Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 17: Tu La trường




Đình viện đã khuya, trong sân đổ đầy ánh trăng


Một thân cô độc bên ánh đèn, Tạ Kinh Lan khép lại một quyển sách bát cổ, nhắm đôi mắt cay cay, gọi một tiếng: "Hạ Hầu Liễm, châm trà."


Lời nói ra khỏi miệng mới phản ứng được Hạ Hầu Liễm đã về nhà của hắn rồi. Đầy sân tiếng gió tiêu điều, xa xa truyền tới mấy tiếng chó sủa, phong cảnh như cũ, chẳng qua là ít đi một Hạ Hầu liễm ồn ào mà thôi. Rõ ràng chỉ thiếu bớt một người, nhưng y cảm thấy cả viện như trống rỗng, toàn bộ Tạ phủ cũng không còn sức sống.


Tạ Bỉnh Phong hiện nay hoàn toàn không để ý đến y, Tiêu thị bệnh vừa khỏi, vẫn còn ở trong phòng nghỉ ngơi, không có thời gian dày vò y. Y thật vất vả mới lại được sống ung dung, mỗi ngày đều như cũ đến trạch viện nghe Đới thánh ngôn giảng bài, trở về nhà liền ở tàng thư lâu ngồi đến khuya lơ khuya lắc. Lan cô già rồi, không có cách nào luôn đi theo y, y lại không quen người khác phục vụ, liền tự mình trông giữ một ngọn đèn một quyển sách, trà nguội lạnh đều không hay biết.


Y nhấc bút lên, định luyện chữ một chút. Bút lạc trên giấy, không tự chủ lại đặt xuống một chữ "Liễm". Y nhớ tới cái thứ thư pháp xấu không chịu nổi của Hạ Hầu Liễm, không biết cái tên kia trở về trên núi sẽ còn tiếp tục luyện chữ không?


Cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, y thu thập xong giấy mực, liền tắt đèn đi ra. Buổi tối gió lạnh, chó sủa gần xa, vang dội lên mấy tiếng lại im bặt. Tạ Kinh Lan có chút lo lắng liệu chó bên ngoài có xông vào phủ không, y giơ đèn lồng cẩn thận đi trên đường mòn trong bóng tối.


Tựa hồ có tiếng đình viện nào khác đang lao xao, Tạ Kinh Lan ngước đầu, gióng tai nghe tiếng cãi nhau huyên náo mơ hồ truyền tới. Từ trước đến nay chuyện bên ngoài Thu Ngô viện cùng y không có liên quan, y không thèm quản, tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau đưa tới bịt miệng y, đèn lồng "ba" một tiếng rơi xuống đất, y bị cưỡng ép kéo đến một căn phòng tối đen như mực.


Y phản kháng điên cuồng, đối phương gắng gượng nhận mấy quyền, cả giận: "Đừng đánh đừng đánh! Là ta!"


"Hạ Hầu Liễm!" Tạ Kinh Lan kinh ngạc dừng động tác lại, nhìn trong bóng tối bóng người gần trong gang tấc, "Ngươi tại sao ở chỗ này!"


Thật vất vả mới thích ứng được bóng đêm, y lúc này mới phát hiện Hạ Hầu Liễm đeo một chiếc mặt nạ trắng, người mặc một bộ hắc y, vải mỏng ôm lấy thân lộ ra cơ thể gầy gầy rắn chắc. Trong lòng Tạ Kinh Lan dấy lên dự cảm không lành.


Hạ Hầu Liễm giống như điên cởi quần áo mình ra,  nói: "Cởi quần áo, mau cởi."


"Ngươi làm gì! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Tạ Kinh Lan trợn mắt há mồm nhìn Hạ Hầu Liễm, "Ngươi đem lời nói rõ ràng cho ta!"


"Mau lên, không còn thời gian!" Hạ Hầu Liễm thấy y bất động, liền đưa tay lột quần áo y, bị y phản ứng kịch liệt, "Già Lam muốn tiêu diệt toàn phủ nhà ngươi, không đi nhanh sẽ không kịp nữa !"


