Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1282: Các người quá tự tin




Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể lắc đầu, nguyên lão Triệu gia thật sự đều là não tàn ư? Có lẽ những ám vệ này từ nhỏ đã được huấn luyện ra, sau khi làm nguyên lão thì thật sự chính là không có chỉ số thông minh.

Tôn gia lòng muông dạ thú, chỉ cần cho bọn họ ăn thịt, thì họ cũng sẽ không ngại nhiều, nhất định sẽ chậm rãi cắn nuốt Triệu gia. Các nguyên lão Triệu gia thật sự hồ đồ đến mức làm Kỷ Hi Nguyệt cũng không còn lời nào để nói.

“Nghe nhiêu đó đủ hiểu rồi chứ, có thể bắt đầu chưa?” Một lão gia hỏa trong đó nhìn về phía hai người, nói.

“Cảm ơn đã báo cho, sớm muộn gì Triệu gia cũng sẽ thanh lý môn hộ.” Triệu Húc Hàn nói: “Hy vọng đến lúc đó hai vị có thể làm chứng cho chúng ta.”

Hai tên gia hỏa sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Chỉ sợ anh không có cơ hội này!”

Nói rồi hai người đồng thời ra tay nhằm phía Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

Chiêu thức của hai người giống nhau như đúc, đôi tay hình thành móng vuốt, nhắm ngay vị trí trái tim của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

Lão Vương ở cửa toàn thân đề phòng. Lão Thôi nói Kỷ Hi Nguyệt là thiên tài hiếm có, cho nên cần phải bảo vệ cô an toàn, tương lai quốc gia sẽ rất cần thiên tài như cô.

Hai nguyên lão cho rằng dù hai người trẻ tuổi có lợi hại thì chẳng qua mạnh hơn những sát thủ trẻ tuổi kia. Rốt cuộc tuổi ở đây, khí công không có năm tháng lắng đọng lại, tăng lên khá khó khăn.

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời lui về phía sau như tia chớp, quả thực như nhất thể. Ngay sau đó nắm tay của hai người cũng đồng thời đánh về phía móng vuốt của hai người đối diện, bởi vì chỉ cần một cái, bọn họ sẽ biết ai có thực lực mạnh.

Hai vị nguyên lão tự nhiên cũng biết, bọn họ càng muốn nhanh chóng giải quyết.

Bốn quyền cơ hồ đồng thời va chạm, một dòng khí nháy mắt khuếch tán ra. Toàn bộ cơ bắp trên mặt lão Vương ở cửa đều run rẩy, cũng may phòng tập thể thao này chiếm địa thế ngầm, cho nên khoảng cách hai bên cũng rất xa.

Nhưng những máy móc đó có lộn một vòng và trượt lui về phía sau.

Hai bên cũng dùng nhất chiêu phân cao thấp, hai lão gia hỏa đồng thời trượt về phía sau ba mét, mà Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn cũng trượt hai mét. Cao thấp phân định, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn nhìn xem một cái, lộ ra mỉm cười.

“Sao có thể! Sao thực lực hai người mạnh vậy được?” Hai lão gia hỏa không thể tin được nói.

“Không có thực lực thì cũng không dám ở chỗ này chờ chết.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nếu đã tới thì ở lại đi!” Nói xong cô ra tay trước.

Triệu Húc Hàn cũng lập tức mạnh hơn, lão Vương phía sau đột nhiên cũng phát động công kích.

“Các ngươi chơi xấu!” Sắc mắt lão già bị lão Vương và Kỷ Hi Nguyệt cùng công kích tức khắc đại biến.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Chúng ta chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi.”

Lão Vương ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, một trong hai nguyên lão lại ở chỗ phong bế, nháy mắt nguyên lão kia đã chịu đựng không nổi. Nhẫn của Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đâm vào trên cánh tay ông ta ngăn cản.

Lão già biết đã bị thứ gì đâm trúng, nhưng lão Vương còn đang công kích, ông ta đâu có thời gian bận tâm. Sau năm giây, ông ta đầu váng mắt hoa, biết không đúng, nháy mắt đã ngã quỵ trên mặt đất.

Một người khác thấy thế, lập tức muốn chạy trốn. Kỷ Hi Nguyệt và lão Vương tức khắc cắt đứt đường lui.

“Các người quá đê tiện!” Lão già tức giận đến mức kéo xuống chùm đầu màu đen.

“Là các người quá tự tin!” Triệu Húc Hàn cười lạnh, ngay sau đó bổ một chưởng đi qua.

Lão già ngoan cố, trong tay áo bay ra hai cây kim tiền tiêu. Đầu Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt nhoáng lên, hiện lên, quay đầu nhìn lại, kim tiền tiêu lại đảo về, cô duỗi tay kẹp lấy.

Hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy, sau đó nhanh chóng bắn về lão gia hỏa.