Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 399: Nỗi lòng của cậu chủ (I)




Long Bân cười khan, thầm nghĩ rốt cuộc ai mới là con ông cháu cha đây. Cậu chủ sau khi nghe xong đã hạ lệnh cấn vận Lý Mai, cho dù là bồi thường hợp đồng quảng cáo cũng không quan tâm.

Xem ra cậu chủ thực sự rất yêu người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này.

Buổi chiều, không cần Kỷ Hi Nguyệt mời trà chiều, sếp Lộc Hùng đã chủ động mời một buổi trà chiều hoành tráng, có thể thấy ông sếp đang rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý định quở trách Kỷ Hi Nguyệt.

Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt ríu ra ríu rít bên tai Triệu Húc Hàn, kể cho anh nghe về chuyện xảy hôm nay. Triệu Húc Hàn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng ngước mắt lên.

“Có vẻ người tên Long Bân này rất tốt với em nhỉ, còn đi xin cho em nữa.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không phải chứ, lẽ nào đại ma vương lại nổi cơn ghen?

Cô lật đật xoa bóp vai cho anh để nịnh nọt: “Tên này chẳng qua không muốn  mất công việc ấy mà. Dù sao anh ta cũng đã hứa với bố của anh ta là nghiêm túc theo em học hỏi. Nếu em đi rồi anh ta biết theo ai học hỏi bây giờ?”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật, vậy là anh đã thành bố của Long Bân rồi đấy à.

“Chẳng lẽ nguyên cả bộ phận tin tức chỉ có mình em là phóng viên?” Triệu Húc Hàn cố ý hỏi.

“Dĩ nhiên không phải rồi. Em vẫn đang là thực tập sinh, chủ yếu là em có phần tích cực hơn, nhưng quan trọng là vì em xấu. Bố của anh ta chắc chắn không mong muốn con trai mình lại thích kiểu bạn gái như vậy đâu. Cho nên em rất yên tâm.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run, sau đó gật đầu nói: “Quả thực rất xấu.”

“Xấu mới chứng tỏ em có năng lực làm việc, không dựa dẫm ngoại hình để được thăng tiến.” Kỷ Hi Nguyệt không hề để bụng, vô cùng tự hào nói.

Trong lòng Triệu Húc Hàn thoáng cảm động, người phụ nữ này thực sự rất có năng lực làm việc, khác hoàn toàn với dáng vẻ mê trai lúc theo đuổi Triệu Vân Sâm trước đây. Anh cứ cảm thấy cô như biến thành một con người khác.

Dường như sức mạnh của tình yêu rất mạnh mẽ, có thể biến một người như vậy thành một tên ngốc.

Nhưng mà không đúng, vậy anh là gì đối với cô? Càng ngày càng thông minh? Càng ngày càng lý trí? Chẵng lẽ đó không phải là yêu?

Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn phút chốc lại nguội lạnh, càng nghĩ càng thấy sai. Thông thường khi yêu sẽ làm cho người ta mất đi lý trí, nhưng Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng là càng ngày càng lý trí, vậy cô có yêu anh không?

Kỷ Hi Nguyệt hoang mang, cô đã dỗ dành như vậy rồi, tại sao đại ma vương càng lúc càng lạnh nhạt thế nhỉ?

Rốt cuộc  là cô lại  nói sai ở đâu rồi?

Triệu Húc Hàn thật sự đã trở nên lạnh lùng. Kỷ Hi Nguyệt cảm giác bầu không khí xung quanh đang giảm xuống cực độ, cô càng thêm rùng mình. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này?

“Anh Hàn, nếu anh không thích Long Bân đi theo em, thì để em nói Lộc Hùng đổi người nhé! Nếu không đổi thì em từ chức không làm nữa!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nói như vậy chắc là không có gì sai đúng không?

Triệu Húc Hàn vẫn giữ thái độ  như cũ, sau đó nặng nhẹ nói: “Không cần!”

Nói rồi đứng dậy bỏ lên lầu.

“….” Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của anh. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?

Bà dì cả của cô đến đã đành, lẽ nào anh cũng có bà dì đến? Đúng là chẳng hiểu ra làm sao!

Triệu Húc Hàn cả người bất ổn, lúc lên lầu lại càng ảm đạm hơn. Đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn ra xa xa, đầu óc lại không ngừng nghĩ về khoảng thời gian Kỷ Hi Nguyệt ngốc nghếch theo đuổi Triệu Vân Sâm.

Thế nhưng cô hoàn toàn không có cái kiểu điên cuồng đó với anh, chứng tỏ cô đối với Triệu Vân Sâm là tình yêu, còn đối với anh là cái gì?

Nghĩ đến việc Kỷ Hi Nguyệt không hề yêu anh, ngực Triệu Húc Hàn như bị đè nén đến đau đớn, hơn nữa càng nghĩ lại càng đau.

Khuôn mặt điển trai vì đau xót mà trở nên nhăn nhó, cuối cùng anh xuống tầng hai mươi chín gọi lão Khôi, Triệu Không, Triệu Hải để đánh nhau.

Kết quả, ba người lão Khôi mũi thâm mắt tím, không biết là cậu chủ đang bị cái gì. Đây rõ ràng là đang tìm bọn họ để phát tiết.

Nếu không nhờ có Tiêu Ân quay về thì ba người lão Khôi đã phát khóc luôn rồi.