Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 852: Cậu là tiểu thịt tươi mà




Mộ Dung Phong rất tâm đắc: “Đó cũng là vì cậu có tiềm năng, có năng lực tiếp thu, cộng với nụ cười tỏa nắng, sức trẻ dồi dào đấy chứ.”

“Chất lượng như vậy có thể giao hàng được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.

Mộ Dung Phong đáp: “Vậy để tôi báo với Cố tổng một tiếng.” Nói rồi anh ấy ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn lại Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam.

Trần Á Nam nhìn gương mềm mại và mịn màng của Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt lấp lánh: “Học tỷ, thật sự rất cảm ơn chị.”

“Sao lại khách sáo nữa rồi? Tôi đã nói là sau này cậu sẽ trả lại mà.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó vỗ vai cậu ấy, “Cậu vẫn còn hơi yếu, ráng rèn luyện thân thể mỗi ngày biết không?”

Trần Á Nam lại đỏ bừng mặt: “Vậy, vậy quảng cáo đó trông tôi hơi gầy đúng không? Quản lý Mộ Dung nói nhất định phải quay như vậy, mà tôi, quả thực tôi cũng thấy hơi gầy thật.”

“Nhìn cũng tạm ổn, tiểu thịt tươi mà. Nhưng sau này nếu cậu muốn phát triển thêm nhiều con đường, thì nhất định phải có một cơ thể khỏe mạnh.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lát nữa tôi sẽ kêu thiết kế một phòng tập thể dục ở đây, để các cậu rãnh lúc nào thì vào tập lúc đó. Quay phim rất vất vả, nên cậu phải có sức khỏe tốt mới được.”

Trần Á Nam cứ nhìn cô chăm chú, vị sếp như này có phải quá tốt rồi không?

“Sao thế? Cảm động quá à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Vậy cậu phải cố gắng hết sức để báo đáp tôi đấy nhé. Được rồi, cậu về học tiếp đi, tôi qua thăm Lưu Uy đây.”

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, Trần Á Nam đột nhiên kéo cô lại: “Học tỷ, tôi, tôi có thể mời chị ăn trưa được không? Lần trước để chị mời khách, nên tôi vẫn muốn mời chị bữa cơm.”

“Thế à, nhưng hiện tại tôi chưa biết có rãnh không nữa. Lát nữa trả lời cậu sau nhé?” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói, nụ cười của cô mang theo cảm giác như một vị trưởng bối đang nhìn tiểu bối.

“Được. Chị nhất định phải cho tôi cơ hội mời chị bữa cơm đấy, nếu không tôi không biết làm thế nào để cảm ơn chị nữa.” Trần Á Nam lật đật nói.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì rời đi.

Trần Á Nam nhìn cô đi về phía đối diện, tầm mắt không cách dời khỏi bóng lưng cô, đột nhiên sau lưng có người vỗ cậu một cái.

Trần Á Nam xoay đầu nhìn, là A Đào.

“Sao đấy? Thích cô chủ của các cậu rồi à?” A Đào vẫn còn chút cảm giác lưu manh.

Trần Á Nam nghe xong, lập tức mặt đỏ tai hồng nói: “Anh, anh đừng nói bậy bạ. Tôi, tôi chỉ là cảm kích vì chị ấy đã cho tôi cơ hội lần này thôi. Nếu không có chị ấy, cuộc sống của tôi có lẽ đã sụp đổ rồi.”

A Đào nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt, cũng cảm giác có chút không đúng, sau đó nói: “A Nam, không phải Kỷ tiểu thư đã cứu cậu đấy chứ?”

“Sao anh biết?” Trần Á Nam kinh ngạc.

A Đào lại nhìn sang bên đó, càng nhìn càng thấy bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt và Vương Nguyệt giống nhau, cả khí chất cũng rất giống, chỉ là mặt mũi của hai người không có điểm nào ăn nhập.

A Đào lại nghĩ đến cách trang điểm khoa trương của Vương Nguyệt, nếu đầu tóc ngắn đó biến thành mái tóc dài, tháo cặp kính gọng gỗ to bản ra, có lẽ cũng không đến nỗi xấu xí như vậy.

Hơn nữa Vương Nguyệt cũng từng cứu người, cho nên A Đào cảm giác hai người này là một, chỉ là không dám mạnh miệng khẳng định thôi.

“Bởi vì tôi cũng từng được Kỷ tiểu thư cho cơ hội. Tôi và A Minh, A Hổ thực chất là ba tên lưu manh. Chính Kỷ tiểu thư đã cho chúng tôi cơ hội để làm lại cuộc đời. Kỷ tiểu thư thực sự rất tốt tính, lại còn xinh đẹp như vậy nữa, là đàn ông ai mà chẳng thích.” A Đào nói.

“Anh đừng nằm mơ nữa, Kỷ tiểu thư đã có bạn trai rồi.” Trần Á Nam buồn bực đáp.

“Thật à? Không biết người đàn ông nào may mắn thế nhỉ.” A Đào cũng rất ngưỡng mộ.

“Đi thôi, nếu anh không có việc gì làm thì có thể theo tôi học diễn xuất, Kỷ tiểu thư có nói vậy.” Trần Á Nam cười nói.

A Đào kinh ngạc: “Thật sao?”