Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 426: Nửa đường bị bắt cóc (V)




Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Em sẽ cố gắng mà, không phải chỉ mới học được tháng thôi sao?” Kỳ thực cô cảm thấy bản thân như vậy là đã khá lắm rồi.

“Phải rồi anh Hàn, sao anh lại có súng?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn tay anh.

“Anh mượn. Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn gọi.

Tiêu Ân lập tức chạy qua, nhận khẩu súng lục từ tay Triệu Húc Hàn, sau đó đột nhiên trố mắt nói: “Tiểu thư, cô, cô bị thương sao?”

Tiêu Ân thấy sau lưng Kỷ Hi Nguyệt có vết máu. Nhưng thực tế là lúc Kỷ Hi Nguyệt đánh nhau với hai người đàn ông, ‘bà dì’ đã bị tràn ra ngoài.

“Cái gì!” Triệu Húc Hàn lập tức tái mặt, xoay người nhìn sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó anh tức giận nói: “Sao em không nói sớm, bị thương ở đâu? Tiêu Ân, lái xe qua đây!” Nói xong lập tức bế Kỷ Hi Nguyệt lên.

“Anh Hàn, không phải, không phải đâu, em, em không có bị thương, là ‘bà dì’!” Kỷ Hi Nguyệt bị tốc độc của anh làm cho choáng váng, đành phải nằm trong lòng anh giải thích.

Triệu Húc Hàn đang chạy như bay lập tức dừng bước, cúi đầu nhìn cô nói: “Thật sao?”

“Thật mà, em không hề bị thương, do lâu chưa thay băng vệ sinh nên mới bị tràn ra thôi, khụ khụ” Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất xấu hổ.

Tiêu Ân đã lái xe qua đây, âm thanh thắng xe phát ra ken két, đủ để thấy anh ta cũng bị dọa không hề nhẹ.

“Về nhà.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.

“Anh Hàn, bên đây giải quyết thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đám người phía sau, lẽ nào chỉ có hai người Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đối phó với bọn họ thôi sao?

“Có người giải quyết.” Triệu Húc Hàn biết Long Bân sẽ giải quyết êm đẹp mọi thứ, bao gồm của tin nhắn của anh.

“Cậu chủ, không đến bệnh viện sao?” Tiêu Ân lo lắng, lái xe như bay.

“Tiêu Ân, không cần đâu. Không phải tôi bị thương. Anh hiểu mà, là bệnh của con gái ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đành nói thật.

Tiêu Ân sửng sờ, đầu đầy gạch đen, sau đó ngượng ngùng nói: “Oh oh oh, vậy thì tốt. Kỷ tiểu thư, lần này thật sự quá nguy hiểm, lần sau cô đừng ra ngoài một mình nữa.”

“Cái gì thế. Tiêu Ân, tôi cũng không thể sống mà không có tự do được. Nếu đã có nguy hiểm thì cho dù không đi một mình cũng gặp nguy hiểm. Cái tôi cần là bản thân mạnh mẽ chứ không phải vệ sĩ.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

Cô sợ Triệu Húc Hàn lại phái vệ sĩ cho cô.

Di động của Triệu Húc Hàn đổ chuông liên tục, anh bắt máy.

“Hàn thiếu, tìm được Tiểu Nguyệt chưa? Cô ấy không sao chứ? Bây giờ thế nào rồi?”Âm thanh của Cố Cửu rất vang dội, đến nỗi Kỷ Hi Nguyệt còn nghe được rất rõ.

“Cố Cửu?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu: “Không sao, cứu được rồi. Bây giờ đưa cô ấy về nhà trước.”

“Oh oh, vậy cô ấy có bị thương không? Có cần tôi qua không?’ Giọng nói của Cố Cửu vẫn rất lo lắng.

“Không cần, không bị thương.” Triệu Húc Hàn  nói xong thì cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt sao cứ có cảm giác người đàn ông này đang tức giận, Cố Cửu cũng chỉ tốt  bụng hỏi thăm cô thôi mà.

Cố Cửu nhìn cuộc gọi bị cúp ngang, dở khóc dở cười, nhưng sau đó chợt nghĩ chắc là Kỷ Hi Nguyệt đã bị hoảng sợ không nhẹ.

Anh ấy lại gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt, mà di động của Kỷ Hi Nguyệt đã được Tiêu Ân lấy về.

Tiêu Ân nghe thấy liền lấy ra, nói: “Phải rồi Kỷ tiểu thư, tôi  tìm được điện thoại của cô rồi đây.”

“Oh, tốt quá. Tiêu Ân, anh thật sự rất giỏi. Cám ơn anh nhé.” Kỷ Hi Nguyệt đang nghĩ điện thoại mà rớt mất thì thật sự rất phiền phức, bên trong còn rất nhiều số điện thoại cần dùng, còn có hình ảnh nữa.

Cô mở di động lên, Triệu Húc Hàn cũng nhìn qua.

“Tiểu Nguyệt, cô thật sự không sao chứ?” Tin nhắn của Cố Cửu.

Lúc này mặt của Triệu Húc Hàn đã hoàn toàn tối sầm.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không ngờ Cố Cửu còn gửi  tin nhắn cho cô. Cô cảm nhận người đàn ông bên cạnh đã cứng đờ lại, e là anh lại bắt đầu ghen rồi.