không ít đao pháp của bên quân binh, ra chiến trường cái này chính xác không thành vấn đề. Bất quá chúng ta là thích khách lại không cần lên chiến trường, rất nhiều người không học thuật này."


"Ngươi biết những gì?"


Hạ Hầu Liễm sắc mặt hiếm có có chút ngượng ngùng, nói: "Vốn ta muốn học mẹ ta, mẹ ta vừa là nhất thủ vừa là song thủ đao, đại sư ám sát thuật cùng phách thuật tinh thông. Nhưng thứ này quả thực cần thiên phú, ta so với mẹ ta còn kém một chút. Nhất thủ đao sắp học xong, song thủ đao học một nửa. Giáo tập chỉ biết ám sát thuật, cho nên ta cũng chỉ biết ám sát..."


Sư phụ Hạ Hầu Liễm này tài nghệ thấp chút, nhưng cũng không có cách nào. Thẩm Quyết nói: "Ta muốn học thứ ngươi am hiểu nhất."


Mây cuộn mây tan, gió tới mưa đi. Lá cây dần dần sinh sôi um tùm, tiếng ve kêu đầy sân nhỏ. Mỗi đêm, Thẩm Quyết đạp trên ánh trăng như nước, vung lưỡi đao làm cả vườn tiếng ve kêu lao xao. Con ngươi y yên tĩnh đến đáng sợ, gió cuộn bay tung áo bào, trong mắt không một gợn sóng, mộc đao trong tay cũng vững vàng như núi. Từ từ, gió như trôi dạt về một nơi xa, tiếng ve tựa hồ cũng im bặt, ánh trăng cũng thối lui, trong đêm tối tịch mịch, chỉ còn lại một thanh đao.


Thẩm Quyết tàng đao dưới tay, rồi rút đao vung lên, mủi đao tà tà hướng lên vạch ra một đường hình tròn.


Đao pháp Già Lam • Yến Tà.


Một chiêu này y đã luyện hơn ngàn lần. Yến Tà góc độ xảo quyệt lại âm ngoan, hướng lên có thể cắt đứt cổ họng kẻ thù, hướng xuống có thể mổ bụng moi gan, chỉ cần y đủ nhanh, máu tươi tung tóe chỉ ở trong một sát na.


"Ba" một tiếng, mộc đao đánh vào trên người Hạ Hầu Liễm, hắn kêu rên, lăn trên đất.


Tối nay đã là lần thứ bảy hắn trúng chiêu.


Thẩm Quyết như một kẻ điên, từ lúc truyền đao pháp cho y, y mỗi đêm đều phải luyện hai canh giờ, mưa gió không trở ngại, lôi đánh cũng bất động. Tự mình luyện thì thôi, còn kéo Hạ Hầu Liễm bắt cùng y đối chiêu. Trong thoáng chốc, Hạ Hầu Liễm cảm thấy mình trở lại cuộc sống trước kia ở Tạ phủ bồi y đi học, trong tàng thư lâu một đậu đèn xanh, cả vườn tiếng gió xào xạc, Thẩm Quyết bưng cuốn sách không chớp mắt, hắn ở dưới mơ màng buồn ngủ. Chỉ có điều trước kia hắn còn có thể bắt đom đóm con sâu con rết, nhổ hoa nhổ cỏ ra chơi, bây giờ lại phải nhảy trái trốn phải, tránh thoát thế tấn công không ngừng của Thẩm Quyết.


Hạ Hầu Liễm mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nằm trên đất không muốn đứng lên.


Thẩm Quyết nhẹ nhàng đá hắn mấy đá, nghiêm mặt gỗ nói: "Còn không đứng lên liền đánh ngươi."


"Đại ca, ngươi không mệt sao!" Hạ Hầu Liễm chịu rồi.


"Mệt " Thẩm Quyết dùng mộc đao đâm đâm bụng hắn, "Nhưng còn phải luyện tiếp. Ta không giống ngươi, ngươi có đồng tử công, gân cốt mềm, ta gân cốt đã cứng rắn, chỉ có thể luyện gấp đôi."


Hạ Hầu Liễm quyết ý không đứng lên, như cá chết nằm trên mặt đất.


