Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 20: Hoàng cung tịch mịch




Một hồi trống cuối chiều vang lên sáu tiếng, núi xa tan vào hoàng hôn, đám mây đen phía trên cung điện ép lên trầm trầm, một vài tia sáng thỉnh thoảng lọt qua đám mây đen rơi xuống. Đám thái giám dùng móc sắt dài đem đèn lồng treo lên mái hiên, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, đung đưa dao động tản ra ánh sáng nhu hòa. Trong hoàng cung nơi nào cũng treo đèn lồng, nối thành một mảnh sáng rực, duy chỉ Kiền Tây Tứ Sở bốn bề vẫn chìm trong u ám, dưới mái hiên trơ trụi lẻ loi một con ngựa sắt đứng ve vẩy. Đây là xó xỉnh hoang vu nhất Tử Cấm Thành.


"Hoàng thượng... Hoàng thượng... Thần thiếp thật là nhớ người, người vì sao không tới thăm thần thiếp một chút?" Nữ nhân áo đỏ ngồi ở đầu tường, vẫy chiếc khăn tay, một đôi mắt tối om om, giống như giếng cổ trống rỗng.


"Ai dô, Cao Phi nương nương, người sao lại trèo lên trên thế kia? Nếu để cho tổng quản nhìn thấy, ta cùng Tiểu Quyết tử lại phải chịu phạt!" Tứ Hỷ gấp đến độ xoắn thành một vòng, đem vạt quần ghim vào đai lưng, cẩn thân đạp cái thang đến gần Cao Phi nương nương. Hắn người có chút mập, trèo ở trên cái thang từ xa nhìn lại giống như chuỗi viên thịt xiên trên cái que.


Cao Phi bị chuyển vào Kiền Tây Tứ Sở từ đầu năm, nghe nói là bởi vì vãi đậu đỏ ở hoa viên Mã quý phi thường đi tản bộ, ý đồ khiến cho quý phi ngã mà sinh non, chuyện bại lộ, bị giam vào Tông nhân phủ phạt một trận khốc hình, sau đó người cũng điên điên khùng khùng. Vốn Kiền Tây Tứ Sở có hẳn ba nương nương bị điên, nay lại vào thêm một người nữa, Tứ Hỉ bị hành cho sứt đầu mẻ trán, cái đầu vốn ít tóc lại mất thêm vài cọng.


Khi đang không biết phải làm sao, một tiểu thái giám tầm mười bốn tuổi mặc thanh y, đem hộp đựng thức ăn để lên trên bàn.


"Mau xuống, ăn cơm!"


Cao phi nghe thấy, vội vàng thúc giục Tứ Hỉ đi xuống, mình cũng xách váy bò xuống thang, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn chờ tiểu thái giám bới cơm cho nàng.


Tứ Hỉ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thẩm Quyết, vẫn là ngươi giỏi."


Thẩm Quyết cầm chén đũa bày trên bàn, rũ mi mắt điềm tĩnh giống như một bức họa, đuôi mắt tựa nét vẽ trong tranh đại sắc sơn thủy. Y đến nay đã mười bốn tuổi, vóc dáng giống như cành liễu mạnh mẽ vươn lên, chẳng qua là hàng năm ăn uống không tốt, trên mặt không có huyết sắc, lại thêm mấy phần yếu đuối bệnh khí.


Tứ Hỉ ánh mắt dời xuống, liếc thấy năm ngón tay thon dài của y, móng tay sửa thật chỉn chu, một chút xước xát cũng không có. Tứ Hỉ trong lòng giật giật, tay phải chạm lên mu bàn tay Thẩm Quyết, thấp giọng nói: "Tiểu Quyết tử, chuyên hôm đó ta nói với ngươi, ngươi suy tính như thế nào?"


Thẩm Quyết giễu cợt cười lên, tỉnh bơ thu tay về, nói: "Ta chỉ nghe nói qua thái giám cùng cung nữ đối thực, vẫn chưa nghe nói hai tên thái giám cũng có thể làm được việc."


