Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 408: Lật lại vụ nổ (IV)




Tần Hạo sinh ra và lớn lên ở Râu Loan.

Sau khi đất bị trưng dụng, mọi người thi nhau chạy vào thành phố, thanh niên trong thôn đều bỏ xứ mà đi, xung quanh các nhà máy công nghiệp cũng mọc lên như nấm. Tuy nhiên, nhiều người già trong thôn không muốn rời khỏi đây, vì vậy nhà cửa của họ vẫn được giữ lại.

Nhưng tới thời điểm hiện tại, hầu hết những ngôi nhã cũ đều cho các công nhân nhập cư của các nhà máy xung quanh thuê ở.

Chiếc xe thể thao màu đỏ cánh sen thực sự quá nổi bật, vừa tiến vào thôn đã có rất nhiều người chạy ra xem.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân xuống xe, dựa theo số nhà rất nhanh đã tìm được nhà cũ của gia đình Tần Hạo.

Căn nhà đang khóa cửa, bên ngoài đã được tân trang lại, nhưng theo lời nói của Ngô Phương Châu thì không ai dám thuê vì đã có người chết.

“Các cô muốn thuê nhà à?” Một ông lão từ căn nhà bên cạnh bước ra hỏi họ.

“Không phải ạ. Thưa bác, chúng cháu chỉ ghé xem một chút thôi.” Long Bân khẽ cười.

“Xem một chút? Có gì đâu mà xem? Ở đây đã có hai người chết, mọi người đều phải đi đường vòng, các cậu còn ghé xem, bị bệnh à?” Ông lão gắt giọng.

“Thưa bác, đây có phải là nhà của Tần Hạo không ạ? Vì chúng cháu không tìm được nhà mới của Tần Hạo nên mới đến đây xem. Nhưng có vẻ ở đây lâu rồi không có người ở, làm sao bên trong lại có người chết được ạ?” Long Bân nói.

Ông lão đáp: “Các cậu tìm Tần Hạo à? Tôi có số điện thoại của mẹ thằng bé đây, các cậu có cần không?”

“Cần, cần ạ. Cảm ơn bác.” Long Bân vội vàng nói.

Ông lão bắt đầu nheo mắt lật từng chữ số trong chiếc điện thoại cũ kỹ, sau đó nói: “Tìm được rồi.” Nói xong thì đọc số cho Long Bân.

Long Bân lật đật dùng di động lưu lại: “Bác, thật ra là thế này, Tần Hạo đang nợ tiền bọn cháu, nhưng bọn cháu không tìm được anh ta.”

“Cái gì?!” Ông lão biến sắc, lập tức cảm thấy mình cho số điện thoại vậy liệu có hại chết Lưu Thúy Hoa không?

“Sao Tần Hạo lại mượn tiền? Chắc không đâu, các cậu nói dối đúng không? Các cậu tuyệt đối đừng đi tìm mẹ của thằng bé, bà ấy đã đáng thương lắm rồi.” Ông lão vội vàng lắc đầu.

“Thế ư? Nhưng tại sao lại đáng thương? Tần Hạo kiếm được nhiều tiền lắm mà, còn mua cả nhà và xe nữa.” Long Bân nói.

“Bác, hay là bác nói thử xem tại sao ở đây lại có người chết, bọn cháu sẽ không đi tìm mẹ của Tần Hạo để làm khó nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Ông lão kinh ngạc: “Thật à? Mà các cô muốn biết mấy chuyện này để làm gì?”

“Thì cũng vì tò mò thôi ạ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Thật không ngờ trong nhà Tần Hạo lại có ngươi chết, đúng là quá xui xẻo.”

“Đúng vậy, thật sự quá xui xẻo.” Ông lão cũng đồng ý, sau đó kể lại vụ án.

Kể xong còn thương tiếc nói: “Tuy là cho thuê nhà, nhưng cuối cùng phải bồi thường cho người ta năm mươi vạn, tán gia bại sản cũng không đủ đền, vì nợ nần mà mẹ của thằng bé phải chạy vạy tứ phương. Em trai Tần Giang của Tần Hạo còn bị bỏng, cần nhiều tiền để chữa trị, nên thật sự rất đáng thương.”

“Trước khi vụ nổ xảy ra, gia đình của Tần Hạo rất nghèo đúng không ạ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Phải. Cũng do mua căn nhà trong thành phố nên đại khái rất thiếu tiền. Chuyện này xảy ra lại phải đền năm mươi vạn, em trai thì chữa bệnh nên chỉ còn cách đi vay mượn.” Ông lão nói.

Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt nhìn nhau, Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi: “Sau khi Tần Hạo cho thuê nhà thì có thường xuyên về đây ở không ạ?”

“Thỉnh thoảng có quay về. Quan hệ giữa Tần Hạo và hai vị khách thuê nhà đó vẫn rất tốt. Mỗi lần thằng bé về là ba người còn ăn cơm chung nữa.” Ông lão thở hắt ra, “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Hai vị khách thuê nhà đó là người ở đâu ạ?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.

“Không biết, hình như là người địa phương khác do Tần Hạo dẫn về, sau đó làm việc cho xưởng giày bên kia. Người đàn ông đó còn có một em trai, thi thoảng có tới đây ở lại mấy ngày, nhưng nhìn cậu ta không phải người đàng hoàng.” Ông lão nói.