Độc Chiếm

Chương 41-2: Bắt cóc (5) (b)




Mặt băng ở xa xa đang rạn nứt, những khối băng đụng nhau vỡ thành mảnh nhỏ, phát ra âm thanh ù ù nổ mạnh.

Âm thanh lớn như vậy, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?

Tôn Hạo Chí không quan tâm đến sự phản đối của tôi, vẫn vươn tay vào trong cửa sổ xe.

Anh nắm lấy cánh tay tôi, một tay kéo tôi ra ngoài xe.

Ngay lúc hai chân tôi chạm mặt băng, mặt băng cũng vỡ tan.

Ba người chúng tôi nhanh chóng rơi vào mặt sông lạnh giá.

Các cô gái luôn hỏi chồng mình, nếu vợ và mẹ cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai?

May mắn tôi trước giờ chưa từng hỏi vẫn đề này, thật sự đến giây phút này, tôi mới nhận ra, lựa chọn này tàn nhẫn đến mức nào!

Người yêu và người nhà, vợ và con, tôi sẽ chọn con.

Có lẽ tôi nghĩ muốn nói với anh câu này.

Nhưng một chút thời gian để nói cũng không có.

Bơi như điên trên dòng nước chảy xiết, ô tô rơi xuống nước tạo thành một lốc xoáy nước khổng lồ, quanh thân tôi quay tròn rồi dần chìm xuống.

Tôi sẽ nơi, nhưng tôi không còn cách nào khác.

Nước đá rét thấu xương như cướp hết hơi ấm cơ thể tôi, một ngày không ăn gì, chỗ bị thương đã trắng bệch, căn bản tôi không có sức bơi lên mặt nước.

Những phiến băng thật nhỏ ở trong nước đâm vào mắt tôi, nhưng tôi vẫn cố hết sức mở mắt ra.

Để cho tôi nhìn họ lần cuối...

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy, Tôn Hạo Chí nâng Điểm Điểm nổi lên mặt nước, cách tôi ngày càng xa...

Cuối cùng không còn nhìn thấy nữa...

Mà tôi đã sớm mệt đến mức không chịu nổi, cứ như vậy mà chìm xuống, chìm xuống...

Một cánh tay giữ chặt tôi.

Rõ ràng rôi đã không còn sức để nhúc nhích, nhưng lúc tay bị cầm lây. bỗng nhiên sinh ra chút sức lực.

Ánh sáng xuyên thấu mặt nước, giống như đưa đến vô vàn hi vọng.

Tôi bắt đầu phối hợp với anh, cố gắng bới về phía trên.

Ánh sáng ngày càng lớn, có lẽ vươn tay sẽ chạm đến được, chỉ là thiếu một chút nữa, tôi sẽ có thể tiếp tục hô hấp.

Có thể không khí trong phổi tôi đã hết, đã có tình trạng hít thở không thông, tôi không còn chút sức lực nào nữa.

Tay chân tôi đông cứng cứ vậy mà chìm xuống như hòn đá, cuối cùng không động đậy nữa.

Bỗng nhiên lực lôi kéo tôi mạnh lên, tay kia đỡ eo tôi, anh chìm xuống dưới người tôi, chuyển thành nâng cơ thể tôi lên.

“Xì xì” một tiếng, cuối cùng tôi cũng nổi lên mặt nước.

Tôi vừa há miệng hít sâu một hơi, lập tức một khối băng đụng vào đầu đến mặt mày choáng váng.

Vô số, rất nhiều phiến băng đụng vào đầu và vai tôi, không dừng lại trên mặt nước chút nào.

Tôi lại chìm xuống lần nữa.

Anh lại nâng tôi lên.

Lúc này chúng tôi thay đổi hướng, bơi về phía bờ bên cạnh.

Con sông này cũng không rộng, có thể vì tác dụng của nước chảy, làm sao cũng không bơi được về bờ.

Tôi sử dụng hết tất cả sức lực, cuối cùng cũng gần bơi được vào bờ.

Nếu như không có cánh tay vững vàng ở dưới người tôi nâng lên, tôi đã sơm chìm xuống nước.

Sức lực kia vững vàng đi về phía trước, cuối cùng đầu gối tôi đã chạm bùn.

Xa hơn một chút, có thể lên được bờ sông kiên cố.

Một lần cuối cùng, anh dùng sức đẩy người tôi, tôi thuận người bám lấy hòn đá.

“A!” Lập tức tôi há miệng hít thở, nước sông lạnh băng tràn vào miệng.

Tôi giãy dụa bò lên bờ, ghé và bờ sông mà không ngừng ho.

Tôi nhổ từng ngụm nước đục ngầu ra, cuối cùng thì ý thức của tôi cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Nhưng anh đi sau tôi, sao lại chưa đi lên?

Tôi quay người lại, điên cuồng lao xuống mặt nước, nhưng không còn một ai.

Anh ở đâu?

Tôi quay lại bờ, nhìn sang bên cạnh, không có, trên mặt nước cũng không.

“Tôn Hạo Chí!”

Không có trả lời.

Tôi cao giọng gọi anh: “Tôn Hạo Chí!”

Vẫn không trả lời.

Tôi cuống lên, chạy dọc bờ sông tìm kiếm.

“Tôn Hạo Chí!”

Giọng tôi ngày càng lớn.

“Tôn Hạo Chí! Tôn Hạo Chí! Tôn Hạo Chí!”

Tôi dùng hết sức lực còn sót lại để gọi tên anh.

Mặt sông vắng tanh, chỉ trừ tiếng nước ầm ầm, cũng chỉ có tiếng kêu khàn khàn của tôi.