Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 12: Kẻ truy hồn đoạt mạng




"Điện hạ chạy mau!"


"Cái gì?" Hỉ Lạc Vương còn tỉnh tỉnh mê mê, bị Đới Thánh Ngôn kéo lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững.


Thích khách chậm rãi đi tới, đao trong tay vạch qua gạch tường, tóe lên tia lửa lấm tấm, phát ra âm thanh ghê người


"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là người phương nào!" Hỉ Lạc Vương chỉ thích khách, thanh âm phát ra run rẩy.


Thích khách không nói gì, chỉ khẽ bật cười. Tiếng cười kia trầm thấp, tựa hồ hết sức đè nén, chỉ có một tiếng nhỏ từ cổ họng bật ra, nhưng mà không khí bốn phía đều giống như đang đáp lại tiếng cười ấy, tầng tầng lớp lớp, thi nhau vang lên, nghe đến Hỉ Lạc Vương cùng Đới Thánh Ngôn da đầu tê dại.


Hỉ Lạc Vương không ngừng chạy, Đới Thánh Ngôn theo sau lưng hắn.


Hai người quẹo hết mấy con đường, tiếng cười dần dần xa, cho đến khi không nghe thấy nữa, hai người mới dám dừng lại, cùng tựa vào khúc quanh trên tường nghỉ xả hơi.


"Kia là người hay quỷ?" Hỉ Lạc Vương dựa vào tường thở hổn hển.


Đới Thánh Ngôn dè dặt thò đầu ra, nhìn thích khách có đuổi theo hay không. Ánh đèn mờ tối, tận cùng là một mảnh đen nhánh, tựa như một khắc sau tên thích khách kia sẽ xách đao xông tới.


Hắn rúc đầu về, nói: "Nào có quỷ gì chứ, là người tắc oai tắc quái. Mải chạy không chú ý, chúng ta giờ cách vương phủ rất xa, bây giờ mau đi nha môn tìm người cầu cứu đi."


"Nói rất đúng, " Hỉ Lạc Vương giùng giằng muốn đứng lên, "Chẳng qua là Bổn vương khí lực không còn, cho Bổn vương nghỉ ngơi một chút."


Hỉ Lạc Vương cúi đầu, đột nhiên ngưng trọng.


Đới Thánh Ngôn thấy hắn sợ run rẩy, hỏi: "Sao vậy?"


Hỉ Lạc Vương tay run run chỉ xuống đất, âm thanh như sắp khóc: "Ngươi nhìn, cái bóng dưới đất có phải có ba cái đầu người?"


Đới Thánh Ngôn nhìn về phía mặt đất, trên đất có một bóng đen lớn, đó là bóng của Hỉ Lạc Vương, còn có một thân ảnh đơn bạc, đó là chính hắn, giữa hai người còn có một cái đầu nhỏ thò ra, tựa như mọc ra trên bả vai bọn họ


Hai người chậm rãi ngẩng đầu lên, liền đối diện ngay với một gương mặt không chút cảm xúc.


Người kia nhìn bọn họ, chậm rãi nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng hếu.


"A a a a a! !"


Hỉ Lạc Vương cùng Đới Thánh Ngôn bị dọa sợ tè ra quần, liền lăn một vòng đến gần một gốc cây.


Thích khách từ trên tường bay xuống, vững vàng đáp trên mặt đất, ngẩng mặt lên, mỉm cười tràn ngập ác ý.


"Thất Diệp Già Lam Già Lầu La, tiễn điện hạ về nơi cực lạc."


Thanh âm hắn trầm thấp, không phân rõ nam nữ, giống như tiếng quỷ hồn thì thào từ trong cánh đồng hoang vu thời viễn cổ, khàn đặc mà rõ ràng, tựa như vang ở phía xa, lại tựa như ngay bên tai.


Bốn phía một mảnh tối mờ, trên tường lẻ loi vài ngọn đèn lồng, tên thích khách Già Lâu La đó từng bước tiến tới gần, giống như một con quỷ ẩn núp trong bóng tối.


Một bước, hai bước, ba bước.


"Đừng tới đây! Đừng tới đây!" Đới Thánh Ngôn cùng Hỉ Lạc Vương đồng loạt lui về phía sau.


