Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 502: Tiểu thư còn yếu lắm




Tiêu Ân sửng sốt. Không phải chứ cậu chủ, để Úy Mẫn Nhi và Kỷ Hi Nguyệt sống cùng một mái nhà, há chẳng phải là tình địch diện kiến, ghen tuông đỏ mắt sao?

Đây là muốn thế giới đại chiến ư?

“Cậu chủ, anh, anh chắc chứ? Thực lực của Úy Mẫn Nhi mạnh hơn Kỷ tiểu thư rất nhiều.” Tiêu Ân bắt đầu lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Cậu cảm thấy cô ấy là người dễ chịu thiệt sao?” Triệu Húc Hàn thấy chủ ý này không tệ, “Hơn nữa, sớm muộn gì cô ấy chẳng  phải đối mặt?”

Tiêu Ân lại sửng sốt. Câu nói này mang hàm nghĩa rất lớn.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy ý cậu chủ là Kỷ tiểu thư sẽ thật sự trở thành chủ mẫu của Triệu gia?

Trong lòng Tiêu Ân lập tức vui mừng, nhưng bỗng chốc lại có chút lo lắng.

“Cậu chủ, tiểu thư vẫn còn quá yếu. Hay là trước tiên kêu cô ấy tạm dừng công việc phóng viên, tập trung rèn luyện một chút rồi lại nói?” Tiêu Ân đề nghị.

Trong mắt Triệu Húc Hàn chợt lóe lên một tia sáng, sau đó nói: “Cũng đúng. Cô ấy vừa mới đưa tin về vụ án cưỡng giết, công trạng không nhỏ. Cho cô ấy nghĩ nửa tháng đi.”

“Vâng, cậu chủ!” Tiêu Ân phấn khích đáp. Ngày mai anh ta sẽ gọi điện cho Lộc Hùng.

Bên phía Kỷ Hi Nguyệt.

Sau khi Long Bân đưa cô đến biệt thự Thiên Tinh, Kỷ Hi Nguyệt thấy phòng bố vẫn còn sáng đèn.

Long Bân muốn ở lại để bảo vệ cô. Kỷ Hi Nguyệt có chút sầu não. Trong đây hệ thống bảo an rất tốt, hơn nữa vệ sĩ của bố và dì giúp việc cũng ở đây. Nhưng Long Bân đã kiên trì như vậy, cô cũng hết cách.

“Tiểu thư, sao cô lại về?” Dì giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì giật mình.

“Dì, cháu về thăm bố cháu. Tối nay sẽ ở lại đây. Vị này là vệ sĩ của con, cũng ở lại đây luôn, dì sắp xếp cho anh ấy một phòng nhé. Cháu đi xem bố cháu đã.”

Kỷ Hi Nguyệt dặn dò xong thì chạy lên lầu gõ cửa.

Kỷ Thượng Hải mở cửa ra, thấy Kỷ Hi Nguyệt thì vui mừng nói: “Tiểu Nguyệt, sao khuya vậy rồi con còn về?”

“Bố, con lo lắng cho bố đấy mà. Tối nay con sẽ ở lại đây. Bố có đói bụng không? Bố con chúng ta ăn chút bữa khuya với uống tí rượu vang nhé?” Kỷ Hi Nguyệt rủ rê.

Kỷ Thượng Hải bật cười: “Con đói bụng rồi chứ gì? Được rồi, để bố ăn với con.”

Hai bố con xuống lầu, dì giúp việc lập tức đi chuẩn bị bữa khuya. Hai người ngồi trong phòng ăn, rót rượu vang ra.

“Tiểu Nguyệt, bố già cả nên mắt mờ thật rồi. Nếu không phải có cô con gái thông minh như con thì lần này bố đã bị người ta lừa gạt.” Kỷ Thượng Hải biết lí do Kỷ Hi Nguyệt đến đây, cho nên chủ động nhắc đến chuyện này.

“Bố, bố đừng nói như vậy. Không phải lỗi của bố, là một số người thật sự quá nham hiểm. Nhưng vẫn may là bố có thể nhận ra. Bây giờ không phải đã ổn cả rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt an ủi.

Kỷ Thượng Hải khẽ thay đổi sắc mặt, sau đó có chút lúng túng, rồi lại thở dài, nói: “Tiểu Nguyệt, mẹ con đã mất lâu rồi nhỉ.”

Trên mặt ông đầy vẻ hoài niệm.

Kỷ Hi Nguyệt rất đau lòng: “Bố, bố đừng như vậy mà. Là con không tốt. Sau này con sẽ thường xuyên về thăm bố. Còn nữa, Đường Tuyết Mai là người xấu, nhưng không phải vì thế mà phụ nữ người nào cũng xấu. Bố vẫn còn trẻ, nhất định sẽ tìm được một người đối xử chân thành với bố thôi.”

Kỷ Thượng Hải bật cười: “Con đừng nhọc lòng vì bố nữa. Bố mệt rồi. Chỉ cần con hạnh phúc, bố cũng không muốn tìm nữa.”

“Bố, bố không thể vì Đường Tuyết Mai mà buông bỏ hy vọng được. Con vẫn muốn một người mẹ kế tốt bụng đấy!” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

“Con bé này, muốn cái gì cơ chứ! Sao không thấy con tìm bạn trai? Định khi nào mang về ra mắt bố đây?” Kỷ Thượng Hải đúng là vừa tức giận vừa buồn cười.