Trên đầu thật giống như thiên lôi giáng xuống, Tạ Kinh Lan níu lấy cổ áo Hạ Hầu Liễm, không thể tin nói: "Ngươi nói gì! ?"


Tựa như là kiểm chứng lời Hạ Hầu Liễm, cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Hạ Hầu Liễm che miệng Tạ Kinh Lan, hai người run sợ đứng ở cạnh cửa. Bên ngoài có tiếng người khóc tỉ tê xin tha mạng, thanh âm rất quen thuộc, tựa hồ là người ở nào đó trong viện. Một ánh đao lạnh thấu xương thoáng qua, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trên cửa giấy chỉ một thoáng bị bắn lên đầy giọt máu đen, giống như một đóa hoa mai kì dị, con ngươi Tạ Kinh Lan bỗng thu nhỏ lại.


Thích khách ngoài cửa không phát hiện hai người trong phòng, xách đao đi. Tạ Kinh Lan quay đầu, bóp lên vai Hạ Hầu Liễm hỏi: "Ngươi không phải nói mục tiêu các ngươi là Tạ Bỉnh Phong sao? Tại sao phải diệt môn Tạ gia! Tại sao!"


"Ta..." Hạ Hầu Liễm môi run rẩy, chậm một hồi mới nói, "Cha ngươi hắn..."


" Chờ một chút, Lan cô vẫn còn ở Thu Ngô viện, ta phải đi cứu cô!" Tạ Kinh Lan như từ trong mộng tỉnh dậy, lảo đảo từ dưới đất bò ra cửa, bị Hạ Hầu Liễm ôm eo giữ lại.


"Đừng đi, không còn kịp nữa rồi! Thu Ngô viện gần cửa nhỏ, thích khách chính là từ nơi đó tiến vào! Nếu không phải tàng thư lâu cách khá xa, ta cũng không kịp đến trước bọn họ mà cứu ngươi!"


Xa xa tiếng kêu rên càng ngày càng có thể nghe rõ ràng, bên ngoài cửa là những bóng người chạy qua chạy lại mơ mơ hồ hồ. Tạ Kinh Lan hung ác đẩy Hạ Hầu Liễm, nói: "Không được, ta phải đi cứu người! Hạ Hầu Liễm, tên khốn kiếp! ngươi buông ra!" Hạ Hầu Liễm vẫn như cũ ôm y thật chặt không thả, Tạ Kinh Lan nắm cổ áo Hạ Hầu Liễm, dựa theo hướng mặt cho hắn một quyền, Hạ Hầu Liễm bị đánh té ngã trên đất, trên mặt nhất thời tím bầm một mảng.


Tạ Kinh Lan nghiêng đầu mà chạy, Hạ Hầu Liễm từ phía sau đuổi theo, túm cổ áo y đè lên tường, gào thét nói: "Tạ Kinh Lan! Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Ngươi đi chỉ có đường chết có hiểu hay không!"


"Ngươi buông ta ra! Hạ Hầu Liễm, ngươi chẳng lẽ nỡ để cô cô như vậy không quản sao!"


Hạ Hầu Liễm đỏ mắt nhìn y, nói: "Ngươi con mẹ nó cho rằng ta muốn để cô cô chết sao! Ta chỉ cứu được ngươi! Chỉ một mình ngươi!" Bàn tay hắn nắm chặt cơ hồ muốn khảm vào bả vai Tạ Kinh Lan, "Ngươi có biết hôm nay tới bao nhiêu thích khách không! Những hai mươi! Cửa trước cửa sau đều có thích khách chặn, người bên trong căn bản chạy không thoát, Thu Ngô viện ngay sát cửa sau, Lan cô đã chết rồi!"