Già Lầu La đi đến mép của bóng tối, đầu vai trở xuống hiện lên trong ánh trăng non, hắn mặc một thân hắc bào, dáng người cao ngất như hạc. Bóng tối che tới gò mà hắn như tạo thành một ranh giới, ánh đao liễm diễm như nước thấp thoáng, bóng người màu đen giống như một con kiêu nhạn xuyên qua giữa Đới Thánh Ngôn cùng Hỉ Lạc Vương, trong nháy mắt đó, hai người tựa hồ nghe thấy tiếng nước gợn nhẹ, trên mặt dính lên một luồng chất lỏng ấm áp.


Đới Thánh Ngôn xoay người, khóe mắt liếc về trường đao lạnh như băng, thân đao có khắc hai chữ nhỏ "Hoành ba " , tầm mắt dời lên trên, hắn nhìn thấy Hỉ Lạc Vương mặt mũi kinh hãi, cùng cần cổ đỏ tươi chói mắt.


Máu tươi tung tóe, dính lên gò mà hắn.


Trước mặt, Già Lầu La vẫn nở nụ cười ác độc như cũ, khóe môi dính chút huyết dịch, nhìn ra một loại cảm giác tàn nhẫn kiều diễm.


Đới Thánh Ngôn kinh hoàng lui về phía sau hai bước.


Hắn lúc này mới thấy rõ hình dáng Già Lâu La, đó là một nữ nhân có dung mạo mỹ lệ, chẳng qua là đuôi mày quá sắc bén, tăng thêm ba phần sát khí trên mặt nàng. Vẻ đẹp của nàng tựa như một con báo hung hãn, làm hắn run sợ trong lòng.


Đầu óc giống như không suy nghĩ chớp mắt liền đưa ra quyết định, Đới Thánh Ngôn liều chết xông lên, từ thi thể bên người rút ra bội kiếm, đâm về phía Già Lầu La.


Đây là trường kiếm khảm đầy châu quang bảo khí, thân kiếm trắng sáng như tuyết, có thể soi rõ cả bóng người, hết sức phù hợp phong cách Hỉ Lạc Vương. Nhưng Đới Thánh Ngôn mới vừa rút ra, liền biết mình phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì thanh kiếm kia lại không có lưỡi đao. Cho dù hắn từng tu tập qua kiếm thuật, giờ đầu đã bạc cũng không phải thành hoang phế, nhưng giờ phút này cho dù hắn kiếm thuật trác tuyệt, cũng có tác dụng gì ?


Nhưng, vậy thì như thế nào.


Hắn dùng hết khí lực, chưa từng có từ trước đến nay đâm tới, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.


Coi như chỉ có một đường sống, cũng muốn liều mạng !


Phủi xuống châu quang bảo khí, trong phút chốc, kiếm quang giống như sương tuyết, phá vỡ bóng đêm đen đặc. Già Lầu La lông mi dài chớp một cái, lưỡi đao tiến lên đón mũi kiếm, cổ tay nhẹ nhàng xoay một cái, lưỡi đao như nước kia giống như cá lội lướt qua thân kiếm lao đến cổ tay Đới Thánh Ngôn, vạch ra một vết máu dài.


Đới Thánh Ngôn cổ tay bị đau, kiếm choang một cái rơi xuống đất.


"Người có học như các ngươi đều thích tự tìm cái chết sao?" Già Lầu La cười giễu cợt.


Đới Thánh Ngôn nhắm mắt than thở: "Lão phu bản lĩnh không bằng người, xin các hạ xuống tay liền đi."


Già Lầu La dùng đao vỗ một cái lên gò má Đới Thánh Ngôn, nói: "Lão tiên sinh, ngươi không van cầu đường sống cho mình? Ngươi có thể nói mình trên có già dưới có trẻ, một đại gia đình chừng trăm người chờ ngươi gào khóc đợi ngươi về, ta có lẽ... được rồi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."


Đới Thánh Ngôn khô cằn cười hai tiếng, coi như là đáp lại chuyện cười của nàng, sau đó nói: "Trước khi chết, ta còn có một chuyện muốn hỏi. Các hạ vì sao phải ám sát Vương gia?"


Già Lầu La sờ cằm một cái, âm thanh ê a, nói: "Chuyện này, cũng không phải là không thể nói." Nàng đá đá thi thể mập mạp của Hỉ Lạc Vương, "Tên chó má này ăn no dừng mỡ liền chạy ra ngoài cướp nữ nhân, lấy thành Giang Châu làm trung tâm, trong chu vi vài trăm dặm cô nương nào đẹp cũng đều bị bắt về vương phủ, nữ nhân thì bán thân làm nô lệ, nam nhân cưới không được vợ, nam giận nữ oán, không đáng oán giận sao ?"