Thẩm Quyết bất đắc dĩ, đang định suy nghĩ làm gì để cái tên không đáng tin cậy này đứng dậy, trên đầu bất thình lình bị đánh một cái.


"Ta cũng phải chơi! Ta cũng phải chơi!" Cao phi không biết từ đâu xuất hiện, vỗ tay kêu lên.


"Đúng đúng đúng, ngươi đi theo nàng mà luyện, người điên tinh lực nhiều." Hạ Hầu Liễm bò dậy, cắm đầu chạy về phía phòng ở, rất sợ Thẩm Quyết đuổi ở phía sau.


Thẩm Quyết cảm thấy hình như câu nói sau cùng kia của hắn không chỉ nhắm vào Cao nương nương.


Nghiêng đầu nhìn Cao phi, nàng vẫn cắm một đầu lông gà, y phục trên người bẩn không ra dạng gì, cả người giống như một cái chổi lông gà biết động đậy. Thẩm Quyết thở dài, bắt đầu chiêu thức thứ nhất, mộc đao quét lên. Nàng chưa kịp tránh né, lông gà trên đầu bị đánh rụng xuống một nửa, rơi đầy đất.


Thẩm Quyết nhìn đầy đất lông gà, đột nhiên cảm thấy mất hứng, nói: " Được rồi, không luyện..."


"Tiểu tử thối! Ngươi dám đánh hạ tướng quân lông chim của ta! Nhìn bản đại tướng quân ta thu thập ngươi!" Cao phi cau mày quắc mắt, giơ tay lên gảy một đoạn nhánh cây, quay đầu hướng về phía Thẩm Quyết gõ một cái.


Thẩm Quyết đột nhiên bị gõ lên đầu bối rối, nhánh cây của Cao phi cũng đã bạo phong sậu vũ tới tấp ấp xuống, phảng phất như hạt mưa mùa hè dầy đặc rơi vào mặt nước, Thẩm Quyết vội giơ mộc đao ngăn cản, chỉ chặn lại được hai ba đường, còn lại toàn bộ đều bị đánh trúng lên người, đau rát.


Cái người điên này, làm sao nhanh như vậy!


Nếu như nói Hạ Hầu Liễm là gió thanh mưa nhỏ ngày xuân trong rừng, Cao phi kia chính là ông trời già đã phát điên, dội xuống đầu y một chậu nước rửa chân.


Thẩm Quyết rốt cuộc đành vất mặt mũi, ôm đầu trốn như chuột.


Hạ Hầu Liễm buổi sáng ngày thứ hai thức dậy, phát hiện hộp thuốc trị thương vất lăn lóc trên bàn không đậy lắp, Thẩm Quyết nằm ở trên giường, còn ngủ say, sắc mặt trắng nhợt lại thêm vài phần an yên hơn mọi ngày.


Y nhất định là mệt thê thảm, bằng không sẽ không quên việc đem thuốc trị thương để về chỗ cũ. Thẩm Quyết con rùa lông này làm cho người khác tức lộn ruột, bình thường cởi quần áo không treo lên móc đều bị y chỉ trích một trận, Hạ Hầu Liễm không biết oán thầm y bao nhiêu lần Thẩm đại tiểu thư.


Thẩm Quyết chính là như vậy, đối với người khác nghiêm khắc, lại càng khắt khe với bản thân. Khi y dữ tợn , ngay cả bản thân mình đều không nhận, không đem mình hành hạ đến lột mất một tầng da thì không thôi. Hạ Hầu Liễm từ nhỏ tính tình lãng đãng cũng không biết làm sao lại có thể hòa hợp một chỗ cùng Thẩm Quyết, chính hắn đều cảm thấy thần kỳ.


Hạ Hầu Liễm sửa sang gọn gàng, đi thiện phòng lĩnh đồ ăn sáng cho mọi người, mới vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một lão thái giám mặt đầy nếp nhăn đứng ở cửa đôn bên cạnh cười híp mắt nhìn mình.


"Tứ Hỉ, khỏi bệnh rồi? Nhìn ngươi ngược lại lại rắn chắc không ít. Mấy ngày nay cha nuôi ta bận rộn lợi hại, không có thời gian, thật vất vả dày vò xong rồi, gấp rút tới thăm ngươi đây, ngươi đừng trách!" Hắn xách một hộp thức ăn đi tới , nói, "Đây là dì ngươi từ Nam Trực nha đưa tới, đúng dịp ăn chay mỗi tháng, kẹo hạt mè còn có bánh đại phương, ta không thích ăn ngọt, ngươi trẻ con, cho ngươi."