Tạ Kinh Lan đầu óc trống rỗng, hết thảy đều tựa như đang nằm mơ, hắn rõ ràng vẫn còn ở tàng thư lâu đọc sách đêm, rõ ràng còn cầm đèn lồng muốn về ngủ, tại sao đột nhiên Hạ Hầu Liễm liền xuất hiện? Tại sao đột nhiên thích khách liền xuất hiện?


Hắn có phải còn đang nằm mơ không? Tạ Kinh Lan tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu lên, đưa tay mở cửa sổ, có lẽ hết thảy đều là ác mộng mà thôi. Hạ Hầu Liễm cầm tay y, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Thiếu gia, ngươi nghe đây. Ngươi thay quần áo của ta vào, đeo mặt nạ lên, từ nơi này đi ra ngoài, không được quay đầu lại, không cần phải sợ, đi lối cửa nhỏ ra. Có người hỏi ngươi cũng không cần đáp, chỉ cứ thế mà đi, nghe rõ chưa?"


Lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm nóng đến dọa người, giống như cầm một ngọn lửa, Tạ Kinh Lan cảm nhận được hắn đang run rẩy, ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy đầu hắn lấm tấm từng giọt chảy xuống, đọng lên cả lông mi không biết là nước mắt hay là mồ hôi. Hạ Hầu Liễm lại hỏi một lần nữa: "Nghe rõ chưa!"


Tạ Kinh Lan dùng sức lắc đầu, nói: "Ta phải đi tìm thầy, đi Đô đốc phủ, để bọn họ phái binh tới!"


"Không có ích gì!" Hạ Hầu Liễm đáp, "Ngươi đi tìm Đới tiên sinh chỉ khiến thầy rước họa vào thân! Hơn nữa quân đội, ngươi căn bản không mời được!"


"Tại sao!"


"Bởi vì muốn giết các ngươi chính là Ngụy Đức, đương triều Ti lễ Giám chưởng ấn Ngụy Đức!" Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm Tạ Kinh Lan , nói, "Ứng thiên phủ Đô đốc là nghĩa tử của hắn, ngươi qua cầu viện, sẽ bị giết người diệt khẩu!"


Tạ Kinh Lan mấp máy môi, trong đầu một mảng hỗn độn, hắn che mặt, nói: "Còn có cách nào! Còn có cách nào không!" Ngày thường học tứ thư ngũ kinh đều là phế vật, một chút tác dụng cũng không có, hắn thống khổ nắm tóc, nghe bên ngoài tiếng rên rỉ, kêu cứu và kêu gào xen lẫn thành một mảnh.


Không biết nơi nào bỗng nổi lửa, căn phòng bị ánh lửa xa xa chiếu tờ mờ sáng, có người chạy như điên, trong miệng hô to: "Cứu mạng a! Có thích khách!" Thanh âm không kéo dài bao lâu liền im bặt, thân thể của người kia như vải rách bao bố té xuống đất, lộ ra sau lưng thích khách hai tay cầm đao. Tất cả thích khách đều mặc hắc y, ánh trăng nhàn nhạt chảy xuôi lên chiếc mặt nạ một màu bàng bạc, bọn họ xách trường đao dính máu tươi, giống như từng con từng con hắc điểu hung tàn kiêu hãnh.


"Mau thay quần áo!" Hạ Hầu Liễm đưa cho y một đoản đao tả tơi, lại từ trong lồng ngực móc ra một túi gấm, nói, "Đao này cho ngươi phòng thân, trong túi có một đôi bông tai, có thể làm ít bạc, ngươi tạm thời cầm lấy. Nhớ, đi càng xa càng tốt, đừng nói cho người khác ngươi tên Tạ Kinh Lan."


