Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 432: Ân oán giữa hai anh em (IV)




Triệu Húc Hàn biết, nếu không phải có bố yêu thương và bảo vệ, mẹ của anh đã chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa mẹ anh cũng rất nặng tình với bố anh, dù chịu bao nhiêu ấm ức cũng cam lòng.

Mẹ cả của anh, cũng là mẹ ruột của Triệu Hằng Sinh, tên là Thiết Hồng Nương, hôn ước giữa bà và bố anh là do ông nội sắp đặt.

Cho nên bố không hề có tình cảm với mẹ cả, chỉ xem như là liên hôn gia tộc.

Vì thế, sau này khi gặp được một người xinh đẹp và trí thức như mẹ anh, cũng là lần đầu tiên bố cảm nhận được mùi vị của tình yêu và nhanh chóng lún sâu vào bể tình.

Bố mẹ anh rất yêu thương nhau, anh cũng biết bố đã vì mẹ làm rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng đến năm anh tám tuổi, mẹ anh vẫn hương tiêu ngọc tổn*.

(Hương tiêu ngọc tổn: ẩn dụ cho cái chết của một người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp – nguồn: baidu.)

Anh nhớ lúc đó bố gần như sụp đổ, tự đóng cửa nhốt mình trong nhà gần một tháng trời, hoàn toàn mặc kệ những chuyện bên ngoài, suýt nữa đã khiến nhà họ Triệu gặp phải cuộc khủng hoảng lớn nhất thế kỷ.

Sau đó, vẫn là anh của năm tám tuổi là nguồn động lực để ông phấn chấn vực dậy.

Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, bố không cho phép bất kỳ người nào nhắc đến mẹ của anh, còn anh cũng bị đưa đến hệ thống huấn luyện của Triệu gia để đào tạo.

Ba người đều im lặng. Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn cánh tay đang băng bó của Triệu Húc Hàn, sau đó lại nhìn đứa con trai cả bị anh dọa cho phát run, trong lòng ông thở dài ngao ngán.

“Tam Nhi, dù sao Vân Sâm cũng là cháu của con, lần này con đánh nó thì có phần hơi quá đáng.” Ông cụ nói.

“Bố, thằng bé muốn bắt cóc bạn gái của con đến Thụy Sĩ  mà bố cảm thấy không đáng đánh sao? Đưa nó đến Thuỵ Sĩ là muốn nó tu tâm dưỡng tính, chứ đâu có ngờ là vẫn không biết điều.”Nói xong anh lạnh lùng nhìn Triệu Hằng Sinh.

Triệu Hằng Sinh liền nói: “Đó không phải là do chú sao? Thằng bé ở Thụy Sĩ ăn không quen, ở không tốt, ngày nào cũng bị đau bụng nên nó chỉ muốn về nhà. Nếu không phải do chú không đồng ý, nó cũng đâu làm vậy với Kỷ Hi Nguyệt.”

“Tôi nói rồi, Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương cô ấy.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.

Ông cụ Triệu liếc nhìn Triệu Húc Hàn, thầm nghĩ đứa con trai út này thật sự rất giống mình năm đó, chân chính yêu thương một người phụ nữ.

Đây mới chính là một nhược điểm chí mạng.

Nhưng ông biết khuyên nhủ thế nào đây? Năm đó mất đi Vịnh Hà cũng là chuyện đau lòng nhất cuộc đời ông, ông nguyện vì Vịnh Hà từ bỏ vị trí chủ nhân của Triệu gia, nhưng kết cục thế nào?

Sự si tình của ông lại dẫn đến một bi kịch vĩnh viễn.

Ông cụ Triệu nhìn Triệu Húc Hàn, cơ hồ như đang nhìn thấy vận mệnh sau này của Kỷ Hi Nguyệt, và còn nhìn thấy được sự đau lòng mà Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt.

Đây thực sự là điều mà ông không mong muốn nhìn thấy, tình yêu khiến người ta chịu bao nhiêu đau đớn, ông đã được lĩnh hội sâu sắc, vậy thì làm sao có thể để con trai mình cũng nhận lấy điều tương tự?

“Con bé còn quan trọng hơn người nhà sao?” Ông cụ từ tốn hỏi một câu.

Triệu Húc Hàn thoáng sửng sốt, sau đó hờ hững đáp: “Cô ấy cũng là người nhà của con, con không muốn tổn thương người nhà, cũng không muốn thấy người khác làm hại cô ấy. Chuyện này không hề mâu thuẫn.”

“Không hề mâu thuẫn? Nực cười! Đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đang đợi chú cưới cô ấy đấy!” Triệu Hằng Sinh cười khẩy: “Chú cho rằng chú thật lòng yêu thương Kỷ Hi Nguyệt thì có thể cưới cô ta sao? Trừ phi chú từ bỏ vị trí chủ nhân!”

“Câm miệng!” Ông cụ lại quát mắng Triệu Hằng Sinh, “Tam Nhi không làm chủ nhân, lẽ nào để con làm?!”

Triệu Hằng Sinh vô cùng xấu hổ, sau đó nói: “Bố, bố đừng thiên vị chú ấy được không? Chủ nhân của Triệu gia thì phải nghĩ cho lợi  ích của Triệu gia, nếu không làm sao đủ tư cách ngồi vào vị trí ấy. Đây cũng không phải là quy định do con đặt ra!”

“Công việc kinh doanh của Triệu thị vẫn đang hái ra tiền! Tôi đương nhiên sẽ ưu tiên mưu cầu lợi ích cho Triệu gia, nhưng anh cả, không nhất định phải liên hôn thì mới có thể kiếm ra tiền đâu!” Triệu Húc  Hàn cười khẩy.