Đới Thánh Ngôn thở dài nói: "Thế đạo bất công, ngươi giết người, cũng là bất công. Hắn mặc dù đàng điếm vô độ, nhưng chưa từng hại mạng người. Các hạ sở tác sở vi, cũng không phải là thay trời hành đạo, mà là lấy vũ khí làm điều phạm pháp."


"Thay trời hành đạo?" Già Lầu La vui vẻ, "Ta là nhận tiền mà làm, không phải thay trời hành đạo, là thay tiền hành đạo."


Đới Thánh Ngôn: "..."


"Bất quá, giết người chính là tội đại ác sao? Hắn nếu có thể lấy mỹ nhân làm đồ chơi, ta cũng chỉ thuận tiện coi mạng người như con kiến hôi, có gì khác nhau? Ngươi chưa từng nghe qua, thiên địa bất nhân, vạn vật cũng như cỏ rác sao?" Nàng mắt nhìn xuống thi thể Hỉ Lạc Vương, giống như pho tượng trong miếu rủ mắt, khóe miệng còn mỉm cười hiểm ác, ánh mắt lại yên lặng vô tình.


Đới Thánh Ngôn hiểu rồi, hướng về phía bóng dáng kia, nhắm mắt lại đưa cổ lên: "Xin mời."


Hắn đưa cổ, giống như một con vịt già bị người ta túm đầu, hắn thân thể đơn bạc, trống đỡ không nổi áo bào uy nghiêm to rộng, cô linh linh đứng trong gió, tay áo bào trống rỗng phiêu diêu, giống như que củi mặc quần áo, ít nhiều có chút tức cười.


Già Lầu La bật cười, con ngươi lạnh sắc lúc trước lắc lư một chút mất tung ảnh, nói: "Ai, thật ra thì, chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng, ta vừa vặn có chuyện muốn xin ngài giúp đỡ."


Đới Thánh Ngôn nói: "Lão phu không làm chuyện thương thiên hại lý."


Già Lầu La nói: "Biết biết, là có chuyện như vậy. Ta ấy mà, hồ đồ nhất thời, vô tình sinh ra đứa con nít."


Nàng lúc nói lời này giống như nói vô tình ở ven đường lượm được con chó nhỏ, còn không phải là rất vui lòng. Đới Thánh Ngôn khóe miệng giật một cái, không lên tiếng.


"Ta không có đọc qua sách gì, đầu óc không có chữ nghĩa, suy nghĩ kỹ mấy tháng không nghĩ ra cái tên gì hay, ta nghe nói ngài là Đại nho đời này, Đếm từ Khổng lão phu tử xuống, Mạnh tử, Chu tử sau đó chính là ngài." Già Lầu La từ trong ngực móc ra một tờ giấy đưa cho Đới Thánh Ngôn, "Đây là sinh thần bát tự của con ta, ngài xem một chút, tính một chút âm dương bát quái, kim mộc thủy hỏa thổ cái gì đấy, lấy giúp ta một cái tên hay, ta liền đem ngài thả ra. Ta từ trước đến giờ tôn trọng người có học, ngài cứ coi như đây là một cuộc mua bán đi."


Đới Thánh Ngôn lắc đầu: "Tạm thời bất luận ta có thông ngũ hành bát quái hay không, các hạ là phỉ, ta là quan, các hạ coi như tha ta cái mạng, ngày mai ta cũng tất phải đem bức họa ngươi dán đầy tường thành truy nã. Chuyện này mạc khả nại hà, các hạ mau động thủ đi."


"Ta nói ngài sao đầu óc cứng nhắc như vậy? Aiya , được, thích dán cứ dán, đám người quan phủ các ngươi làm trò vui kiếm cơm, còn muốn bắt được ta?" Già Lầu La đem sinh thần bát tự nhét vào tay Đới Thánh Ngôn, dùng đao chọc chọc bả vai hắn, "Nhanh, ta không có nhiều thời gian."


Đới Thánh Ngôn thở ra một hơi thật sâu, đè xuống ưu tư một lời khó nói hết trong lòng.