"Ai, ngươi đây chính là không hiểu." Tứ Hỉ híp cái mắt bé tí như hạt đậu xanh, khóe mắt đen láy chảy ra ánh nhìn dâm tà. " Thái giám chúng ta đã tịnh thân, cùng các cô nương có gì khác nhau? Thái giám cùng cung nữ đối thực, không khỏi mượn chút trò vui mới có thể được việc, thái giám cùng thái giám, cũng có khác gì..."


Thẩm Quyết dung mạo tốt như vậy, hắn đã sớm có tâm tư này. Thua thiệt cho Thẩm Quyết ở lãnh cung, nơi này hoang vắng không người, chỉ có quạ đen bay tới bay lui, nếu Thẩm Quyết mà ở trước mặt quý nhân, chỉ sợ cũng chẳng có phần cho cái cục thịt mỡ như hắn.


Nhưng mà Thẩm Quyết này dầu muối không vào, mặc hắn dụ dỗ cỡ nào cũng bát phong bất động, nếu không phải lần trước hắn để lộ ra tâm tư muốn cậy mạnh, Thẩm Quyết nổi lên kiêng kỵ, mới mềm lại một chút, nếu không hắn ngay cả người Thẩm Quyết cũng không lại gần được.


Thẩm Quyết mắt lộ ra vẻ chán ghét, cười lạnh nói: "Làm sao, không phải là ta thì không được sao?"


"Đó là đương nhiên, " Tứ Hỷ cũng đã quen với dáng vẻ khinh thường lãnh khốc của Thẩm Quyết, coi như không có chuyện gì, cười theo nói, "Lòng ta đối với ngươi có thiên địa nhật nguyệt chứng giám, ngươi nhìn xem, ta có lúc nào lạnh nhạt với ngươi? Cũng không phải là đều đem cái mặt nóng của ta mà dán lên cái mông lạnh hay sao? Ngươi yên tâm, ngươi theo ta, ngày khác cha nuôi đem ta từ lãnh cung chuyển tới Ngự Mã Giam, ta đem ngươi cùng theo, chúng ta cũng không cần mỗi ngày khổ ải ở lãnh uyển nữa."


Tứ Hỉ ngày hôm trước dùng mấy lượng bạc, leo lên chỗ Ngự Mã Giám tổng quản thái giám, làm con nuôi của người ta, cái bóng dáng được ra khỏi lãnh cung còn chưa có thấy, đã tin chắc mình có thể một bước lên mây. Mấy ngày nay bốc phét tận trời.


Thẩm Quyết gẩy vài miếng cơm, thờ ơ nói: "Được."


Tứ Hỉ nghe vậy mừng rỡ, Thẩm Quyết khóe miệng dâng lên cười như không cười, "Tối nay giờ Tý, ta sẽ tới phòng tìm ngươi."


"Được được được, ta chờ, ta chờ." Tứ Hỉ mừng không kể xiết, hai tay đưa tới muốn cầm tay Thẩm Quyết.


Thẩm Quyết lui người ra, vừa vặn né tránh Tứ Hỉ ma trảo, vung tay lên, đem đũa bỏ trên bàn nói: "Ta không đói, các ngươi tự ăn đi."


Tứ Hỉ muốn đuổi theo, Cao Phi bỗng nhiên kéo hắn lại kêu to: "Chết đói Bổn cung mất! Chết đói Bổn cung mất! Bổn cung vẫn chưa ăn no!"


Tứ Hỉ hổn hển nói: "Ăn ăn ăn, nghẹn cho chết ngươi!"


Thẩm Quyết đóng cửa lại, trong phòng lạnh thanh thanh, song cửa bên ngoài quên chưa khép, trên bàn lạc xuống thật nhiều cánh hoa, từng cánh nhỏ vụn rơi đầy trang sách. Y đóng cửa sổ, đi về phía chậu rửa, đem cánh tay vừa bị chạm ngâm vào trong nước kì đi kì lại, lau đến khi da thịt hồng lên một mảnh mới bỏ qua. Nhớ tới gương mặt Tứ Hỉ, kinh tởm đến không chịu nổi, Thẩm Quyết giơ tay hất tung chậu nước, lại đá lộn vòng một cái ghế, mới bớt tức giận.


