Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 745: Dây chuyền bị đánh cắp (III)




“Đúng vậy. Camera giám sát ở bên ngoài vào ban đêm rất mờ, chỉ có vài cái là thấy được bóng người đàn ông mặc đồ đen, đội nón đen vào thang máy. Còn camera ở cửa ra vào thì không phải bị hỏng, mà nó đã bị thứ gì đó che lấp.” Ngô Phương Châu nói, “Tên ăn trộm này quả nhiên đã sớm ủ mưu, làm có chuẩn bị.”

“Vậy tiếp theo nên làm thế nào? Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Tra khảo từng người một sao?”

“Phụ nữ thì được loại khỏi diện tình nghi, nhưng đàn ông vẫn phải tiếp nhận thẩm vấn. Có điều, trong tòa nhà này cũng có khá nhiều camera ẩn, nên bây giờ chỉ cần nhờ cấp trên phối hợp một chút là có thể biết ngay là ai.” Ngô Phương Châu nói.

“Camera ẩn?” Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt.

Ngô Phương Châu đáp: “Đương nhiên. Công ty lớn nào cũng có cả, đa số là lắp đặt ở những nơi nhân viên không thể thấy được, nhưng quan trọng là có đúng vị trí mình cần tìm hay không thôi. Cô đừng nghĩ xiêu vẹo, nó chỉ nhằm mục đích đề phòng bí mật thương mại của công ty bị đánh cắp thôi. Ở bộ phận tin tức này ít nhất cấp trên cũng có tới hai camera.”

Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn trần nhà, nghĩ cũng có lý. Trước cửa chỉ có một camera, còn sau khi vào trong thì không hề có camera đối diện khu văn phòng của mọi người.

Bây giờ xem ra không phải là không có, mà là cô không biết thôi.

La Hi lại quay về, nói vài câu bên tai Kỷ Hi Nguyệt. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Quả nhiên là không biết hối cải, lòng tham vô đáy.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt đầy sự lạnh lùng.

Ngô Phương Châu nhìn nét mặt của cô, hỏi nhỏ: “Biết rồi à?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Ngô Phương Châu nhìn sang La Hi, La Hi đi ra ngoài.

Ngô Phương Châu vừa định hỏi là ai thì một nhân viên cảnh sát khác chạy vào: “Phương Châu, tìm được tên trộm rồi.”

“Là ai?” Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó hỏi.

“Là Trần Thanh! Bây giờ đưa về đồn thôi. Camera đã bắt được cận mặt của anh ta. Không có khả năng ngụy biện.” Viên cảnh sát báo cáo.

Ngô Phương Châu vui mừng nói: “Thế là tốt rồi. Vương Nguyệt, tôi sẽ về lần theo dấu vết của sợi dây chuyền, nhanh chóng tìm ra để mang trả về cho nguyên chủ. Có thông tin gì sẽ báo cho cô ngay.”

“Vâng, làm phiền anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười gật đầu.

Chẳng mấy chốc, trong phòng họp, Trần Thanh đã bị còng tay dẫn ra ngoài. Mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt khó tin, như thể chưa từng quen biết Trần Thanh bao giờ. Tại sao anh ta lại đi đến bước đường này chứ?

Trần Thanh bước tới trước mặt Vương Nguyệt, trong mắt lộ vẻ oán hận: “Vương Nguyệt, cả đời Trần Thanh tôi coi như đã bị hủy hoại trong tay cô.”

“Anh Trần, là sự ghanh tị và lòng tham vô đáy của anh đã hại anh, không hề liên quan đến tôi.” Kỷ Hi Nguyệt từ tốn nói với anh ta một câu.

“Trần Thanh, chị Nguyệt đã bỏ qua cho anh hai lần, vậy mà anh còn không biết hối cải. Đúng là gieo gió gặt bão!” Liễu Đông mắng anh ta.

“Nếu không phải cô ta, tôi đã sống yên ổn. Từ khi cô ta đến bộ phận tin tức, chúng tôi còn có đường sống không! Tôi chẳng qua chỉ đang giúp đỡ mọi người, thử hỏi có ai mà không ganh tị với cô ta! Đừng giả mù sa mưa nữa!” Trần Thanh thẹn quá hóa giận.

Anh Hâm liền nói: “Anh Trần, anh nói đúng, chúng ta rất ganh tị với năng lực làm việc của Vương Nguyệt, nhưng có ganh tị thì chúng tôi cũng không bao giờ làm ra chuyện phạm pháp. Anh đừng gom chúng tôi vào thành một giuộc với anh!”

“Đúng vậy, chúng tôi không phủ nhận là mình ganh tị với năng lực của Vương Nguyệt, nhưng không đến mức điên cuồng mất trí như anh!”

“Phải đấy, còn bắt tay làm càng với Châu Lê nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ.”

“Loại người tâm lý méo mó như này không bao giờ chịu nhận thất bại, chỉ biết đổ cái sai của mình lên đầu người khác, thật là hèn nhát!”

“Đã trộm đồ của người ta còn quay lại trách móc, trơ tráo thật!”

“…….”

Lời nói của mọi người y như mũi tên độc vang lên bên tai Trần Thanh, khiến anh ta vô cùng thống khổ.