Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 864: Con rể và bố vợ (I)




Một người đàn ông cao cao tại thượng, gặp chuyện gì cũng đa mưu túc kế, vậy mà lại tỏ ra hoảng sợ trong tình huống như vậy. Tiêu Ân không có ở đây, nên anh mới trực tiếp nhận được tin thư ký nói rằng Kỷ Thượng Hải muốn gặp anh.

Anh bình tĩnh lại và nói: “Mời Kỷ tiên sinh lên đây trước đi. Nhớ tiếp đón cho chu đáo. Báo là tôi đang có cuộc họp trực tuyến, khoảng mười phút nữa là xong.”

Thư ký trả truyền đạt lại cho quầy lễ tân, còn Triệu Húc Hàn thì vội vàng gọi cho Kỷ Hi Nguyệt.

Cũng may là Kỷ Hi Nguyệt đang trên đường về đến, nghe bố mình đến tìm Triệu Húc Hàn, cô cũng dở khóc dở cười.

“Em về nhanh đi, càng sớm càng tốt!” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt, sự căng thẳng của anh khiến Kỷ Hi Nguyệt rất buồn cười. Quả nhiên là con rể sợ gặp nhạc phụ đại nhân.

Kỷ Thượng Hải được mời lên văn phòng trên tầng cao nhất. Đây là lần đầu tiên ông đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Độ xa hoa và hào nhoáng ở đây khiến ông không khỏi kinh hãi, có lẽ đây mới gọi là hào môn.

Thư ký mời ông đến phòng nghĩ ngồi chờ, pha cho ông tách trà thượng hạng, trò chuyện với ông đôi câu, nói là chủ nhân đang có cuộc họp khẩn cấp, quả thực rất xin lỗi, kêu Kỷ Thượng Hải đợi khoảng mời phút.

Kỷ Thượng Hải bị điều kiện xung quanh làm cho choáng ngợp, trong lòng cũng vơi đi tức giận. Nếu Triệu chủ nhân không bận thì đó mới là chuyện lạ, bình thường muốn gặp đều phải hẹn trước cả mấy ngày.

Bây giờ ông được mời lên trên ngay, xem ra là Triệu Húc Hàn vô cùng nể mặt ông.

Điều này khiến Kỷ Thượng Hải có cảm giác mình là thượng đẳng, nhưng ngay sau đó ông lại tự cười bản thân, tại sao mình lại có cảm giác này chứ?

Ông dầu gì cũng là chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải, ở Cảng Thành ít nhiều cũng là nhân vật có máu mặt, vậy mà không biết tại sao trước mặt Triệu gia lại tự thấy mình thấp hơn một bậc?

Dưới sự thúc giục của Kỷ Hi Nguyệt, La Hi kéo ga hết cỡ. Cũng may là anh ấy đã từng huấn luyện về các kỹ năng lái xe.

Chưa tới mười phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đã cầm ba lô chạy từ bãi đậu xe vào thang máy.

Chẳng mấy chốc đã đến tầng cao nhất, Kỷ Hi Nguyệt thở hổn hển bước ra, thấy bố cô đang ở trong phòng nghĩ uống trà, chợt thở phào nhẹ nhõm.

“Bố!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy vào.

Kỷ Thượng Hải nhìn thấy cô liền trố mắt nói: “Sao con lại đến đây?”

“Con đương nhiên phải đến đây rồi, máy bay trực thăng sẽ đón bọn con ở đây mà. Bố, sao bố lại đến đây? Không phải con đã nói là quay về chúng con sẽ đến gặp bố sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sắc mặt Kỷ Thượng Hải liền tối sầm lại: “Đây không phải vì bố lo lắng cho con sao?! Chuyện gì mà gấp đến vậy? Tại sao con phải đi cùng? Lẽ nào Triệu gia không có nổi người khác để đi thay?”

“Không phải vậy đâu ạ, là con muốn đi theo thôi. Bố cũng biết con chưa được đi Mỹ mà, nên nhân tiện sang đó đi chơi luôn.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói.

“Con muốn đi lúc nào chẳng được, hà cớ gì phải gấp gáp như vậy? Con nói thật cho bố biết đi, có nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.

“Bố, làm gì có chuyện nguy hiểm. Chẳng là Triệu gia bên đó có chút chuyện gấp cần xử lý, không phải chuyện nguy hiểm gì đâu. Với lại con cũng đang rãnh rỗi, nên đi theo thăm thú thôi, bố đừng lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Thật không? Chuyện gì mà gấp như vậy? Để ngày mai đi không được à? Thím Lý đã mua đồ ăn cả rồi đấy.” Lúc Kỷ Thượng Hải gọi điện thoại cho thím Lý, thím Lý đang đi siêu thị, cho nên mới không hề hay biết, cũng không gặp Kỷ Hi Nguyệt về nhà lấy hộ chiếu.

“Vậy bố với thím Lý ăn cơm với nhau nhé, haha.” Kỷ Hi Nguyệt liền lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Kỷ Thượng Hải sửng sốt, sau đó dí dí ngón tay vào đầu cô, hờn mát nói: “Con đã trưởng thành rồi đấy, có thể hiểu chuyện giùm bố được không hả? Cái gì cũng hấp tấp bộp chộp, muốn hù chết bố hay gì!”

“Con nào có.” Kỷ Hi Nguyệt xoa đầu.

Đúng lúc này Triệu Húc Hàn cũng bước ra. Nhìn dáng vẻ hối hả của anh, có vẻ như thật sự vừa mở cuộc họp trực tuyến mà quên mất Kỷ Thượng Hải.