Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 683: Chụp ảnh




Trần Thanh nhất thời đờ đẫn: “Anh Tiểu Sơn gì?”

“Aiya, người anh em, anh không biết người phụ nữ này là dạng gì à? Năm ngoái cô ta và anh Tiểu Sơn của tôi có cặp kè với nhau, nhưng người phụ nữ này quá giả tạo, cho nên anh Tiểu Sơn không dám muốn cô ta nữa. Không ngờ vừa mới xoay người cô ta đã cặp với người anh em đây. Nhìn tuổi tác của anh chắc là kết hôn rồi chứ nhỉ.”

Anh Đào thấy sắc mặt của Trần Thanh càng lúc càng khó coi, hắn ta liền kể hết những chuyện dơ bẩn của Châu Lê ra.

“Câm miệng! Tôi với anh Tiểu Sơn là người yêu của nhau, chia tay cũng là chuyện bình thường, anh đừng nói linh ta linh tinh!” Châu Lê lập tức quát lên.

Anh Đào thay đổi sắc mặt: “Châu Lê, cô đừng không biết xấu hổ. Cô là dạng gì bản thân còn không rõ? Đưa tiền nhanh đi, nếu không chúng tôi mà bước ra khỏi cánh cửa này thì video của cô sẽ được truyền đi khắp nơi đấy.”

Châu Lê sốt ruột nhìn Trần Thanh: “Anh Trần, anh, anh đưa thêm cho bọn chúng hai vạn đi!”

“Tôi đào đâu ra hai vạn!?” Sắc mặt của Trần Thanh cũng rất khó coi, “Vét hết túi cùng lắm chỉ còn sáu nghìn tệ, đó là toàn bộ gia tài của tôi rồi!”

“Châu Lê, cô qua lại với loại đàn ông gì mà nghèo thế này? Thế thì tôi đành xin lỗi cô nhé.” Anh Đào cười khẩy, ánh mắt nhìn Trần Thanh càng tỏ ra vẻ khinh thường hơn.

“Anh Trần, sao anh không có được? Anh nhất định phải đưa cho bọn chúng, nếu không video của tôi sẽ bị truyền ra ngoài. Tôi không sống được yên ổn, anh cũng đừng mơ mà sống tốt.” Châu Lê trở mặt uy hiếp.

“Châu Lê, cô con mẹ nó có lương tâm không vậy? Ông đây cùng lắm chỉ mới ngủ với cô hai lần, trong khi cô đã nát bét như vậy, tâm địa còn độc ác, ông đây bằng lòng bỏ ra sáu nghìn tệ đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Nếu cô cứ uy hiếp tôi như vậy, được thôi, chấm dứt quan hệ luôn đi, ông đây còn sợ cô hay gì?”

Trần Thanh cũng nổi đóa. Chẳng hiểu thế nào anh ta lại dính vào loại đàn bà nham hiểm này. Theo lời của anh Đào thì Châu Lê quả thực quá xấu xa. Không ngờ anh ta lại bị cô ta lừa dối như vậy. Sinh viên đại học bây giờ sao lại vô sỉ thế nhỉ?

“Anh Trần, anh không sợ tôi sẽ nói với vợ anh sao?” Châu Lê nổi điên.

“Muốn nói thì cứ nói đi. Vợ chồng tôi đã ở với nhau nhiều năm như vậy, chúng tôi còn có con, chỉ cần tôi nhận sai, cô cho rằng có thể thế nào được? Loại phụ nữ như cô, tôi đúng là mù mắt mới giúp cô!” Trần Thanh nói xong thì quay đầu bỏ đi.

“Trần Thanh, anh đứng lại cho tôi! Được được được, anh cho tôi sáu nghìn tệ trước đi! Khoản còn lại tôi sẽ tự nghĩ cách.” Châu Lê cuống quýt nói.

Thực ra Trần Thanh cũng rất sợ hãi, nhưng anh ta chỉ còn cách đánh liều một phen. Nghe Châu Lê gọi giật mình lại, anh ta xoay người, nói: “Châu Lê, chúng ta nói cho rõ ràng luôn đi. Tôi đưa cho cô sáu nghìn tệ này, giữa cô và tôi tới đây cũng chấm dứt, sau này đừng đi tìm tôi nữa!”

Châu Lê lúc này làm gì còn tâm tình so đo mấy thứ này, chỉ quan tâm làm thế nào để vỗ về anh Đào trước, cho nên lật đật gật đầu: “Được được được, lấy sáu nghìn ra đây.”

Sau đó nhìn về hướng anh Đào: “Anh Đào, bây giờ tôi chỉ có bấy nhiêu tiền thôi. Cộng lại là một vạn mốt, còn một vạn chín kia anh cho tôi khất mấy ngày nhé? Đoạn video đó cũng phải xóa bỏ đấy!”

“Video thì không xóa bỏ được. Bây giờ tôi cầm một một vạn mốt trước, sau đó thả cô ra. Cô tranh thủ gọi điện thoại kêu người đem tiền đến đi, tôi ở đây đợi cô. Cô bạn bè thân thích nhiều như vậy, lẽ nào có chút tiền cũng mượn không ra?” Anh Đào nói.

Trần Thanh không dám nói nhiều: “Châu Lê, tôi sẽ chuyển sáu nghìn qua điện thoại của cô. Chúng ta tới đây coi như chấm hết.”

Châu Lê liếc nhìn anh ta, sau đó cười khẩy: “Được! Anh đi đi.”

Trần Thanh có chút kinh hãi. Vương Nguyệt muốn anh ta đưa Châu Lê đến, nhưng bây giờ anh ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người đàn bà này nữa, chi bằng anh ta quay về cầu xin Vương Nguyệt cho xong.

Nhưng vừa nghĩ đến đã cảm thấy bất ổn, anh ta vội vàng dùng điện thoại chụp lại ảnh khỏa thân của Châu Lê lúc này.

“Trần Thanh, anh làm gì vậy?” Châu Lê tức giận quát lên.