"Ta có thể đi đâu?" Tạ Kinh Lan nhìn Hạ Hầu Liễm, cặp mắt âm trầm không còn ánh sáng, "Ngươi nói cho ta, ta có thể đi đâu?" Hắn chợt nhào tới trên người Hạ Hầu Liễm, giận giữ hét: "Hạ Hầu Liễm, có phải từ lúc ngươi vào Tạ Phủ các ngươi đã có chủ ý diệt môn Tạ gia! Các ngươi đã sớm lên kế hoạch có đúng hay không! Ngươi ở Tạ phủ làm gì? Cái gì mẹ ngươi sẽ đến đón ngươi, cái gì ăn trộm, các ngươi đều là lũ lừa gạt người!"


Hạ Hầu Liễm đem Tạ Kinh Lan đẩy tới trên đất, nói: "Đúng ! Là ta lừa ngươi! Ta không phải ăn trộm cái gì! Nhưng hại chết toàn bộ Tạ gia không phải người khác, là chính Tạ Bỉnh Phong! Hắn lệnh cho toàn phủ học thuộc tấu chương vạch tội Ngụy Đức, Ngụy Đức thẹn quá thành giận, mới muốn mạng của toàn phủ ngươi."


Tạ Kinh Lan mắt nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, trong mắt tràn đầy tia máu. Bỗng nhiên, như có người từ từ đến gần cửa, hai người đột nhiên cả kinh.


Một thích khách dùng đao đẩy cửa ra chậm rãi đi vào, âm trầm truy xét cả căn phòng tối đen. Hạ Hầu Liễm cùng Tạ Kinh Lan ẩn núp ở sau thùng gỗ, lộ ra hai cặp mắt hoảng sợ. Thích khách đi xuyên qua những cái giá giữa phòng, dùng đao chém vào đồ đạc xung quanh, hắn chầm chậm tới gần, chỉ cần xoay người qua cái giá cuối cùng, sẽ tới bên cạnh hai bọn họ.


Hạ Hầu Liễm liếc nhìn Tạ Kinh Lan, đeo lên mặt nạ, bỗng nhiên bò ra ngoài. Thích khách nghe được tiếng vang, bỗng dưng xoay người.


"Là ta." Hạ Hầu Liễm đáp.


"Tiểu tử thối, ở nơi này nghịch ngợm cái gì?" Thích khách âm trầm mở miệng, trên mặt thần sắc có ý nghi ngờ.


"Lão tử đi tiểu không được sao?" Hạ Hầu Liễm làm bộ chỉnh chỉnh quần.


"Hừ." Thích khách khinh thường cười một tiếng, "Sợ là sợ vỡ mật, trốn đây không dám đi ra đi."


Hạ Hầu Liễm quay đầu chỗ khác, giống như xấu hổ vì bị vạch trần.


"Cái loại chuột nhắt hèn nhát, trốn cho kĩ đi, chớ sợ vỡ mật, mất mặt mũi mẹ ngươi." Thích khách dùng vỏ đao vỗ lên mặt Hạ Hầu Liễm một cái, cười lớn đi ra cửa.


Thích khách đi xa, Tạ Kinh Lan từ phía sau bò ra.


Hạ Hầu Liễm cúi đầu cởi quần áo, thấp giọng nói: "Mau thay quần áo đi."


"Ngươi không phải nói mẹ ngươi là số một, địa vị rất cao, người ngoài cũng không dám chọc ngươi sao?" Tạ Kinh Lan nhìn Hạ Hầu Liễm , nói, "Người kia tại sao đối với ngươi như vậy?"


Hạ Hầu Liễm gãi đầu một cái, hắn trước kia hình như là có khoác lác hươu vượn quá mức với Tạ Kinh Lan như vậy. Giờ bị bóc mẽ, hắn cũng không cảm thấy quẫn bách, chỉ đem quần áo nhét vào ngực Tạ Kinh Lan, thúc giục: "Đừng để ý nhiều như vậy, thiếu gia, mau thay quần áo đi."


"Vậy ngươi, ngươi sẽ như thế nào?" Tạ Kinh Lan cố chấp hỏi, "Ngươi đem ta thả chạy, ngươi sẽ như thế nào?"