Già Lầu La lúc giết người tàn khốc lạnh lùng, khi không giết người thì lại thật cà lơ phất phơ, Đới Thánh Ngôn sống lâu như vậy, còn chưa thấy qua nhân vật nào như thế.


Có lẽ bọn họ lăn lộn trong núi thây biển máu, ít nhiều gì cũng có chút biến thái...


Liếc nhìn tờ giấy vàng trong tay, lại liếc thấy chuôi đao "Hoành ba" để ngang vai mình, Đới Thánh Ngôn suy nghĩ chốc lát , nói, "Không bằng lấy tên có một chữ 'Liễm', Thế hoành lục dã mênh mang ngoại, ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian, cùng tên đao của ngươi cũng rất xứng đôi."


" 'Ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian', " Già Lầu La niệm mấy lần, bên mép nhếch lên một nụ cười hài lòng, nhưng trong mắt nàng không che giấu được tà tính, khiến cho nụ cười hiền hòa cũng hiện ra mấy phần xấu xa tồi tệ, Đới Thánh Ngôn cố che đi tiếng tim nhảy loạn, rụt lùi về sau một cái.


"Không tệ không tệ, liền lấy cái tên này, đa tạ!"


Già Lầu La thu hồi đao, vừa đi vừa khoát tay một cái, Đới Thánh Ngôn đứng tại chỗ, nhìn tên thích khách kia biến mất ở trong bóng tối.


Từ đó về sau, cũng không bao giờ gặp lại thích khách đó nữa. Nhưng "Già Lầu La" danh tiếng đã sớm vang dội, là tội phạm truy nã số một của quan phủ. Nhưng mười hai năm qua, không ai biết hành tung, chỉ biết là nàng ở đâu, nhất định có người toi mạng dưới đao Hoành Ba.


Hoành Ba đao là lưỡi đao sắc bén nhất của Thất Diệp Già Lam, thế nhân nói tới Thất Diệp Già Lam, không thể không biết đến Già Lầu La.


Tạ Kinh Lan nghe lạnh cả người, cũng không phải là bị cái vị "Già Lầu La" dọa cho kinh sợ, mà bởi vì cái tên mà Đới Thánh Ngôn lấy cho ấy cũng có một chữ "Liễm"


Y nhớ lại chủy thủ và ám tiễn của Hạ Hầu Liễm, cùng với người mẹ không đáng tin nhưng tay nghề tinh tuyệt của hắn, trong lòng toát ra ý nghĩ đáng sợ, bị ý nghĩ của chính mình dọa đến tay chân lạnh như băng.


Y không phải chưa từng nghe qua tin đồn về thích khách Già Lam, dẫu sao đầu đường cuối hẻm đều lôi thích khách ra dọa trẻ nít, y cũng từng bị Lan cô dọa qua. Bất quá y nghĩ những thứ này cũng chỉ tồn tại trong lời đồn đại của các bà các cô, hoặc y y a a hát trên sân khấu.


Không nghĩ tới, thích khách chân chính lại ở ngay bên cạnh y.


Thích khách cùng Hạ Hầu Liễm ở trong đầu y thay nhau luân chuyển, nghĩ thế nào cũng không thấy có thể hợp thành một thể. Y tin rằng Hạ Hầu Liễm chỉ giống một tiểu ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, là một tên trộm vặt miệng lưỡi trơn tru, là một đứa trẻ hoang dã chạy nhảy trong núi, nhưng vô luận thế nào cũng không thể tin, Hạ Hầu Liễm là một thích khách giết người không chớp mắt.


Hắn nhớ tới bộ dáng không đàng hoàng của Hạ Hầu Liễm bắt chim trêu chó đuổi mèo, lại nghĩ tới Hạ Hầu Liễm dang tay dang chân ngủ nước miếng chảy ròng ròng, hơi có chút tâm tình phức tạp thầm nghĩ, nếu như thích khách đều vô liêm sỉ giống như Hạ Hầu Liễm, như vậy Thất Diệp Già Lam tựa hồ cũng không có gì đáng sợ.


Quan phủ các người quả nhiên đều là ăn không ngồi rồi.


Đới Thánh Ngôn không nhận ra Tạ Kinh Lan có khác thường, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ mây núi non sông, như có như không cất một tiếng thở dài.


