Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 968: Đừng tàn nhẫn như vậy




Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt lời, chiếc xe lại đột ngột rung lên.

Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn tát cho mình một cái. Người trong hệ thống Triệu gia đều là trẻ mồ côi, tức là bố mẹ đã qua đời hoặc bị bố mẹ bỏ rơi, nên chắc hẳn Tiêu Ân sẽ rất buồn khi nghe thấy câu này. Miệng cô đúng là bị bể thật rồi.

“Tiêu Ân, tối nay cậu cũng uống rượu sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.

“Không, không có.” Tiêu Ân vội vàng nói.

“Hay là nhớ đến bố mẹ cậu?” Lời nói của Triệu Húc Hàn giống hệt như đâm thẳng vào tim Tiêu Ân một nhát dao, nỗi chua xót khiến anh ấy gần như không thể giữ được tay lái.

Đây là đề tài mà những đứa trẻ mồ côi trong hệ thống Triệu gia không bao giờ dám động đến. Trên đời này làm sao có những bậc cha mẹ tàn nhẫn đến nổi vứt bỏ cả con mình như vậy?

Tiêu Ân được Triệu gia đón về từ trại trẻ mồ côi. Trong ký ức của mình, anh ấy là người không có bố mẹ, nhưng có ai mong muốn mình không có bố mẹ đâu?

“Không có, cậu chủ.” Giọng nói của Tiêu Ân có chút nặng nề.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, người của Triệu gia đa số đều là cô nhi, các anh không giúp bọn họ tìm lại bố mẹ sao? Bây giờ khoa học công nghệ đã phát triển như vậy, chắc là sẽ tìm được chứ?”

Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu: “Đây là chuyện không được phép. Từ khi tuyên thệ bước chân vào nhà họ Triệu, bọn họ đã trở thành người của Triệu gia. Triệu gia chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ. Tiêu Ân, cậu rõ chưa?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn rất lạnh lùng.

“Cậu chủ, đã rõ!” Tiêu Ân lập tức đáp.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút khó chịu: “Chuyện này hình như hơi vô lý thì phải? Cho dù có nuôi dưỡng bọn họ thì cũng phải để cho bọn họ biết bố mẹ mình là ai chứ?”

“Em đừng suy nghĩ bận lòng nữa. Có thể nhẫn tâm vứt con mình vào cô nhi viện, tìm về nữa để làm gì? Chỉ làm tăng thêm sự bi thương mà thôi.” Triệu Húc Hàn nói.

“Đúng vậy, đại tiểu thư, cậu chủ nói rất đúng, tìm lại làm gì nữa? E là càng thêm hận sự nhẫn tâm của họ năm xưa thôi.” Tiêu Ân cười chua xót, “Là Triệu gia đã cho chúng tôi tất cả, thế nên tôi sẽ tận lực trung thần với Triệu gia. Tôi là người nhà họ Triệu.”

Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói: “Tôi không phải có ý này, nhưng đã là người thì ai chẳng có nhân quyền. Suy cho cùng, bố mẹ cũng đã sinh thành ra chúng ta, cho dù họ không tốt đi chăng nữa thì cũng nên liếc mắt xem họ còn sống hay đã chết chứ. Tôi nghĩ đó cũng là một điều để cho cuộc sống không hối tiếc!”

“Đại tiểu thư, cô thật lương thiện, nhưng sống lương thiện thường có xu hướng mang đến nhiều rắc rối và đau khổ cho bản thân.” Tiêu Ân đột nhiên cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Được rồi. Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nhân đạo một chút. Anh Hàn, anh nghĩ thế nào?”

Triệu Húc Hàn gõ vào đầu cô một cái: “Đừng nói linh tinh, đây không phải là chuyện nhỏ, rất có khả năng sẽ mang đến họa sát thân cho Tiêu Ân.”

“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Lẽ nào Triệu gia không cho phép bọn họ nhận tổ quy tông?”

“Bọn họ là người của Triệu gia, em nói xem?” Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng đôi đồng tử sâu thẳm.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào ánh mắt sắc bén của anh, đành gật đầu nói: “Thôi được rồi, coi như em nghĩ đơn giản đi.”

“Cám ơn đại tiểu thư, tôi không sao đâu, thật đấy.” Tiêu Ân cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe dứt câu, không hiểu sao mũi lại có chút chua xót: “Tiêu Ân, ở trước mặt chúng tôi anh không cần nói dối. Anh có muốn biết bố mẹ của mình lúc còn ở trên đời này dáng vẻ thế nào không?”

“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn thực sự muốn bóp chết người phụ nữ này.

“Anh Hàn, Tiêu Ân là người của mình mà đúng không? Anh ấy không chỉ là một quản gia, một cấp dưới, mà còn là người thân của chúng ta nữa, anh đừng nhẫn tâm như vậy được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền dẩu môi nói với Triệu Húc Hàn.