Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 463: Lại thuê Long Bân




Kỷ Hi Nguyệt rùng mình, sực tỉnh lại sau cơn chấn động ban nãy.

Có điều, sau khi kết thúc buổi tập luyện, Kỷ Hi Nguyệt cũng đã nghiệm ra không ít, hình như đại ma vương vẫn có một chút thích cô.

Thím Lý nói đúng, người đàn ông nay chưa từng yêu đương, cho nên nghĩ rằng trêu ghẹo cô là đang biểu hiện thích cô?

Cái này mà thích gì chứ? Mẹ nó, dọa cô sợ xanh mặt thì có.

Hôm qua Kỷ Hi Nguyệt đã xin nghĩ phép. Hôm nay cô ăn mặc và trang điểm khí chất như một ngự tỷ*, trên người là bộ đồ công sở của  một nhãn hiệu nổi tiếng, kết hợp với chiếc túi cầm tay và đôi giày cao gót cùng dòng, giống như một giới thượng lưu ở nơi làm việc.

Thế nhưng, khi kết hợp với mái tóc dài gợn sóng đến eo, một ngự tỷ đầy cường thế như cô đã trở nên quyến rũ động lòng người, đậm chất phụ nữ.

(Ngự tỷ: là từ thông dụng trên mạng xã hội và trong tiểu thuyết bách hợp, hiểu nôm na đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, hoàn hảo trong mắt người khác. Có rất nhiều tiêu chuẩn để đánh giá và công nhận một ngự tỷ, ví dụ như ngoại hình phải cao trên 1m6, xinh đẹp, da trắng, thông minh, tài giỏi, chung thủy, số đo ba vòng cực chuẩn… – nguồn: Google.)

Lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống bãi đậu xe, Long Bân đang đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ đợi cô, vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mỹ nữ xuất hiện, anh ta kinh ngạc đứng sửng người.

Đây là Kỷ Hi Nguyệt sao? Hay là Vương Nguyệt?

Mẹ nó, này rõ ràng là hai người mà?

Một người trên trời, một người dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh được. Rốt cuộc là người phụ nữ này làm cách nào có thể biến bản thân thành hai hình mẫu phụ nữ tương phản thế nhỉ?

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân cũng rất sửng sốt. Sao tên này lại chạy xe hơi đến đây? Hơn nữa, vừa nhìn là đã biết đang đợi cô.

Tốc độ của Triệu Húc Hàn phải chăng đã quá nhanh rồi không? Mà sao tên này lại dễ dàng đồng ý vậy nhỉ? Anh ta không phải là phú nhị đại, thích kích thích, thích khiên chiến sao?

Đi theo làm vệ sĩ cho cô mà cũng chấp nhận?

“Kỷ tiểu thư!” Long Bân quả thực không kìm được sửng sốt trước cái đẹp, đôi mắt sau cặp kính râm lấp lánh tỏa sáng. Anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng giống như Kỷ Hi Nguyệt thì rất hiếm gặp.

Chủ yếu là ngũ quan của Kỷ Hi Nguyệt rất xuất sắc, nhưng quan trọng nhất là khí chất của cô lúc này vừa có sự quyến rũ mà lại còn khí khái, và không phải ai cũng có được.

Hơn nữa, năm nay cô chỉ mới hai mốt tuổi, sao lại có thể hội tụ đầy đủ khí chất và khí thế mạnh mẽ đến vậy? Kiểu khí chất này không phải chỉ thường thấy ở những người phụ nữ trưởng thành sao?

Người phụ nữ này chắc chắn là báu vật trời ban rồi.

“Long Bân, anh đến làm vệ sĩ cho tôi thật sao!?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, lên tiếng hỏi thăm.

“Đúng vậy. Chủ nhân của Triệu gia đã có lời mời, tất nhiên tôi không thể chối từ. Vả lại chuyện này thú vị như vậy, tôi đương nhiên sẽ bằng lòng rồi. Kỷ tiểu thư, cô thế này trông khác xa một trời một vực với Vương Nguyệt đấy!” Long Bân dở khóc dở cười.

“Thế ư? Chắc là do tôi có kỹ thuật trang điểm, cũng có thể là mắt anh không tốt. Đi thôi, hôm  nay rất bận rộn, đến Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt trước.”

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng lên xe, không muốn lãng phí  thời gian.

Cô tin Triệu Húc Hàn đã nói rõ mọi thứ với anh ta rồi.

Long Bân cũng gật đầu rồi lên xe, nhưng trước khi lái xe còn xoay đầu nhìn mặt Kỷ Hi Nguyệt ở khoảng cách gần. Làn da đó quả thực là trong suốt hồng hào, vô cùng trắng mịn, khiến anh ta không khỏi hoài nghi về những vết tàn nhang mà trước đây mình nhìn thấy. Đúng là mờ mắt thật rồi.

“Anh mà cứ nhìn tôi mãi thế, Hàn thiếu chắc chắn sẽ móc mắt anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng một bên mày.

Long Bân biến sắc, lập tức xoay đầu lại, ngượng ngùng lắp bắp nói: “Cô, cô đừng nói lung tung. Tôi chỉ cảm thấy tò mò là tại sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy, cả khí chất cũng thay đổi theo, cho nên mới nhìn kỹ một chút thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt căng thẳng gần như sợ hãi của anh ta, trong lòng chợt nghĩ, không phải chứ, anh ta gặp Triệu Húc Hàn cũng sợ như vậy sao? Sao cứ có cảm giác như chuột thấy mèo ấy.

“Haha, anh thấy Hàn thiếu cũng sợ như vậy sao?”

Long Bân đổ mồ hôi trán, chỉ có ám vệ như anh ta mới biết rõ quy tắc của Triệu gia. Tuy chủ nhân đối xử với bọn người bọn họ rất tốt, nhưng một khi đã đụng đến vảy rồng*, hình phạt dành cho bọn họ còn khắc nghiệt hơn so với những người trong dòng họ Triệu thị, đơn giản là sống không bằng chết.

(Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vẩy, lớp vẩy này mọc ngược, nên được gọi là vẩy ngược. Lớp vẩy này tuyệt đối không được động vào, chỉ cần động vào nó thì rồng sẽ đau thấu tim và giãy giụa đến đảo lộn trời đất – nguồn: Google. Ở đây ngụ ý như đụng vào tử  huyệt, hoặc làm điều gì đó phật ý, sai lệnh.)

Ngay từ lúc nhỏ bọn họ đã tiếp nhận huấn luyện phi thường, cho nên càng thêm trân quý những ngày tháng sống trong hạnh phúc. Hơn nữa, cậu chủ thật sự rất tốt với bọn họ, cho nên anh ta không thể làm ra chuyện bất lợi với cậu chủ.

Có thể nói, chủ nhân của Triệu gia là bầu trời trời trên đỉnh đầu, làm sao anh ta dám tơ tưởng đến người phụ nữ của chủ nhân được chứ?