Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 886: Nắm thóp của ông ta




Triệu Húc Hàn bắt đầu lật sổ sách ra xem. Cả Triệu Thanh Hổ và Liêu Phong đều không dám thở mạnh. Trước đây vị chú tư Triệu Thanh Hổ này không quá xem trọng Triệu Húc Hàn, cậy già lên mặt, nhưng lần này được Triệu Húc Hàn đích thân đi cứu ông ta, trong lòng ông ta thực sự có chút cảm kích, cho nên cũng không dám nhiều lời.

Mọi người đều nhận ra ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng lúc càng đanh lại, mày kiếm cũng nhíu chặt, một chốc sau anh gắt gao đóng cuốn sổ cái lại.

Lúc anh ngước mắt lên, sự sắc bén trong đôi đồng tử khiến Triệu Thanh Hổ và Liêu Phong, ngoài ra còn có Phan Sinh và Khương Lộ đều run sợ.

“Chú tư, chú tự mình đâm đầu vào chỗ chết, còn muốn chôn vùi cả sự nghiệp của Triệu gia ở Bắc Mỹ theo luôn sao?” Triệu Húc Hàn lãnh đạm cất tiếng, “Chỉ vỏn vẹn có nửa năm mà chú đã bành trướng nhanh như vậy, chú định không để người khác có cơm ăn nữa hay gì?”

Triệu Thanh Hổ ấp a ấp úng đáp: “Chuyện này, chuyện này không phải vì tôi cũng muốn mở rộng sức ảnh hưởng của Triệu gia ở Bắc Mỹ sao? Huống hồ, lúc vừa bắt đầu hiệu quả rất tốt, chỉ là có chút vấn đề bên phía đám Hắc Hỏa thôi.”

“Chỉ đám Hắc Hỏa thôi? Chú tự xem đi, trong đây rõ ràng là chú đã cướp việc làm ăn của nhóm lão Hổ và Thanh Bang. Bọn họ vẫn luôn nhẫn nhịn là vì Triệu gia của chúng ta khá có máu mặt trong xã hội, nhưng chú càng ngày càng quá đáng, thực sự xem bọn họ là con mèo bệnh hoạn sao?”

Triệu Húc Hàn giận sôi máu, lòng dạ của Triệu Thanh Hổ thực sự quá hiểm ác, đây là ông ta đang định lũng đoạn các ngành công nghiệp ngầm ở Bắc Mỹ, như vậy hỏi sao người ta không ghi thù cho được?

“Đây, đây không phải….” Triệu Thanh Hổ cũng bị chính mình làm cứng họng. Trên sổ sách đã quá rõ ràng, mỗi một địa bàn chiếm dụng được đều phải ghi chép lại đầy đủ, bởi vì nó sẽ trở thành sổ sách kế toán để bàn giao cho người kế nhiệm tiếp quản.

Triệu Húc Hàn vò đầu bức tóc, anh thật sự đau đầu. Cái này người ta gọi là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

“Hy vọng là vẫn còn khả năng đàm phán, nếu không chỉ e là phải khai chiến. Chú tư, người của chú đi chuẩn bị trước đi. Trận này không dễ đánh đâu, một khi để thua, chức giám đốc khu vực của chú sẽ không giữ lại được nữa.” Triệu Húc Hàn nhìn ông ta, nói.

“Chủ nhân, như vậy đâu được, cậu phải giúp tôi với chứ. Chính bản thân tôi cũng đâu ngờ bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu. Một mình đám Hắc Hỏa đã khó đối phó, nếu bọn chúng liên thủ với hai nhóm còn lại, bên tôi chắc chắn không thể chống trả lại được. Mà cho dù có chống trả được, tổn thất nhận lại cũng sẽ rất lớn.” Triệu Thanh Hổ lật đật nói.

“Bây giờ chú mới biết thì có tác dụng gì nữa? Sớm biết như vậy thì hà tất có trước kia?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn vụt sáng, “Các người lui xuống trước đi, để tôi tính toán khoản mục này xem đã.”

Nhìn vẻ mặt của Triệu Húc Hàn tỏ ra khó chịu và bực bội, đám người Triệu Thanh Hổ đành phải cáo từ ra về.

Cánh cửa chính đóng lại, Tiêu Ân đứng ngay ở cửa canh gác.

Triệu Húc Hàn đứng lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, mắt híp lại thành một đường, sau đó lông mày còn nhướn cả lên.

Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước ra, bộ vest màu be trên người cô làm tôn lên vẻ thanh nhã và trí thức.

“Anh Hàn, anh định làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới bên cạnh, hỏi anh.

Triệu Húc Hàn nhìn cô: “Em nghe cả rồi?”

“Nghe được một ít. Chú tư của anh đúng là lòng tham không đáy.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Em tưởng ông ta làm vậy là vì Triệu thị sao? Đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng của ông ta thôi. Các nguyên lão từng nói, chỉ cần những người này không tham quá hai mươi phần trăm của cải, mọi thứ vẫn có thể tha thứ được.”

Kỷ Hi Nguyệt há hốc, như vậy xem ra người của Triệu gia ở tám khu vực đều ăn chặn không ít.

“Nhưng riêng chú tư đã vượt quá mức cho phép. So với tài khoản chi tiết mà trước đây anh từng xem, các tài khoản vừa rồi có một khoảng cách chênh lệch khá lớn, e là đã vượt qua con số ba mươi phần trăm.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn càng lúc càng lạnh.

“Vậy anh định làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Anh đang định đến cuối năm mới nắm thóp của ông ta, để đá ông ta ra khỏi vị trí giám đốc khu vực.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, cười khẽ.