Ở bên ngoài bận rộn một ngày, cả người dính dáp đến khó chịu. Thẩm Quyết gánh nước, đem về phòng để tắm. Dòng nước ấm áp tưới trên người, xua tan mệt mỏi, Thẩm Quyết rửa mặt, giọt nước từ trên mắt trượt xuống, giống như giọt sương trên cánh hoa.


Đang kì cọ người, ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng loảng xoảng, Thẩm Quyết vội quay đầu, khoác một lớp y phục rồi đấy cửa ra, chỉ thấy chậu hoa đã vỡ tan trên mặt đất.


Tử Hỉ ôm tim đập thình thịch mà chạy về phòng, hắn vừa nãy nổi lên tâm tư đen tối, trộm đứng dưới cửa sổ của Thẩm Quyết, thấm nước miếng chọc ra một cái lỗ, nhìn lén Thẩm Quyết tắm, không ngờ lại nhìn thấy đại bí mật của y. Bí mật này đủ để đưa Thẩm Quyết vào chỗ chết, trên mặt hắn dính phải phần thần sắc điên cuồng, lần này Thẩm Quyết muốn phản kháng hắn cũng không thể.


Uống mấy ngụm trà, Tứ Hỉ tỉnh táo lại, ngồi ở trước bàn tâm tư phấn khời mong trời mau tối. Bất thình lình, Thẩm Quyết mở cửa, sắc mặt âm trầm đứng ở bên ngoài.


Tứ Hỉ đối với mục đích đến của y đã rõ ràng, nhưng vẫn là giả mù sa mưa cười nói: "Còn chưa tới giờ Tý đâu, không nghĩ tới ngươi lại gấp gáp như vậy."


Thẩm Quyết chậm rãi đi vào, trong phòng có một mùi vị nói không rõ, y chán ghét bịt mũi, quan sát đồ đạc khắp nơi trong phòng. Thẩm Quyết chỉ mặc trung y, bên ngoài khoác một chiếc áo mong mỏng, mới vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, giọt nước dọc theo sợi tóc quanh co chảy xuống cổ áo, ướt đẫm một mảng, làn da tái nhợt dính nước lại càng trong suốt như ngọc.


Tứ Hỉ như mất hồn mà nhìn chằm chằm cần cổ trắng muốt kia, nước miếng chảy ròng ròng.


Thái giám là sinh vật rất kì quái, rõ ràng vật kia đã bị cắt đứt, nhưng ham muốn trong lòng không giảm chút nào, ngược lại so với trước càng càn rỡ hơn, nữ chơi nam cũng chơi, không nam không nữ lại càng không cự tuyệt.


Trong cung không thiếu lời bóng gió nói về chuyện cùng thái giám đối thực bị hành hạ đến chết, nghe nói thi thể nát thành một mảng như bùn, thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng mà hoàng cung từ trước đến giờ không phải nơi có thể nói chuyện công đạo, cấp trên phạt xuống nhiều nhất là đánh mấy trượng cũng xong việc, mà theo đó chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không phải Kiền Tây Tứ Sở ở toàn người điên, chỉ sợ những thứ gan chó ôm trời này còn có thể thò tay lên cả người của các Cung phi.


Thẩm Quyết lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi đã nhìn thấy rồi?"


Trong mắt Tứ Hỉ bắn ra tia âm hiểm, hỏi ngược lại: "Nhìn thấy cái gì?"


"Chớ bày trò với ta, muốn cái gì, nói." Thẩm Quyết thờ ơ lật lung tung tráp trên bàn Tứ Hỉ, rơi ra chuỗi hạt châu bảo, không biết là hắn thuận tay từ cung viện nào lấy về.


