Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 436: Cuộc trò chuyện trong mật thất (III)




Triệu Húc Hàn lập tức ngẩng đầu nhìn bố, cả giận nói: “Bố, đưa Vân Sâm đến Thụy Sĩ là mệnh lệnh của con, lẽ nào với tư cách chủ nhân con không có tí quyền lực nào? Như vậy làm sao mọi người có thể phục con được!”

“Là con sợ thằng bé quay về sẽ gây bất lợi cho người phụ nữ của con đúng không!? Triệu Húc Hàn, bố nói cho con biết, nếu con không bảo vệ được người phụ nữ đó, hoặc người phụ nữ đó không tự bảo vệ được chính mình thì sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi! Giống như mẹ của con vậy! Lẽ nào con và bố còn chưa đủ đau khổ sao?” Ông cụ đột nhiên nổi giận.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, trong lòng chợt cả kinh.

Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe, anh vẫn còn suy nghĩ về câu nói của ông cụ.

Nếu anh không bảo vệ được, hoặc giả như cô không thể tự bảo vệ chính mình, khi phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ đánh mất cô. Anh không dám tưởng tượng mất cô rồi, anh sẽ như thế nào?

Bây giờ anh dường như đã quen với sự tồn tại của cô, quen với chuyện mỗi ngày về nhà được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của cô. Nếu như có một ngày, mọi thứ không còn nữa?

Anh sẽ như thế nào?

Triệu Húc Hàn lên xe, Tiêu Ân nhìn cậu chủ ở phía sau im lặng không nói câu nào, người cứ tỏ ra lạnh lùng, hình như còn đang chìm trong suy tư của chính mình.

Anh ta không biết ông cụ đã nói gì với Triệu Húc Hàn, nhưng chắc chắn là đã đả kích cậu chủ rất nhiều.

Triệu Húc Hàn về đến khu dân cư Phong Nhã là mười hai giờ khuya. Vừa bước vào cửa, thấy đèn vẫn sáng, Kỷ Hi Nguyệt đang cuộn người nằm trên sô pha, tivi vẫn đang phát bản tin lúc nửa đêm.

Triệu Húc Hàn cau mày, bước tới mới phát hiện người phụ nữ này đã ngủ thiếp đi.

Thím Lý đã rời khỏi, hiển nhiên là bị cô đuổi đi.

Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Kỷ Hi Nguyệt, lông mày nhíu chặt, lồng ngực hơi siết lại, có lẽ cô đang lo lắng cho anh đúng không?

Anh nhẹ nhàng vươn tay bế Kỷ Hi Nguyệt lên, Kỷ Hi Nguyệt khẽ mơ màng động đậy, sau đó nép vào lòng anh tiếp tục  giấc ngủ.

Vào phòng Kỷ Hi Nguyệt, lúc đang nhẹ nhàng đặt cô xuống, cô bỗng tỉnh giấc.

“Anh Hàn, anh về rồi à? Em định đợi anh nhưng ai ngờ lại ngủ mất.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ xoa mắt, “Phải rồi, anh không sao chứ? Bố Triệu có làm khó anh không?’

Triệu Húc Hàn dịu dàng nhìn cô, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng. Đại ma vương rất hiếm khi có ánh mắt này, chẳng lẽ đã chịu đả kích gì rồi chăng?

“Thật sự đã mắng anh sao?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói.

Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay sờ đầu cô, sau đó trầm giọng nói; “Em có biết ở bên cạnh anh sẽ rất nguy hiểm không?”

Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu nhíu mày, sau đó nói: “Anh Hàn, anh muốn đuổi em đi sao?”

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, ngày trước anh không cho cô yêu đương với Triệu Vân Sâm, còn nhốt cô trong căn phòng nhỏ, cô có muốn trốn chạy cũng không được, bây giờ làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không cần cô nữa?

Lẽ nào là bởi vì trước đây không chiếm được nên muốn tranh giành, bây giờ đã sở hữu nên đâm ra chán ghét?

Gương mặt Triệu Húc Hàn lại lần nữa lộ ra nét đau đớn khó có thể nhận ra. Anh lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, nhưng đã định sẵn ở bên anh sẽ rất nguy hiểm, giống như lần này vậy, lần này Triệu Vân Sâm muốn trói em đến Thụy Sĩ, nhưng lần sau có lẽ sẽ có người muốn giết em.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào mắt của Triệu Húc Hàn, trong ánh mắt đó có cả sự bối rối và đau lòng, cô không biết  rốt cuộc anh quay về nhà cổ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô biết cô không thích nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Triệu Húc Hàn, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn rất bình thường, nhưng cô có thể cảm nhận được nội tâm của anh rất khó chịu.

“Anh Hàn, bản thân em làm phóng viên cũng có nguy hiểm mà. Ngay cả một người bình thường, khi thời vận đã đen đủi thì bước chân ra khỏi cửa cũng có thể bị xe tông chết. Cho nên chẳng ai có thể lường trước được những chuyện chưa xảy ra. Bây giờ em vẫn đang nổ lực tập luyện, hy vọng có thể giảm bớt đi phần nào nguy hiểm. Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận trong mọi việc.”

Kỷ Hi Nguyệt  kéo tay anh lại, cười nói.