Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 651: Vì sao các anh là bạn bè (III)




Cố Cửu tự hào nói: “Bây giờ cô đã biết vì sao chúng tôi trở thành bạn bè rồi chứ? Rõ ràng cậu ấy là người lợi hại nhất, nhưng không ngờ tôi lại cứu cậu ấy tận mấy lần, cả lần trước ở Mỹ cũng là tôi đấy chứ? Chính tôi đã đỡ đạn cho cậu ấy.”

“Là anh ngốc thì có. Cho dù anh không đỡ thì anh Hàn cũng đâu có chuyện gì xảy ra.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Nhưng bất kể thế nào thì anh ấy cũng rất cảm động.”

Cố Cửu bĩu môi: “Xì, thế thì đã sao? Dù sao tôi cũng đã xông ra, đây gọi là tình anh em đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, các anh là anh em tốt nhất, tôi rất hâm mộ, thật đấy, cũng cảm ơn anh vì đã tốt với anh Hàn như thế.”

Cố Cửu có chút xấu hổ nói: “Tiểu Nguyệt, cô thật sự không trách Hàn thiếu đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt, lắc đầu đáp: “Không trách. Thật đấy. Lúc mới nghe quả thật có chút oán hận, nhưng đứng ở lập trường của anh mà suy nghĩ thì sẽ hiểu được, cũng không phải anh ấy giết mẹ tôi, hơn nữa anh ấy còn là người bị hại, vậy thì tại sao tôi phải trách anh ấy?”

“Với lại, anh nói rất đúng. Ba năm qua anh ấy đã bảo vệ tôi, giúp đỡ bố tôi, tuy rằng những việc này xuất phát từ sự áy náy, nhưng thực chất đó không phải là lỗi lầm của anh ấy, anh ấy cũng không cần thiết phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ tôi. Chỉ có thể nói rằng, sâu trong con người của anh ấy là sự thiện lương và tốt bụng.”

“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt, cô nói cậu ấy tốt bụng là tôi không đồng ý nhé.” Cố Cửu lập tức lắc đầu.

“Vậy thì cũng tùy chuyện nữa. Nhưng dù sao với chuyện này, anh ấy chắc chắn phải tốt bụng mới cảm thấy áy náy và bảo vệ tôi lâu như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cố Cửu khẽ chép miệng: “Được được được, cô nói cái gì cũng đúng, cậu ấy lương thiện!” Nói xong anh ấy nhịn không được mà bật cười.

“Anh có ý gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội liếc anh ấy.

Cố Cửu liền tiết chế nụ cười lại: “Lần đầu tiên tôi nghe có người nói Triệu Húc Hàn, chủ nhân của Triệu gia tốt bụng đấy! Haha. Tôi chỉ nghe là cậu ấy lạnh lùng vô tình, tàn bạo bất nhân, chứ lương thiện thì quả thực không dính dáng gì tới cậu ấy dù chỉ một chút.”

“Đó là vì người ta không hiểu anh ấy, chứ lẽ nào cả anh cũng không hiểu? Vậy anh nói thử xem, anh ấy tốt với tôi như vậy lẽ nào không phải do tốt bụng?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường Cố Cửu.

Cố Cửu đành phải gật đầu: “Cũng đúng. Mẹ cậu ấy là một nút thắt mà cậu ấy không hề muốn chạm vào. Chỉ có những chuyện liên quan đến mẹ cậu ấy, cậu ấy mới đặc biệt để tâm, tính khí cũng thay đổi rõ rệt.”

“Đương nhiên. Một đứa trẻ mới tám tuổi đã mất mẹ, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ và nguyên nhân cái chết, thử hỏi có bao nhiêu đau khổ?” Kỷ Hi Nguyệt không thể tưởng tượng được.

Mặc dù lúc cô mười tuổi cũng mất mẹ, nhưng cô lại không hề biết chân tướng, nên so với tình huống của Triệu Húc Hàn thì vẫn đỡ đau khổ hơn.

Thật ra đến bây giờ mới biết thì bản chất vẫn tồi tệ như nhau, nhưng ít ra lúc này cô có thể chịu đựng được, vì dù sao cũng đã trải qua mười năm, nỗi đau đớn cũng đã vơi đi rất nhiều.

Cố Cửu khẽ gật đầu, thở dài một hơi.

“Cố Cửu, vậy anh có biết mẹ anh ấy chết thế nào không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn biết tình tiết vụ án.

Cố Cửu có chút căng thẳng, đưa mắt nhìn xung quanh, cười khổ nói: “Tiểu Nguyệt, cô có cần biết rõ thế không? Tôi kể cô nghe bao nhiêu bí mật vậy rồi, cô còn làm khó tôi nữa?”

“Nói một chuyện cũng là  nói, nói hai chuyện cũng là nói, anh nghĩ có chênh lệch gì lớn không? Dù sao anh cũng đã phản bội anh Hàn, vì vậy chỉ còn cách đứng về phía tôi, chứ lẽ nào anh muốn hai bên đều là thù địch?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng nhướng mày, dáng vẻ y như một bad girl.

Cố Cửu há hốc, con mẹ nó, tại sao lần nào anh ấy cũng bị cô ăn tươi nuốt sống thế này? Nhưng vấn đề là cô nói không hề sai.

Anh ấy bán thì cũng bán Triệu Húc Hàn rồi, lỡ như Triệu Húc Hàn biết, dám chừng anh ấy sẽ bị lột da, nhưng nếu có Kỷ Hi Nguyệt ở bên cạnh khuyên nhủ, có lẽ anh ấy sẽ an toàn hơn.

Còn nếu bây giờ không kể tiếp cho Kỷ Hi Nguyệt nghe, người phụ nữ này sẽ lập tức lật mặt, đến lúc đó bên nào anh ấy cũng không sống nổi.