"Đã bảo đừng để ý nhiều như vậy!" Hạ Hầu Liễm phiền não vò tóc, túm Tạ Linh Lan, lột quần áo y, "Ngươi lưu lại nơi này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta sẽ không chết, chỉ đơn giản như vậy! Nhanh chóng đổi quần áo cho lão tử, không được quay đầu lại, không được run rẩy, không được mở miệng! Không được để người khác phát hiện ngươi là Tạ Kinh Lan!"


Tạ Kinh Lan trầm mặc nhìn hắn, rồi rũ đầu thay quần áo.


"Thiếu gia, bên ngoài thế đạo không yên ổn, ngươi...tự chăm sóc mình cho tốt." Hạ Hầu Liễm đè bả vai Tạ Kinh Lan, nói, "Nhớ, không được quay đầu lại, không được nói." Sau đó hắn mở cửa, đem Tạ Kinh Lan đẩy ra, ngay cả cơ hội đổi ý cũng không cho, nhanh chóng đóng cửa lại.


Đêm tối trầm trầm, cuối bậc thang nằm một thi thể đã lạnh lẽo, trợn mắt to trống rỗng nhìn Tạ Kinh Lan, tựa như còn sót lại một tia cừu hận chưa tàn. Bóng cây tối thẫm, dường như mỗi một bóng tối ấy đều ẩn giấu nguy hiểm không lường trước, Tạ Kinh Lan sờ vỏ đao bên hông, lạnh như băng kích thích thần kinh y, y hướng về phía đêm tối đầy nguy cơ kia, bước từng bước về phía con đường chính mình cũng không rõ.


Con đường âm u như dài vô tận, để đến của sau, y phải đi hết một hoa viên, qua hai viện. Y gắng sức đi trên con đường nhỏ hoang vắng không có bóng người, gắng sức lờ đi những tiếng kêu rên thảm thiết càng ngày càng rõ bên tai, hai chân nặng như đeo đá, mỗi một bước đi cũng như phải dồn hết toàn bộ sức lực. Thật vất vả mới tới hoa viên, hành lang quanh co, giống như một mê cung vĩnh viễn không có điểm cuối, đèn lồng không biết bị ai dập tắt, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy những bóng núi mờ mờ ảo ảo.


Bên ngoài vườn có một miệng giếng, có một thích khách từ trên cây rơi xuống, hướng miệng giếng nhìn quanh một cái, trong giếng lập tức truyền ra tiếng gào thét hoảng sợ, thích khách giơ tay phải lên, hướng về miệng giếng bắn ra một ám tiễn, cái giếng đen thui lập tấp không còn một âm thanh nào nữa. Tạ Kinh Lan khẽ run lên, lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.


Trong dư quang lưu lại y thấy tên thích khách kia nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, đầu ngón tay xoay tròn ánh đao sáng như bạc. Y khống chế mình không nhìn tới tên thích khách kia, từng bước từng bước vững vàng mà đi.


Khi bước qua một cánh cửa, y đột nhiên nghe một tiếng gào thét quen thuộc.


"Thiếu gia! Tam thiếu gia! Ngươi ở đâu!"


Y bỗng dưng ngước mắt lên thấy Lan cô lảo đảo bò trên bậc tam cấp, trên người dính đầy máu. Y muốn chạy tới, Lan cô nhìn thấy mặt nạ cùng quần áo đen của y, cả kinh thất sắc hét rầm lên, nghiêng đầu liền chạy về hướng khác, y đưa tay ra, muốn gọi Lan cô, đúng lúc ấy thì, một mũi tên xé gió lướt qua vai y.


Trong nháy mắt đó, đầu óc tựa như bị thứ gì niêm phong, suy nghĩ cùng động tác đều như ngừng lại thật chậm thật chậm, y trơ mắt nhìn mũi tên kia lao qua, trên mũi tên hoa văn sáng rực rỡ lưu chuyển.