"Ngươi biết ta muốn cái gì?" Tứ Hỉ nghiêm mặt tiến tới bên cạnh Thẩm Quyết, lén lén lút lút vân vê lọn tóc của y, "Điều ta muốn chẳng phải là ngươi sao? Ngày nhớ đêm mong, trằn trọc trở mình, hàng đêm mất ngủ." Sợi tóc của y lạnh lẽo, ở lòng bàn tay gại nhẹ, giống một đầu nhọn gãi trong lòng Tứ Hỉ. Hắn đã sớm âm thầm nghĩ ra cả trăm phương pháp để yêu Thẩm Quyết, không chờ được gấp gáp muốn xem bộ dạng Thẩm Quyết cầu xin tha thứ.


"Nhưng nếu như ta không muốn thì sao?" Thẩm Quyết ánh mắt từ từ tối sẫm lại.


"Ngươi không có lựa chọn khác, " Tứ Hỉ thì thào bên tai Thẩm Quyết, "Ta biết bí mật của ngươi, nếu như ngươi muốn còn ra dạng người tiếp tục sống trong cung này, thì phải ngoan ngoãn nghe ta. Nếu không, ta đem chuyện này truyền ra ngoài, cái đầu nhỏ trên cổ ngươi sợ là khó giữ được."


"Phải không?" Thẩm Quyết lạnh lẽo nở nụ cười, tỉnh bơ cầm cây kéo vừa mò được trong ngăn kéo, ôm lấy Tứ Hỉ, đem cây kéo nhọn nhắm ngay sau lưng hắn.


"Dĩ nhiên rồi, ta sẽ chăm lo ngươi thật tốt." Tử Hỉ cho là Thẩm Quyết khuất phục, mừng không kể xiết vòng tay ôm lấy y, tham lam ngửi mùi thơm trên người y, bỗng dưng, hắn cảm thấy sau lưng một trận kịch liệt đau xót, khuôn mặt co rút, không thể tin nhìn về phía Thẩm Quyết. Thẩm Quyết lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt kia không phải đang nhìn một người, mà là ở nhìn một cái xác.


Tứ Hỉ hai tay dò về phía sau lưng, mò tới tay đều dính dáp ướt nhẹp, máu càng chảy càng nhiều, hắn kêu lên một tiếng như heo bị chọc tiết. Thẩm Quyết với một chiếc áo vắt bên ghế dựa, nhét vào miệng Tứ Hỉ, Tứ Hỉ gắt gao siết tay Trầm Quyết, vành mắt như sắp nứt ra. Cánh tay kia dần dần mất lực, yếu ớt bám trên tay Thẩm Quyết, cuối cùng chán nản tuột xuống, chỉ còn lại một đôi mắt còn trợn lên giống chuông đồng, dường như muốn đem gương mặt Thẩm Quyết khắc sâu vào đầu, để nửa đêm hồn trở về đòi mạng.


Đến khi người hoàn toàn lịm tắt không còn hơi thở, Thẩm Quyết mới cởi áo mình xuống phủ lên vết thương của Tứ Hỉ, chặn cho máu không tiếp tục tràn ra. Tiếp đó, y đỡ Tứ Hỉ lên, ném vào một cái giếng cạn ở phía bên ngoài. Không có ai biết cái giếng cạn trong Kiền Tây Tứ Sở thông với một rừng hoang bên ngoài hoàng cung, đây là trong lúc Thẩm Quyết bị phân làm mấy việc vô tích sự —— quét dọn tàng thư lâu, phát hiện một tấm bản đồ hoàng cung phủ đầy bụi bặm của tiền triều.


Thẩm Quyết trở lại phòng mặc quần áo tử tế, y thân thể yếu đuối, không chịu được gió lạnh, lấy thêm một sợi dây thừng thả xuống giếng, y vịn sợi giây leo xuống, đem thi thể Tứ Hỉ đặt ở chỗ sâu nhất của giếng. Tứ Hỉ thân thể nặng nề,Thẩm Quyết dùng sức tám trâu mười hổ mới kéo được hắn tới nơi thích hợp. Để ra khỏi cung thì quá xa, Thẩm Quyết trước hết phải trở lại phòng xử lý vết máu.


