Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 880: Cậu ta tên là Mai Ngọc




Long Bân lập tức gật đầu, sau đó chuyển hình ảnh đến tổng bộ các nguyên lão, cũng chính là sào huyệt đã từng huấn luyện bọn họ. Chính xác mà nói, ngay cả ám vệ cũng không biết đó là nơi nào.

Bởi vì sau khi huấn luyện bọn họ thành công, muốn đưa ra ngoài phải bịt mắt và cảm quan lại, cho dù là ngồi máy bay, thuyền, ô tô hay đại loại gì đó cũng hoàn toàn không để bọn họ có đầu mối để truy vết ra sào huyệt.

Ngược lại, bốn người bọn họ bất kể làm gì trên khắp thế giới cũng bị các nguyên lão nắm rất rõ, bởi vì trên bả vai bọn họ đã được trồng những con chip độc nhất.

Nhưng cũng chính vì các nguyên lão trong sào huyệt có thể truy tìm hệ thống này, cho nên, nếu Triệu Húc Hàn không liên lạc bằng điện thoại được, muốn anh tìm người cũng tìm không ra.

Tuy nhiên, một trong lợi thế của Triệu Húc Hàn với tư cách là chủ nhân của Triệu gia là anh có thể trực tiếp nói chuyện với các nguyên lão, và có một tuyến mạng đặc biệt riêng để gia chủ có thể kết nối với các nguyên lão.

Cho nên nói trắng ra, sào huyệt thực sự của Triệu gia chính là nơi ở của các nguyên lão, chứ không phải cái gọi là nhà cổ của Triệu gia như bây giờ, mà đó chỉ là nơi để từng đời chủ nhân Triệu gia sinh sống mà thôi.

Song, các nguyên lão của Triệu gia cũng đều là người nhà họ Triệu, cho nên đứng trên lập trường công bằng mà nói, họ đều tồn tại vì sự hùng mạnh và yên bình của Triệu gia.

Chỉ là, sau nhiều lần điều tra về cái chết của mẹ và tổn hại rất nhiều nhân lực, Triệu Húc Hàn cảm thấy trong tất cả mọi chuyện như đang tồn tại một âm mưu nào đó. Mẹ của anh rốt cuộc là bị ai hại chết, cho đến bây giờ đối với anh vẫn còn rất mập mờ.

Nhưng có một điều mà anh có thể khẳng định, đó là Thiết gia và Triệu gia có liên quan đến nhau.

Sau khi gửi tin nhắn qua, bên đó cũng hồi âm lại rất nhanh.

Thông tin về người thanh niên tóc trắng chỏm vàng này nháy mắt đã xuất hiện trên màn hình máy tính của Triệu Húc Hàn.

Mai Ngọc, hai mươi lăm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, cao thủ khí công, lính đánh thuê, xuất thân từ gia tộc Tôn thị.

Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt, sau đó xoay màn hình qua cho ba người còn lại xem.

Sau khi ba người xem xong, Long Bân nói: “Thì ra là người của gia tộc Tôn thị, vậy thì không còn gì ngạc nhiên nữa, vì bọn họ vốn dĩ là gia tộc lính đánh thuê. Tên này có lẽ là người mới mà bọn họ vừa thả ra, nên chúng ta không biết.”

Triệu Húc Hàn gật đầu, chau mày nói: “Nhìn chung là như vậy, nhưng đã là lính đánh thuê, chưa đạt được mục đích chắc chắn sẽ không dừng lại đâu. Không biết nhiệm vụ lần nay của hắn là gì đây?”

“Canh giữ chú tư Triệu?” Long Bân suy đoán.

“Không đâu, nếu là người canh giữ, tại sao lúc chúng ta lên trên lại không có hắn ở đó?” Triệu Húc Hàn nói, “Một ám vệ không thể phạm phải loại sai lầm này được.”

“Đúng vậy, chắc là lúc chúng ta ra ngoài, có người đã thông báo cho hắn biết, nên hắn mới đuổi theo chúng ta. Với lại, bình thường lính đánh thuê sẽ không nhận nhiệm vụ bảo vệ, mà chỉ nhận nhiệm vụ ám sát.” Thước Phong nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu, sau đó nói: “Xem ra chúng ta phải tìm cho được nhiệm vụ mà người này nhận là gì.”

Nói rồi Triệu Húc Hàn lại gửi yêu cầu cho các nguyên lão, nhưng kết quả vẫn không tìm được nhiệm vụ chính xác, chỉ nhắn một câu là người này cực kỳ nguy hiểm.

“Mấy năm trước gia tộc Tôn thị có cử ra ba vị cao thủ, nghe nói đã gãy hết hai, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm người mới.” Quy Mao thở dài nói.

“Công việc chính của Tôn thị là đánh thuê, mục tiêu mà bọn họ ám sát đều là các nhân vật tầm cỡ, giết được một người là đủ cho Tôn thị ăn mấy năm.” Thước Phong nói.

Triệu Húc Hàn lại cau chặt mày: “Ba người các cậu ra ngoài tìm tên này thử xem, nếu tìm được, tốt nhất nên bắt sống.”

“Chủ nhân, anh muốn bắt hắn ta làm gì vậy?” Long Bân thắc mắc.

“Thứ nhất là tôi muốn biết nhiệm vụ của hắn là gì, thứ hai là tôi muốn hỏi hắn chút chuyện liên quan đến Tôn thị.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn híp lại thành một đường.