Có một người làm vội vã chạy vào, nói với Tạ Kinh Lan: "Tam thiếu gia, Hạ Hầu Liễm trèo lên nóc nhà bị té, bả vai băng bó, mới vừa bị người ta đưa về phủ."


Tạ Kinh Lan đứng bật lên : "Ngươi nói gì!"


Vội vàng gấp gáp trở lại Thu Ngô viện, đẩy hiên cửa, liền thấy Hạ Hầu Liễm nằm ở trên giường lẩm bà lẩm bẩm, trên bả vai quấn một vòng lại một vòng băng vải, nửa người đều bị bọc kín, còn loang lổ vết máu dính ở trên.


Thấy hắn còn có hơi sức mà lầm rầm, y an lòng hơn nửa, ngồi ở bên giường nhìn có chút hả hê nói: "Ngươi làm sao vẫn chưa ngã bể đầu? Nhìn ngươi lần sau còn dám trèo rào leo tường nữa không ?"


Đại phu vẫn chưa đi, Tạ Kinh Lan quay đầu, cẩn thận hỏi thăm đại phu thương thế của Hạ Hầu Liễm, xác nhận chỉ cần tĩnh dưỡng cũng không đáng ngại, mới để cho Lan cô tiễn đại phu về.


"Cũng may quản gia lương thiện, mời đến danh y của thiện đường, bằng không với thân phận của ngươi, thiếu gia lại không được cưng chiều, sao có thể cho ngươi đại phu giỏi, băng bó mấy cái tùy tiện liền xong chuyện, đến lúc đó nói không chừng sẽ để lại dị tật." Liên Hương ở một bên nói.


Hạ Hầu Liễm vội vã muốn đem chuyện nghe được nói cho Tạ Kinh Lan, không nghe Liên Hương nói chuyện, liều mạng đi về phía trước, kéo tay Tạ Kinh Lan.


Liên Hương trách mắng: "Ngươi làm gì chứ, coi chừng lại hở vết thương."


"Thiếu gia, " Hạ Hầu Liễm nói, "Lúc ta đi lang thang bên ngoài nghe lén được có mấy tặc nhân mơ ước tài vật nhà ngươi, tựa như còn muốn giết người cướp của, ngươi đi nhắc nhở lão gia, để hắn cẩn thận coi chừng môn hộ."


"Ngươi chính là vì nghe lén cái này đem mình té?" Tạ Kinh Lan hỏi.


"Ách...Cũng gần như thế."


Tạ Kinh Lan nói: "Muốn trộm thì trộm đi, Thu Ngô viện chỉ có chút nồi chén gáo chậu cùng giấy tờ sách vở, trái phải cũng không trộm được gì, ngươi phải vì chuyện này mà bị thương thành như vậy?"


"Nhưng ta còn nghe bọn chúng có ý giết người, ta sợ lão gia xảy ra chuyện..."


Tạ Kinh Lan xen lời hắn: "Chết thì chết, dù sao ông ta cũng ăn không ngồi rồi, chỉ biết ngâm phong thưởng nguyệt, kiếm chút hư danh, nếu có thể đem chỗ ngồi nhường cho người có bản lĩnh, ngược lại vẫn coi là tích đức hành thiện."


Liên Hương "Ai yo " một tiếng, vội vàng đem cửa cửa sổ đóng chặt, nói: "Thiếu gia ngài có thể chớ nói bậy bạ, coi chừng bị người khác nghe."


"..." Hạ Hầu Liễm không còn gì để nói, hồi lâu mới tiếp lời, "Nếu không có lão gia, thì ngươi thành cô nhi."


"Ta bây giờ còn không phải sao?" Tạ Kinh Lan lạnh nhạt nói.


"Hình như cũng đúng." Hạ Hầu liễm cười khan hai tiếng.


Hắn mặt tái như tờ giấy, nói mệt rồi, liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Tạ Kinh Lan nhìn hắn, đưa tay lên phủi xuống một sợi tóc rơi trên gò má hắn.


Người này là vì y mới bị thương.


Tạ Kinh Lan trong lòng có một nỗi khó chịu nói không ra lời, không tự chủ mà mềm giọng: "Chăm sóc bản thân cho tốt, Hạ Hầu Liễm, chuyện của ta không cần ngươi bận tâm. Ta là chủ tử, ngươi là nô tài, ngươi chỉ để ý hầu hạ tốt ta là được. Những chuyện khác, có ta."