Leo về lại miệng giếng, thì trời đã tối, vừa đánh mắt, lại thấy bên cạnh giếng nằm một hắc y thiếu niên. Thiếu niên đeo mặt nạ che nửa mặt, trên tay nắm một cây trường đao, trên bả vai ướt một mảnh, giống như là vết máu.


Thích khách sao? Thẩm Quyết nghĩ.


Y vừa mới giết một người, tên thích khách này tới thật không phải lúc, quyết không thể để cho hắn bị Kim Ngô Viện phát hiện ở chỗ này. 


Thẩm Quyết trở lại phòng lấy cây kéo, hai tay nắm chặt, hướng thiếu niên hung hăng đâm xuống. Đang lúc cây kéo đến gần da thịt trong phút chốc, thiếu niên chợt mở mắt, trong con ngươi sát ý lóe lên rồi biến mất. Hắn nhanh chóng xoay mình ngồi dậy, tay phải giữ lấy cổ tay Thẩm Quyết. Thiếu niên khí lực cực lớn, Thẩm Quyết chỉ cảm thấy mình tựa như bị kềm sắt kẹp chặt, ngay sau đó, tay trái thiếu niên rút ra chủy thủ bên hông, lấn người về phía trước, chủy thủ để ngang bên cổ Thẩm Quyết, đem y áp trên đất.


Đang lúc mờ tối, hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên sửng sốt một chút, nói: "Thiếu gia?"


Thẩm Quyết cũng sửng sốt, giơ tay lên kéo mặt nạ của người trước mắt, quả nhiên lộ ra một dung mạo quen thuộc, hắn đã lớn hơn rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt toát ra mùi vị cứng cỏi, trên gò má còn dính mấy giọt máu tươi, vì vậy nhìn càng thêm vài phần khí sát phạt.


Hạ Hầu Liễm đỡ giếng bò dậy, nói: "Ngươi xem như không nhìn thấy ta, ta đi đây, hữu duyên sẽ gặp lại."


Vừa nói, liền hướng về phía bờ tường của hoàng cung đi ba bước, sau đó " ầm" một tiếng ngã nhào xuống đất.


Thẩm Quyết: "..."


Hạ Hầu Liễm bị thương rất nặng, vết thương trên bả vai sâu tới tận xương, phải lập tức xử lý. Thẩm Quyết đem Hạ Hầu Liễm lôi vào phòng của Tứ Hỉ, lột sạch hắc y dính máu của hắn, ném vào chậu than đốt sạch sẽ. Thật may trong phòng Thẩm Quyết có chút thảo dược, y lấy thảo dược tới, chọn loại cầm máu đắp lên vết thương của Hạ Hầu Liễm.


Hạ Hầu Liễm hôn mê, mồ hôi đầy đầu, chân mày nhíu chặt, rất không yên ổn. Thẩm Quyết sờ lên trán hắn, quả nhiên nóng như lửa đốt, Thẩm Quyết lấy nước lạnh, thấm ướt khăn mặt của chính mình, đắp lên trán hắn.


Bên ngoài truyền tới một trận huyên náo, có người hô to: "Lục soát thích khách, tất cả mọi người đi ra!"


Thẩm Quyết trong lòng cả kinh, đem chấn song mở ra một kẽ hở, chỉ thấy bên ngoài tới một hàng Kim Ngô vệ, tên nào cũng như hung thần ác sát, áo giáp xiềng xích cùng nhạn linh đao chảy xuôi ánh sáng lạnh lùng.


Nếu để cho bọn họ phát hiện ra Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cùng y đều khó thoát khỏi cái chết. Vừa nãy vì quá gấp gáp vết thương cùa hắn, chỉ lo giúp hắn băng bó, mà quên mất y đáng ra phải đem Hạ Hầu Liễm chuyển vào trong miệng giếng.


Hối cũng không kịp, đầu óc Thẩm Quyết nhanh chóng xoay chuyển, suy tính làm sao lừa gạt mà vượt qua được tra xét. Khóe mắt liếc son phấn trên bàn Tứ Hỉ, Thẩm Quyết nhanh chóng lấy ra một hộp phấn, chấm đầy chấm đỏ lên mặt Hạ Hầu Liễm, lại lấy chăn đắp kín người hắn, kiểm tra cẩn thận trên người mình không còn dính vết máu nữa, mới ra cửa.


