Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 686: Người đàn ông vô liêm sỉ




Châu Lê bị ba tên đàn ông đẩy ra khỏi nhà, trong lòng vừa tức vừa gấp, bước chân càng rề rà hơn.

Nhưng sau khi bị anh Đào đẩy một phát, cô ta cũng không dám trì hoãn nữa. Thoáng chốc Châu Lê đã bị bọn anh Đào áp tải lên chiếc minibus của bọn chúng, sau đó xe đi thẳng về hướng bãi đậu xe của đài truyền hình Cảng Long.

Di động của Châu Lê bị anh Đào tịch thu. Lúc này anh Đào bắt đầu tìm số điện thoại của Vương Nguyệt trong điện thoại của cô ta, cũng may là người đàn bà này còn lưu số di động của Vương Nguyệt.

Anh Đào bật cười đắc ý, gọi điện thoại cho Vương Nguyệt.

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng đang đi lên sân thượng, vì cô cho rằng Trần Thanh đã đưa Châu Lê qua đây.

Di động đổ chuông, Kỷ Hi Nguyệt cầm ra xem, là một số điện thoại lạ, cô nhận máy.

“Đại tỷ, là đại tỷ đúng không? Tôi là A Đào đây, là A Đào mà lúc trưa được Châu Lê thuê mướn ấy!” Anh Đào nghe Vương Nguyệt nhận máy, vội vàng cất tiếng y như chân chó.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Tốc độ cũng nhanh đấy chứ nhỉ. Đây là điện thoại của Châu Lê à?”

“Vâng vâng, đại tỷ, chúng tôi đang ở dưới bãi đậu xe của đài truyền hình Cảng Long. Chúng tôi mang Châu Lê tới rồi đây.” Anh Đào lật đật nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, như vậy là Trần Thanh có ý gì đây?

Châu Lê không nằm trong tay anh ta, ngược lại bị bọn anh Đào tóm được. Thật sự nghĩ rằng cô có thể tha thứ cho anh ta hết lần này tới lần khác ư?

“Châu Lê đang trong tay anh à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Vâng vâng vâng. Chúng tôi đang ở dưới, nhưng không vào được.” Anh Đào dở khóc dở cười.

“Anh cứ nói tìm Vương Nguyệt của bộ phận tin tức là được.” Vương Nguyệt tin tên tuổi của mình bây giờ đã nổi tiếng cả đài truyền hình Cảng Long. Nói cho cùng thì cô cũng đã tham gia vụ án phân xác, vụ án cưỡng hiếp và giết người, và còn nhiều tin tức lớn khác nữa.

“Được được được. Vậy chúng ta lên sân thượng nhé.” Anh Đào vội vàng cười đáp. Cho dù không nhìn thấy nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chân chó của anh ta.

Quả nhiên là một nhóm côn đồ dởm, toàn những tên giỏi bắt nạt kẻ yếu.

Kỷ Hi Nguyệt cúp điện thoại xong thì ra khỏi thang máy, đi tới vườn hoa trên sân thượng. Giờ này quả nhiên không có ai, vì chung quy cũng đang trong ca làm việc buổi chiều, chỉ thấy mỗi Trần Thanh với dáng vẻ bồn chồn đứng dưới giàn hoa.

Thấy Kỷ Hi Nguyệt đến, anh ta lập tức chạy tới, gấp gáp nói: “Vương Nguyệt, tôi, tôi đi tìm Châu Lê thì thấy cô ta đang bị ba tên côn đồ khống chế. Tôi không có cách để nào mang cô ta tới đây, thành thành xin lỗi cô. Có điều tôi với Châu Lê đã trở mặt rồi, vì thật sự không ngờ cô ta lại là người phụ nữ như vậy.”

“Ồ? Thành ý của anh là như vậy đó à? Tôi cứ tưởng chuyện gì anh cũng dám làm chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sức nhẫn nại của bản thân có giới hạn.

“Không, không phải vậy. Vương Nguyệt, cô nói đi, cô muốn tôi làm gì tôi đều nghe cô hết, nhưng với Châu Lê thì tôi không muốn có bất kỳ liên can gì tới cô ta nữa. Tôi còn phải trả sáu nghìn tệ cho ba tên côn đồ giùm cô ta, người đàn bà này đúng thực là một kẻ điên.” Trần Thanh nói rồi nước mắt giàn giụa, giống như vừa trải qua một chuyện gì đó không thể chấp nhận được.

Nhưng đối với Kỷ Hi Nguyệt, cô lại cảm giác người đàn ông này vô sỉ đến cực độ. Anh ta cho rằng tất cả những việc làm và hành động của bản thân chỉ cần dùng sáu nghìn tệ là đã giải quyết được hết sao?

Nhưng vấn đề là sáu nghìn tệ này đâu phải dùng cho cô?

Anh ta còn mặt mũi để chạy đến đây khóc lóc van xin cô tha thứ ư?

Kỷ Hi Nguyệt thật sự không thể hiểu nỗi tại sao một số người lại ích kỷ đến như vậy. Có lẽ sự nhân từ ngay từ ban đầu của cô đã dung túng cho hành động xấu xa của anh ta. Lẽ ra từ lần anh ta định bóp chết cô, cô phải để cho anh ta vào tù nếm chút đắng cay mới đúng.

Trần Thanh thấy vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự lạnh lùng thì có chút sợ hãi.

Anh ta đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Vương Nguyệt, lấy di động ra: “Vương Nguyệt, cô xem này, nếu cô muốn báo thù Châu Lê thì trong đây tôi có ảnh khỏa thân của cô ta. Cô hoàn toàn có thể tung ra ngoài để người phụ nữ nham hiểm đó không ngẩng mặt nhìn đời được.”