Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 927: Người phụ nữ của tôi thì tôi chiều




“Đánh hay lắm.” Triệu Húc Hàn gắp miếng thịt bỏ vào chén của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói vậy thì không khỏi hớn hở: “Có điều em chỉ tát cô ta vài cái thôi. Dầu gì em cũng là người của anh Hàn, nghe cô mắng em như vậy dĩ nhiên phải dạy dỗ một bài học.”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp, “Anh sẽ cho cô ta về lò đào tạo lại, đúng là không hiểu phép tắc!” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn có chút lạnh lùng. Dám mắng người phụ nữ của anh như vậy, có khác gì là đang mắng anh đâu?

“Đừng đừng đừng, em đã dạy dỗ cô ta rồi. Bọn em còn đánh cược nữa, nếu cô ta thua phải gọi em là bà cô, nhưng em chưa được nghe cô ta gọi, haha. Để nghe cô ta gọi đã rồi anh hẳn vứt đi đâu thì vứt, nhé?” Kỷ Hi Nguyệt cười giảo hoạt.

Triệu Húc Hàn lại gắp cho cô một miếng cá: “Ừm.”

“Chú ba, sao chú lại chiều ý người phụ nữ này như vậy? Làm vậy sẽ khiến cô ta vô pháp vô thiên đấy!” Triệu Vân Sâm quả thực không nghe nổi nữa. Người phụ nữ này đã đánh người ta rồi còn muốn người ta kêu cô là bà cô, cái này gọi là được đằng chân lên đằng đầu chứ còn gì nữa.

“Người phụ nữ của tôi, tôi không chiều thì ai chiều?” Triệu Húc Hàn liếc nhìn Triệu Vân Sâm, dưới đáy mắt đều là sự lạnh lùng và sắc bén, làm cho cậu ta giật thót cả tim.

“Triệu Vân Sâm, nghe rõ rồi chứ? Loại đàn ông cặn bã như cậu đừng có mơ tìm được phụ nữ tốt.” Kỷ Hi Nguyệt rất khinh thường tên tra nam này.

Sắc mặt Triệu Vân Sâm hết xanh rồi lại trắng: “Chắc cô tốt!”

“Được rồi, ăn cơm!” Triệu Húc Hàn không thích nghe hai người họ cãi nhau, vì cứ có cảm giác khác biệt thế hệ. Bị hai người trẻ tuổi cho ra rìa như vây, anh thấy rất khó chịu.

“Oh, anh Hàn, anh ăn đi!” Kỷ Hi Nguyệt gắp đồ ăn cho Triệu Húc Hàn, thái độ rất niềm nở, “Phải rồi anh Hàn, bố em lại hỏi khi nào chúng ta về ăn cơm đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt rất xấu hổ, bố cô đúng là có chút sốt ruột.

“Chắc hai hôm nữa đi, đợi anh giải quyết công việc xong, chúng ta sẽ qua đó ngay.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được, anh cứ làm việc đi, nhưng đừng giữa đường có chuyện nữa đấy, bố em mà giận lên là không dễ nói chuyện đâu.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười.

Triệu Húc Hàn dĩ nhiên biết, bố vợ muốn gặp con rể nhưng hai lần đều bất thành, là ai cũng không muốn đứa con rể như vậy nữa, ngay cả bản thân anh cũng không chấp nhận được nữa là.

“Anh biết rồi, sẽ không để xảy ra sai lầm nữa đâu.” Triệu Húc Hàn nhận sai, lần trước chẳng khác nào là đã thất hẹn với Kỷ Thượng Hải.

“Chú ba, chú định đến gặp bố của Tiểu Nguyệt sao?” Triệu Vân Sâm vừa nghe đã hiểu, kinh ngạc nói.

“Tiểu Nguyệt không phải là danh xưng cho cậu gọi!” Mặt Triệu Húc Hàn liền đen lại, “Còn nữa, Tiểu Nguyệt là bạn gái của tôi, tôi đi gặp bố của cô ấy thì có gì cậu phải kinh ngạc?”

Triệu Vân Sâm dẩu môi đáp: “Cháu, cháu hỏi chơi thôi mà.”

Kỷ Hi Nguyệt hả hê nhìn Triệu Vân Sâm bị ăn mắng, ai bảo cậu ta nhiều lời, nói năng vô ý làm gì.

Ăn cơm xong, Kỷ Hi Nguyệt lên trên đi bộ, Triệu Vân Sâm theo Triệu Húc Hàn vào thư phòng.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn dàn lan trên sân thượng, nghĩ mãi cũng chẳng biết có chuyện gì. Triệu Vân Sâm thần thần bí bí như vậy, rất có khả năng sẽ liên quan đến cô, vậy chắc chắn là có dính dáng đến Úy Mẫn Nhi.

Nửa tiếng sau, khh thay đồ đi huấn luyện. Đi ngang qua thư phòng của Triệu Húc Hàn thấy cửa đang đóng kín, xem ra vẫn chưa nói chuyện xong.

Cô khẽ chép miệng rồi đi lên lầu một mình.

Không biết qua bao lâu, trong lúc cô đang chìm đắm vào sự bác đại tinh thâm của Thái Cực Quyền, Triệu Húc Hàn đã xuất hiện với bộ quần áo huấn luyện.

Kỷ Hi Nguyệt đột ngột mở mắt ra, vì trong lúc cô chìm đắm, đôi mắt đã nhắm nghiền lại.

Cảm nhận được mọi thứ xung quanh dường như rất hài hòa, không hề có gì bất thường, như thể tất cả đang đứng yên, một chút tiếng động nhỏ cũng không có.