Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 812: Gan em lớn rồi đấy




Bên La Hi tốc độ còn nhanh hơn. Tên đó định nổ súng bắn Kỷ Hi Nguyệt, nhưng La Hi bên cạnh tốc độ quá nhanh, dọa hắn ta hoảng sợ đổi hướng chĩa súng vào La Hi.

La Hi sải vài ba bước chân rồi dùng đôi chân dài đá thẳng vào khẩu súng, tiếng súng lục cũng đồng thời vang lên, nhưng đã bị La Hi đá bay lên trời.

Sau đó, La Hi trái một quyền, phải một quyền đánh vào cánh mũi của tên này, khiến hắn ta ngã nhào rồi nằm sấp bất tỉnh.

Kỷ Hi Nguyệt lại gọi điện báo cảnh sát. Sự việc xảy ra trên đường quốc lộ, cho nên không thể giấu được.

Với lại cũng có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, còn quay phim chụp hình, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên bản tin Weibo.

Xe cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, còn có cả xe cấp cứu.

Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đã ở trong đồn cảnh sát của khu vực này. Đây là đồn cảnh sát Hoàng Sa, cách khá gần Cục Thành phố.

Gương mặt già nua của đồn trưởng Vương Bảo Quốc khá khó coi, ông ấy không ngờ là trong khu vực mình lại xảy ra chuyện đấu súng, với lại vừa nãy ông ta cũng có mặt ở cuộc họp Cục Thành phố, nên dĩ nhiên biết Kỷ Hi Nguyệt là ai.

Trong nháy mắt sự việc đã rõ ràng, bọn buôn lậu m.a tú.y muốn giết Kỷ Hi Nguyệt để bịt miệng, còn vô cùng hung hăng và ngạo mạn, ngay trên đường lộ dám dùng vũ khí để giết người, gây ra sự cố giao thông vô cùng nghiêm trọng.

Cũng may là trong số những ô tô bị hư hỏng không có công dân thương vong, ngoài ra Kỷ Hi Nguyệt và La Hi còn tóm được hung thủ, nên nhìn chung vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, có lẽ bây giờ ông ta còn đang bận bịu chỉ huy để truy bắt tội phạm đào tẩu.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng nghĩ, dùng laptop sắp xếp lại tin tức, một lần nữa đưa chuyện này lên bản tin chính thức của đài truyền hình Cảng Long.

Trong vòng tròn bạn bè, Weibo và các trang web không chính thức trước đó đã xuất hiện đồng loạt video Kỷ Hi Nguyệt và La Hi mỗi người bắt một tên côn đồ, ngoài ra còn có bình luận nhận ra cô là phóng viên Vương Nguyệt và đồng nghiệp.

Nhất thời tên tuổi của phóng viên tin tức Vương Nguyệt đã trở nên bùng nổ.

Mọi người đều cho rằng những phóng viên như vậy mới thực sự tận tụy, dũng cảm và biết chiến đấu, còn đưa tin trung thực, nên ai ai cũng hết lời khen ngợi.

Tất cả các phương tiện truyền thông bên ngoài đài truyền hình Cảng Long đua nhau đến tìm Vương Nguyệt, hy vọng có thể phỏng vấn được chút tin tức. Chỉ trong thời gian ngắn, Vương Nguyệt đã trở thành phóng viên tin tức nổi tiếng nhất Cảng Thành.

Cũng có một bộ phận xem xong video của Vương Nguyệt, ghẹo cô là nữ anh hùng xấu xí.

Còn nói là ông trời đóng một cánh cổng, nhưng lại mở một cửa sổ cho cô.

Ý nói Kỷ Hi Nguyệt bề ngoài xấu xí, nhưng bù lại có năng lực.

Chỉ có những ai biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt mới cảm thấy những bình luận này thật sự rất buồn cười.

Triệu Húc Hàn đã nhận được báo cáo của La Hi, lần nữa xác định Hi Nguyệt an toàn anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt, muốn tới đón cô.

Nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã trở thành mục tiêu theo dõi của cánh truyền thông, nếu Triệu Húc Hàn mà xuất hiện, có khả năng sẽ trở thành tin tức long trời lở đất, nên anh tuyệt đối không thể qua đó, ngay cả Tiêu Ân cũng không được, dù sao cô cũng sắp xong phần ghi chép, có thể về nhà ngay.

Trong phòng làm việc của Triệu Húc Hàn, anh gọi điện thoại cho Cố Cửu, kêu Cố Cửu lập tức qua đây.

Cố Cửu đang xem Trần Á Nam quay quảng cáo dầu gội, vừa nhận được tin liền giật mình, co giò bỏ chạy, kêu Vô Cốt nhanh chóng lái xe đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Trên tầng cao nhất, Cố Cửu vừa vào đến nơi đã nôn nóng nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tiểu Nguyệt quá nguy hiểm rồi!”

Trên đường đến đây Cố Cửu đã tranh thủ đọc lại tin tức trên mạng, xem tới đoạn tên côn đồ định bắn Kỷ Hi Nguyệt, sống lưng anh ấy toát cả mồ hôi lạnh.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói: “Anh cũng biết Triệu gia tôi không động đến m.a tú.y, cũng không giao dịch với bọn buôn lậu m.a tú.y, đặc biệt là một chủ nhân như tôi càng không thể đụng đến vùng cấm địa này.”Sắc mặt Cố Cửu trở nên căng thẳng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, vậy cậu đừng nhúng tay vào, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết đi.” Anh ấy cau chặt mày.