"Hoàng thượng đâu ? Hoàng thượng làm sao không tới! Có phải Hoàng thượng phái các ngươi đem ta trở về hay không? Quá tốt, Bổn cung phải đi về, Bổn cung là quý phi, là quý phi!" Cao phi hưng phấn kêu to, hai Kim Ngô vệ đem nàng trói vào trên cột, còn ba phi tần khác không có điên bằng Cao phi, đều hoảng sợ rúc lại bên cửa, chỉ lộ ra một đôi mắt quan sát đám nam nhân lạnh lùng này.


"Quý phi lúc tham gia Dạ Yến thì gặp thích khách, thích khách chạy về phía bên này, bọn ta phụng mệnh tới truy xét, công công mau gọi người của toàn bộ Kiền Tây Tứ Sở tới đây kiểm tra." Một vệ binh nói.


Liên tiếp chạy tới mấy tiểu thái giám vừa nắm nút áo vừa chạy bước nhỏ tới, rũ mi cúi đầu đứng ở cửa cuối hành lang.


Vệ binh đi vòng quanh một vòng, vỗ lên vai phải mỗi người một cái, không phát hiện điều gì khả nghi, quay đầu hỏi Thẩm Quyết: "Người đều ở đây."


Có một Kim Ngô vệ báo lại: "Đại nhân, còn có một người nằm ở trong phòng đầu tiên."


"Đó là Tứ Hỉ công công, hắn đang bệnh, không dậy nổi." Thẩm Quyết ung dung đáp.


"Bị bệnh cũng phải tra." Vệ binh gọi một thuộc hạ , nói, "Vào xem một chút."


Thẩm Quyết đáp: "Tứ Hỉ công công trên người đều nổi mẩn, nô tỳ chỉ sợ là đậu mùa, đại nhân vẫn là chớ lên vào thì tốt hơn."


Mọi người nghe vậy, đều sợ hãi lùi về sau mấy bước.


Vệ binh mặt trầm như nước, nói: "Cấp trên có lệnh, mỗi nơi mỗi người đều phải kiểm tra một lượt, nếu thích khách vừa vặn trốn ở chỗ này, bọn ta giao phó thế nào? Ai đã từng bị bệnh đậu mùa, cùng ta đi vào lục soát một chút."


Có hai người đi ra, nói: "Ty chức khi còn bé có bị qua."


Thẩm Quyết thầm nghĩ không ổn, nói: "Đại nhân cần gì phải mạo hiểm như vậy, bệnh đầu mùa cũng không phải chỉ là nói chơi, nô tỳ mới từ bên trong đi ra, nô tỳ lấy đầu ra bảo đảm bên trong tuyệt đối không có thích khách. Huống chi Tứ Hỉ công công chính là con trai nuôi của Ngự Mã Giám Lưu tổng quản, mấy vị đại nhân làm việc cũng phải xem mặt mũi chứ."


Từ lúc Ngụy Đức nắm quyền tới nay, địa vị của thái giám trong cung rất cao, bọn họ mặc dù có phẩm cấp Kim Ngô vệ, gặp tổng quản thái giám vẫn phải nhượng bộ ba phần. Thí dụ như Thẩm Quyết, mặc dù ở lãnh cung, dù gì cũng vẫn là một tiểu quản, Kim Ngô vệ đối với y cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến. Mấy người trố mắt nhìn nhau, thủ lĩnh kia vẫn cương quyết nói: "Đây là chức trách của ta, xin công công chớ trách. Người đâu, cùng ta đi vào."


Có một Kim Ngô vệ khuyên nhủ: "Công công có chỗ không biết, thích khách xuất quỷ nhập thần, lại giỏi ẩn nấp, có lúc hắn đứng ở sau lưng ngươi ngươi còn không biết. Bọn ta lục soát cũng là vì an toàn cho chư vị." Vừa nói, ba người liền tiến lên mở cửa, đi