Thì ra là cha nuôi của Tứ Hỉ. Hạ Hầu Liễm trong lòng có chút thấp thỏm, mới vừa còn suy nghĩ gọi thế nào, thật may vị này tự chạy đến cửa, tránh cho hắn một màn lộ chân tướng. Vội vàng hành một lễ, mồm mép trơn chu nói: "Đã phiền cha nuôi phải lo nghĩ rồi, nhi tử ở địa phủ vòng vo một vòng, Diêm vương gia nói còn phải giữ lại cái mạng nhỏ của nhi tử để hiếu thuận cha nuôi, liền đem nhi tử trả về. Mời cha mau vào bên trong, kẻo bên ngoài gió lạnh thổi."


Lão thái giám không ngừng cười, khoát tay áo nói: "Thôi miễn, sớm nay đám phiên bang cống nạp một con thất hãn huyết bảo mã, ta một hồi còn phải trở về xem đám nhãi con đã chải lông cho tiểu tổ tong chưa." Ý vị thâm trường dừng một chút, lão thái giám rũ mí mắt, nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, "Hoàng thượng có được ngựa tốt, vừa vặn nổi lên hứng thú, mười lăm muốn đi săn bắn một phen. Đúng dịp thuộc hạ kéo ngựa dưới tay ta Tào Lang bị bệnh, nhìn có chút hung hiểm, không nhanh mà khỏi được, ngươi có muốn tới thay không?"


Vừa nói vừa mị mị cười: "Ngươi không phải luôn nghĩ cách rời khỏi Kiền Tây Tứ Sở sao? Lúc đi săn, các quý nhân đều ở đây, ngươi đi ló cái mặt, nói không chừng có thể kiếm được tiền đồ tốt."


Hạ Hầu Liễm tên thái giám giả còn muốn chạy đi xem náo nhiệt gì, đang định cự tuyệt, phía sau truyền tới tiếng Thẩm Quyết: "Diêm công công, Tứ Hỉ bệnh nặng mới khỏi, tinh thần chưa tốt, tùy tiện mà đi phục dịch, chỉ sợ làm quý nhân không vừa lòng, không bằng để tiểu nhân thay hắn, không biết ý công công như thế nào?"


Diêm công công trên dưới quan sát Hạ Hầu Liễm mấy lần, nói: "Ta nhìn Tứ Hỉ tinh thần không tệ, dường như còn cường tráng hơn trước nhiều."


Thẩm Quyết quét mắt qua một cái, Hạ Hầu Liễm vội vàng che ngực "khụ " một tiếng, nói: "Cha nuôi, người có chỗ không biết, nhi tử cái này gọi là 'hư tráng', tuy bệnh lớn không có, nhưng bệnh nhẹ không ngừng, hôm nay ngực cũng đau đớn suốt. Nhi tử không có cái phúc phận đi hầu hạ, không bằng để cho Thẩm công công đi, hắn là huynh đệ tốt của nhi tử, hắn đi cũng giống vậy."


Diêm công công thở dài, nói: "Được rồi, tự ngươi không có tâm cầu tiến, vậy tùy đi. Thẩm Quyết, ngày mai ngươi tới, chúng ta dẫn ngươi làm quen chuồng ngựa một chút."


Thẩm Quyết ngoan ngoãn, ứng tiếng "Dạ" .


Diêm công công phất tay áo đi, Hạ Hầu Liễm bóng lưng còng của hắn, hồ nghi nói: "Vô sự không lên điện tam bảo, lúc bị bệnh không thấy người, khỏi bệnh rồi mới mò tới cửa, sợ rằng người này manh tâm không tốt."


"Không sao, chỉ cần đi săn có thể gặp Ngụy Đức, liền là chuyện tốt." Thẩm Quyết phất phất ống tay áo không vương một hạt bụi, cất bước vào phòng.


Hạ Hầu Liễm hoảng hốt, tên liều mạng này chẳng lẽ muốn thừa dịp săn ám sát Ngụy Đức !