Triệu Húc Hàn lại nói: “Tôi gọi anh đến cũng là định nhờ anh giúp đỡ. Tiểu Nguyệt không thể xảy ra chuyện, nhưng bọn buôn lậu m.a tú.y quá mức hung hãn, còn tính khí Tiểu Nguyệt anh cũng biết rồi đấy, chừng nào chưa tóm được bọn xấu thì cô ấy chắc chắn không buông tay, nên bây giờ chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm là giúp cô ấy giải quyết sạch sẽ bọn buôn lậu m.a tú.y này.”

Cố Cửu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chuyện này cần đến lực lượng của bố tôi.”

“Tôi kêu anh đến cũng là để chúng ta cùng mở một cuộc họp trực tuyến với bác Cố, nhờ bác ấy cử một đội đặc nhiệm tới đây. Dù sao thì Cố lão tướng quân cũng rất căm thù bọn buôn lậu m.a tú.y.” Triệu Húc Hàn nói.

Cố Cửu khẽ gật đầu: “Có điều chúng ta vẫn chưa biết trong này tình hình cụ thể thế nào. Bố tôi cần phải nghe báo cáo chi tiết để làm đánh giá, sau đó mới có thể sắp xếp được.”

“Ngặt nỗi những chuyện tôi biết chưa hẳn đã là chi tiết. Thôi vậy đi, Tiểu Nguyệt chắc cũng sắp từ đồn cảnh sát về nhà, tôi anh cùng về gặp cô ấy để nghe thử tình hình cụ thể thế nào rồi hẳn thu xếp, được không?” Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy trưng cầu ý kiến.

Cố Cửu liền đồng ý, sau đó Triệu Húc Hàn gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nói bên cô cũng sắp xong, có thể về khu dân cư Phong Nhã ngay.

Triệu Húc Hàn thu dọn đồ đạc, cùng Cố Cửu vội vã ra về. Sắc mặt Tiêu Ân cũng rất ngưng trọng, bọn buôn lậu m.a tú.y này quả thực khó giải quyết, chỉ cần không cẩn thận là đại tiểu thư có thể bỏ mạng như chơi, nếu thực sự như vậy cậu chủ làm sao mà kiềm chế được?

Có điều, cậu chủ không sử dụng đến hệ thống của Triệu gia, nhưng bản thân cậu chủ dù sao cũng là người của Triệu gia, còn là chủ nhân của gia tộc, nói thế nào cũng sẽ vướng vào mấy tin đồn nhảm nhí, nên bọn họ tốt nhất là vẫn phải làm tốt công tác phòng bị, đề phòng chuyện càng ngày càng rắc rối lại sứt đầu mẻ trán.

Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa chải chuốt xong, lấy lại dáng vẻ sạch sẽ và thanh thuần, ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, nhìn anh như một chú cừu nhỏ dễ thương.

“Anh Hàn, biểu hiện của em hôm nay ổn chứ?” Cô bày ra vẻ mặt muốn được khen ngợi làm Triệu Húc Hàn không đành lòng trách cứ.

Anh dí ngón tay vào trán cô: “Gan em lớn rồi đấy.”

“Haha, tại có La Hi bên cạnh nên gan em mới to lên đấy chứ. Nếu chỉ có một mình, chắc chắn em sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười lấy lòng.

“Nếu em chỉ có một mình thì lần này em đã xảy ra chuyện rồi!” Triệu Húc Hàn không khách khí nói.

“Tiểu Nguyệt, cô đưa tin về bọn buôn lậu m.a tú.y như vậy quả thực quá nguy hiểm. Bây giờ cả Cảng Thành đều biết đều đến cô, chỉ cần là tin tức cô đưa thì họ đều nhận định là tin thật việc thật, bên phía cảnh sát cũng rất coi trọng cô, hết thảy chuyện này sẽ làm bọn buôn lậu m.a tú.y gai mắt với sự tồn tại của cô hơn.” Cố Cửu cũng lo lắng nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi chính là muốn bức cho bọn buôn lậu này gấp lên, như vậy bọn chúng mới nhanh nhảy ra ngoài, đến lúc sẽ một mẻ hốt gọn, đồng thời cũng lấy lại được an toàn cho bản thân. Thực ra bây giờ nói gì cũng đã vô dụng, vì tôi đã trở thành mục tiêu chém giết của bọn chúng.”

“Hình như em không sợ gì cả nhỉ.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.

“Sợ chứ, nhưng có anh Hàn ở đây thì em cũng không sợ lắm, haha.” Kỷ Hi Nguyệt như chú mèo nhỏ cọ cọ vào cánh tay anh.

Cố Cửu đảo mắt xem thường: “Cô không biết anh Hàn của cô không thể lo liệu chuyện này sao? Một khi cậu ấy nhúng tay vào chuyện này, cậu ấy chắc chắn sẽ bị Triệu gia nắm được yếu điểm và luận tội vị trí chủ nhân của cậu ấy.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngồi thẳng người dậy: “Vậy anh Hàn đừng nhúng tay vào nữa, để La Hi theo em là được rồi. Em vẫn còn cảnh sát hỗ trợ và bảo vệ, bản thân cũng sẽ tự cẩn thận, nên anh cứ yên tâm, em nhất định phải tóm được tên trùm này.”