Mũi tên thật chậm thật chậm đâm vào sau lưng Lan cô, một vòng tròn màu đỏ lan ra trên lưng nàng, Lan cô kêu thảm một tiếng, té xuống đất, không bao giờ bò dậy được nữa.


"Bên này cũng dọn dẹp xong rồi?"


"Xong rồi, đi lão Đoàn đi bên kia xem một chút."


Thích khách chạy như bay qua, đụng vào bả vai y. Tạ Kinh Lan tựa như tượng gỗ không có tri giác vậy, ngây ngô tại chỗ. Dưới người Lan cô cô chảy huyết dịch đen nhánh, giống một vết mực lan trên giấy tuyên thành. Trong dư quang, tên thích khách xoay đao trên đầu ngón tay lại xuất hiện, hắn đứng ở dưới bóng cây, trầm mặc nhìn Tạ Kinh Lan.


"Hạ Hầu Liễm, " hắn lên tiếng, thanh âm giống như dòng nước chảy thanh tuyền, "Ngươi đang làm gì?"


Sợ hãi lan ra trong lòng khiến lông tơ khắp người dựng lên, y không thể kiềm chế mà khẽ run rẩy.


Không được quay đầu. Không được run rẩy. Không cần phải sợ.


Tạ Kinh Lan nắm chặt quả đấm, bước chân nặng nề lướt qua thi thể Lan cô. Mùi máu mùi thịt sống tanh nồng ập vào mặt, khiến y muốn nôn mửa, y cắn chặt răng, cứ thế mà bước đi. Dưới mặt nạ nước mắt không ngừng tuôn trào.


Đến rồi. Đến rồi. Y đã thấy cửa. Tạ Kinh Lan nhịn xuống xúc động muốn chạy như điên, từng bước từng bước bước tới, đẩy ra phiến cửa khép hờ kia ra. Có một thích khách đang đứng trong ngõ hẻm muốn nhảy tường vào , trường đao tựa bên cạnh.


Hắn thấy Tạ Kinh Lan, liền ngưng lại. Ánh mắt giống như một khối băng, Tạ Kinh Lan cứng đờ xoay người, hướng bên kia đầu hẻm đi tới.


Một bước, một bước, lại một bước. Lập tức sẽ đến khúc quanh, lập tức sẽ rời khỏi tầm mắt tên thích khách.


" Này, ngươi đi đâu?" Sau lưng, tên thích khách kia đột nhiên hỏi.


Tạ Kinh Lan cứng lại.


"Mõ còn chưa vang lên, theo quy củ là không thể đi."


"..."


" Này, ngươi câm sao?"


Y nên đáp ra sao ? Không đúng, không thể nói chuyện, âm thanh sẽ tiết lộ thân phận của y. Tạ Kinh Lan điên cuồng suy tính làm thế nào làm thế nào làm thế nào, nhưng vô kế khả thi.


"Để cho hắn trở về đi thôi, lần đầu tiên đi theo, nên là bị dọa sợ." Một thanh âm khác bỗng nhiên xuất hiện, Tạ Kinh Lan xoay người, thấy tay thích khách cầm lưỡi đao bạc kia.


Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn dịu dàng như nước.


"Xùy, đồ quỷ nhát gan." Thích khách muốn nhảy tường kia xùy một cái.


Tạ Kinh Lan vịn tường, vừa qua khúc quanh, đi mấy bước, sau đó cướp đường chạy như điên. Tạ phủ cách y càng ngày càng xa, cơn ác mộng của máu và lửa như bóng với hình. Thi thể Lan cô dính đầy máu tươi vẫn ở trước mắt, y mở mắt nhắm mắt đều là thi thể đã nát ấy.


Rõ ràng trước còn kêu khóc phải đi cứu Lan cô, nhưng thời điểm trực diện thích khách lại sợ vỡ mật. Y là một kẻ hèn nhát, là kẻ hèn nhát! Chân vấp phải một viên đá, y hung hăng té mạnh xuống đất, đầu mặt cùng tay đều bị mài xuống. Y nằm trên đất, dùng