Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 479: Manh mối quan trọng (I)




Lộc Hùng biết Vương Nguyệt sẽ có cách. Tin tức này anh ta cũng đặc biệt giao cho Vương Nguyệt. Nhìn lượt truy cập và bình luận liên tục tăng, anh ta cũng cảm thấy vui mừng.

Nhưng nghĩ đến kiểu tin tức ác tính và độ biến thái của hung thủ, anh ta cũng chỉ biết thở dài.

Hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong, thím Lý cầm một hộp cơm tới, nói: “Tiểu thư, cậu chủ nói bữa trưa cô ăn uống không đàng hoàng, nên kêu tôi hầm canh để cô mang theo uống.”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Anh Hàn còn có thời gian lo chuyện này sao. Thực ra buổi trưa cháu ăn đại gì đó cũng không sao mà.”

“Cậu chủ sợ cô không đủ dinh dưỡng đấy mà. Dạo này tập luyện tăng cường, cô bị tiêu hao nhiều thể lực, nhất định phải bổ sung thêm dinh dưỡng.” Thím Lý nói, “Cho nên là tiểu thư, cậu chủ thích cô thật đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt cười rạng rỡ: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím Lý.”

Vừa đến văn phòng Lộc Hùng đã gọi cô lại. Sau khi vào văn phòng của anh ta, Lộc Hùng nói: “Vương Nguyệt, đội trưởng Trương kêu cô gọi điện thoại cho cậu ta. Đây là số di động của cậu ta.”

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó gật đầu: “Sếp, đội trưởng Trương có nói gì nữa không?”

Lộc Hùng lắc đầu: “Cậu ta không nói gì với tôi cả. Tới đây chỉ để tìm cô. Tiểu Nguyệt, cô có đưa tin gì sai nữa không đấy?’

“Làm gì có. Sếp, anh cũng đọc qua rồi mà? Lần này tôi không dám suy đoán lung tung đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen.

Lộc Hùng lúng túng cười cười, sau đó nói: “Được rồi được rồi, mau gọi điện thoại cho đội trưởng Trương đi.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại. Bên phía đội trưởng Trương lập tức vui mừng nói: “Vương Nguyệt, đúng như những gì cô nói. Chuyên gia tội phạm của chúng tôi bên đây cũng nhận định hung thủ có lẽ là bảo vệ hoặc là vệ sĩ. Mau nói xem cô còn đoán ra đặc trưng gì của hung thủ nữa không?”

Kỷ Hi Nguyệt sầu não, thì ra là chuyện này, đội trưởng Trương này đúng là biết chọc cười.

“Đội trưởng Trương, tôi chỉ đoán được vậy thôi, tôi cũng đâu phải chuyên gia tội phạm chuyên nghiệp. Nhưng chuyên gia tội phạm nói thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn biết một chút.

Đội trưởng Trương đáp: “Chuyên gia tội phạm nói, hung thủ cao khoảng mét bảy, mét tám trở lên, thân hình cao to vạm vỡ, tính cách cô độc, thu mình và không thích giao du với người khác. Ngày thường có lẽ hay bị bắt nạt, sau đó làm bảo vệ hoặc đại loại ngành nghề này có thể là thường xuyên bị cấp trên la mắng, ngoài ra còn thêm khả năng là bị bạn gái phản bội, dẫn đến căm hận phụ nữ.”

“Nói như vậy, cấp trên của tên hung thủ này có lẽ cũng là nữ?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán, cô quả thực không có ấn tượng gì về kiếp trước cả.

“Rất có khả năng. Chuyên gia tội phạm cũng đồng ý với cô, có lẽ hung thủ đã chịu áp lực quá lâu, sau khi gây án lần đầu tiên để phát tiết, hắn sẽ cảm thấy được giải thoát và sảng khoái, cho nên vì để theo đuổi nỗi vui sướng này, vụ án thứ hai chắc chắn sẽ sớm xảy ra. Haiz, đáng tiếc là chúng tôi đã điều tra loại trừ những người quen biết với nạn nhân, nhưng không có ai phù hợp với điều kiện. Chỉ có một khả năng. Đó là tên hung thủ này không hề quen biết người chết. Chỉ ngẫu nhiên chọn lựa đối tượng, và điều này sẽ làm cho vụ án thêm khó khăn.” Đội trưởng Trương thở dài.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Đội trưởng Trương, nhất định phải cố gắng hết sức bắt được người, nếu không sẽ chết rất nhiều người đấy.”

Đội trưởng Trương lập tức đáp: “Chúng tôi vẫn đang nổ lực. Vương Nguyệt, cô có suy nghĩ gì không? Cho dù là suy đoán cũng được. Bây giờ chúng tôi vẫn chưa có manh mối gì, nhưng tên hung kia lại có thủ đoạn phản trinh sát quá mạnh, không lưu lại bất cứ vết tích gì.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài: “Vậy tôi nghĩ được sẽ gọi điện thoại cho anh. Để tôi nghiên cứu thêm chút đã.”

“Được, cảm ơn cô, Vương Nguyệt.” Đội trưởng Trương cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt quay lại phòng làm việc thì gặp Liễu Đông: “Thơm thế! Chị Nguyệt, chị đang cầm gì vậy?”