Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 862: Ba trăm triệu đô la




Ngay sau đó, hai người nhìn thấy một đoạn video. Giữa không gian mờ tối, có một người đang bị trói gô trên chiếc ghế, mắt bị bịt chặt, hơn nữa còn ngồi ngược sáng. Trước mặt người đó có một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy có dao, kìm, móc câu và cưa, đều là những công cụ để hành quyết.

Khiến cho Kỷ Hi Nguyệt có chút sởn gai ốc, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được thủ đoạn tra tấn biến thái trong những bộ phim truyền hình Mỹ.

“Đó là giám đốc khu vực Bắc Mỹ à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Bọn chúng muốn tra hỏi ông ta điều gì?”

“Đương nhiên là bí mật của Triệu gia. Tuy nhiên, người đứng đầu tám khu vực đều là người của Triệu gia, nên bình thường trong tình huống như vậy, bọn họ sẽ không phản bội Triệu gia.” Triệu Húc Hàn nhíu mày.

Trong video đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt ngược sáng, giọng nói cũng đã được biến đổi thành âm thanh the thé: “Triệu chủ nhân, rất đơn giản, ba trăm triệu đô la Mỹ. Nếu không chuyển, người này sẽ biến mất.”

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, con mẹ nó, thật là công phu sư tử ngoạm, ba trăm triệu! Còn là đô la Mỹ! Đúng là lòng tham không đáy mà. Nhưng nghĩ đến việc mấy tên này là băng nhóm Hắc Hỏa, nên có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm.

“Nhóm Hắc Hỏa cũng to gan đấy chứ, dám động đến người nhà họ Triệu tôi.” Triệu Húc Hàn gằn giọng nói ra một câu, giọng điệu giống hệt như băng lạnh.

“Haha, bọn tao sắp đói đến nơi rồi, có gì mà không dám. Triệu gia của chúng mày quá sức độc tài, chiếm lĩnh hết vùng này sang vùng khác, không cho bọn tao lấy vài chỗ kiếm ăn. Nếu chúng mày đã có lòng tham lam, vậy thì đừng trách bọn tao không khách khí.”

“Triệu gia của chúng tôi đều kinh doanh chân chính, kiếm tiền bằng bản lĩnh, các anh lấy tư cách gì mà đến cướp địa bàn?” Triệu Húc Hàn nói.

“Không có tư cách? Hừm, vậy thì tao sẽ để cho mày xem bọn tao có tư cách hay không!” Tên đó nói xong liền đi tới bên cạnh người họ Triệu đang bị trói, lấy một chiếc móc câu trước mặt, sau đó đưa tới trước miệng người họ Triệu.

Người họ Triệu đó đột nhiên phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, một chiếc răng đã bị nhổ ra.

“Triệu chủ nhân, mày biết không? Sau khi giết người hủy xác, răng là thứ dễ nhất để xác định được thân phận. Nếu tao nhổ hết nguyên hàm của nó ra, làm thành một sợi dây chuyền hay đại loại gì đó, bảo đảm cảnh sát cũng không sẽ tìm ra người đâu, haha. Ba trăm triêu đô la Mỹ, đưa hay không đưa!” Đến câu cuối cùng, giọng nói của tên đó trở nên rất u ám.

Vị giám đốc họ Triệu vẫn đang kêu gào thảm thiết, chiếc ghế cũng loạng choạng chứng tỏ người đó đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.

Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn thẳng, vì thực sự quá mức tàn nhẫn và đẫm máu.

“Anh Hàn, sao tên này lại là người Trung Quốc? Không phải tên cầm đầu của nhóm Hắc Hỏa đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, nếu ở Bắc Mỹ thì không nên nói tiếng Trung mới đúng chứ.

“Muốn đối phó với Triệu gia của anh, bên cạnh tất nhiên không thể thiếu người Trung Quốc.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.

“Vị giám đốc đó là người nào của Triệu gia vậy?” Kỷ Hi Nguyệt biết tám vị giám đốc khu vực đều là người của Triệu gia. Chủ nhân thừa hưởng phải thuộc chi trưởng, còn những khu vực khác là con của vợ lẽ.

“Là chú tư Triệu Thanh Hổ của anh, nhưng người trong video này hình như không phải.” Triệu Húc Hàn cười khẩy.

“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng mừng rỡ, nhưng nhìn vào đoạn video tối lờ mờ, quả thực không thấy rõ được dáng vẻ.

Triệu Húc Hàn lại nói, “Cho dù không phải là chú tư anh thì có lẽ cũng là người nhà họ Triệu.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Anh Hàn, không phải anh nói có ba khu vực trước giờ vẫn luôn phản đối anh sao? Khu vực Bắc Mỹ cũng là một trong số đó?”

“Phải, nhưng đều là người của Triệu gia, nên nhất định phải cứu.” Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi trả lời.

Sau đó anh bật nút và nói: “Cho tôi thời gian ba ngày!”

“Ba ngày? Triệu chủ nhân, mày đang đùa với tao đấy à? Nhiều nhất là một ngày! Nếu không giám đốc khu vực Bắc Mỹ của Triệu gia chúng mày phải đổi người khác đấy!” Nói rồi video lại đen kịt.

“Một ngày!?” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính, vậy là phải trước giờ này ngày mai.