Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 746: Mượn cớ trả thù (I)




Trần Thanh vừa vị mang đi, Cố Du Du liền chạy tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, đay cũng được xem là một tin tức đấy, có muốn đưa tin không?”

Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta: “Chị định nói cho người khác biết ở đây tôi có dây chuyền trăm vạn hả? Muốn tôi bị trộm lần nữa hay gì?”

“Haha, không đưa không đưa nữa, nể mặt cô đấy.” Cố Du Du bí xị bỏ đi một mạch.

Kỷ Hi Nguyệt thấy bộ phận nhân sự đến thu dọn vị trí của Trần Thanh, trong lòng cô cũng có chút khó chịu, nhưng con người khi tâm lý đã méo mó thì thật sự rất đáng sợ. Cô cũng rất là cảm thán.

Liễu Đông ghé tới, nhỏ giọng nói: “Chị Nguyệt, chắc trong đây còn có camera khác mới tìm được Trần Thanh nhanh vậy chứ nhỉ.” Nói rồi dáo dát nhìn xung quanh.

“Miễn là cậu không làm chuyện xấu, có bao nhiêu camera cũng đâu quan trọng. Được rồi, tôi đi thăm Manh Manh đây.” Nói rồi cô bỏ ra ngoài.

Liễu Đông cũng muốn đi cùng, nhưng trong tay còn bao nhiêu chuyện phải làm, nên chỉ có thể chép miệng.

Bộ phận diễn xuất ở tầng hai mươi hai. Kỷ Hi Nguyệt thấy tấm bảng đoàn làm phim Thái Tử Phi thì bước vào, La Hi ở bên ngoài đợi.

Vào rồi cô mới phát hiện Trần Manh Manh không có ở đây. Lúc này vẫn đang là phân đoạn của Lý Mai, cảnh quay trong nhà, hơn nữa còn là cảnh quay đóng máy.

Kỷ Hi Nguyệt quan sát nét diễn của Lý Mai, phải công nhận là cô ta diễn rất có hồn. Cô không khỏi nghĩ đến bộ phim Vượt Qua Khóa Tình của Húc Nguyệt, chắc cũng đã đến lúc nên tuyên truyền rộng rãi.

Danh tiếng của Lâm San không bằng Lý Mai, nên trừ việc tuyên truyền rộng rãi ra thì tạm thời chưa có cách nào đè ép được cô ta. Kỷ Hi Nguyệt sờ cằm, cân nhắc vấn đề.

Lâm San ở kiếp trước phải tận sau này mới nổi tiếng. Bây giờ cô đầu tư trước thời gian như vậy, liệu có nổi tiếng trước được hay không, cô quả thực cũng không rõ, nhưng cô tin rằng nếu cho diễn viên giỏi một cơ hội, chắc chắn họ sẽ biểu hiện rất tốt.

Song trong lòng cô cũng ngớt lo lắng.

Lúc này Trần Manh Manh đang từ trong phòng hóa trang bước ra. Hôm nay là cảnh Trần Manh Manh bị bức chết, vì lúc này cô ấy đã bị đẩy ra làm lá chắn cho hoàng hậu Lý Mai.

Cho nên phân đoạn của Trần Manh Manh hôm nay là một cảnh quay bị tra tấn. Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là cô lại tới vào đúng cảnh này.

Tiện thể cũng muốn xem thử kỹ năng diễn xuất của Trần Manh Manh đã có sự tiến bộ chưa.

Cảnh quay bắt đầu. Lý Mai trừng mắt, run rẩy tức giận chỉ vào Trần Manh Manh đang quỳ trên đất, sau đó cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh đã sớm quay đầu, sau đó ngã rạp xuống đất. Từ góc của Kỷ Hi Nguyệt, cách mượn vị trí coi như đã thành công.

“Trần Manh Manh, cô làm gì vậy? Tôi chưa đánh trúng mà cô đã quay đầu là sao? Cô tưởng khán giả đều mù mắt à? Làm lại!” Lý Mai đột nhiên quát lên.

Trần Manh Manh vốn dĩ rất lo lắng. Nếu để Lý Mai đánh trúng, cái tát này chắc chắn không hề nhẹ, cho nên đạo diễn đã kêu cô mượn vị trí, nhưng xem ra Lý Mai không được hài lòng.

“Làm lại lần nữa!” Đạo diễn hô lên.

Khóe miệng Lý Mai khẽ lộ ra một tia ác độc, sau đó cô ta lại vào vai, khuôn mặt lại trở nên tức giận, giáng một cái tát vào Trần Manh Manh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Khi Lý Mai đang định đánh Trần Manh Manh, Trần Manh Manh đã dùng ngón tay bảo vệ khuôn mặt của mình ngay lúc xoay đầu, thế là Lý Mai lại quát lên: “Cắt! Trần Manh Manh, cô làm gì vậy!”

“Chị Lý Mai, như vậy còn chưa được sao?” Trần Manh Manh cũng rất chán nản.

Cô ấy biết người phụ nữ này đang muốn lấy công báo thù riêng, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hành hạ, chờ mãi tới lúc bộ phim này sắp đóng máy mới có một cảnh như vậy, cho nên cô ta đã tìm cách để phát tiết trả thù.

“Đương nhiên chưa được. Tay của tôi vung cả ra ngoài thế khán giả sẽ cảm thấy rất giả trân! Đạo diễn, làm lại!” Lý Mai tìm cớ bắt đạo diễn cho diễn lại.

Đạo diễn cũng rất đau não, bộ phim này cũng sắp quay xong rồi, vậy mà giữa Lý Mai và Trần Manh Manh vẫn còn rất khoảng cách. Lần này thôi thì cứ để Lý Mai trút giận, dù sao cũng sắp đóng máy, giữ mối quan hệ tốt đặng sau này còn hợp tác.