Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1114: Điên cuồng ám sát (1)




Thiết Quý Hoành đi theo bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, giúp cô cầm đồ vật, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn đồ trong cửa hàng. Lúc Kỷ Hi Nguyệt cần phiên dịch, anh ta sẽ đi qua phiên dịch. Mỗi lần có người nói anh ta và Kỷ Hi Nguyệt rất xứng đôi thì trong lòng anh ta lập tức có chút niềm vui nho nhỏ.

Chỉ là khi anh ta muốn trả tiền, Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ để anh ta trả, còn sẽ trừng to mắt rất hung ác liếc nhìn anh ta một cái, làm anh ta dở khóc dở cười.

Rất nhanh hai người đi vào một nơi bán tranh sơn dầu, những bức tranh sơn dầu nhỏ ngăn nắp bên trong vẽ phong cảnh và nhân vật đều cực kì mỹ lệ. Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt một cái đã thích, muốn mua thêm một bộ trở về, bởi vì cha cô – Kỷ Thượng Hải rất thích tranh sơn dầu.

Trang trí trong tiểu lâu Thiên Tinh, vách tường và cửa đều treo tranh sơn dầu.

Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, xem một vài bức qua đi. Sơn động nhỏ quanh co khúc khuỷu hơi sâu, nhưng trang trí rất ấm áp, treo đầy tranh sơn dầu rất xinh đẹp. Chỉ là có không ít khách du lịch, trong tiệm thì bé cho nên hơi chen chúc.

Kỷ Hi Nguyệt đi ở phía trước, Thiết Quý Hoành ở phía sau, trong tay anh ta đã có hai cái túi không nhỏ, bên trong đều là đồ Kỷ Hi Nguyệt mua, trên cổ tay của Kỷ Hi Nguyệt cũng treo vài cái.

Một bức tranh sơn dầu hoa lan hấp dẫn sự chú ý của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt cô tức khắc tỏa sáng, hoa lan bên trong vẽ thật sự đẹp, sinh động như thật, trong thanh nhã lộ ra cao quý.

Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp lấy xuống, bởi vì nơi này đều đã yết giá rõ ràng, hơn nữa không mặc cả, nhìn trúng thì tự lấy ra ngoài đến chỗ ông chủ bên kia tính tiền là được, khá giống phương thức kinh doanh siêu thị. Mà bốn phía cũng che kín cameras, ông chủ cũng có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Kỷ Hi Nguyệt cầm tranh sơn dầu hoa lan, cười đến rất vui vẻ, lại muốn đi dạo khắp nơi, nhìn xem có thứ cha cô thích không.

Đột nhiên, cả người cô bị một trận rét run, lông tơ đều dựng thẳng lên. Mà có loại cảm giác này, thần kinh não lợi hại của cô lập tức phản ứng, nháy mắt khí công che kín toàn thân.

Ngay tại giây phút đó, một người phụ nữ thấp bé đội khăn trùm đầu dùng một con dao bén nhọn đâm về phía bụng cô.

Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt chuyển động vòng eo, nhưng vẫn cảm thấy bên hông chợt lạnh, đã bị đâm trúng. Nhưng bởi vì phản ứng của cô rất nhanh, lại được khí công bao phủ trên thân cho nên lần này chỉ là đâm trúng da phần eo cô, tương đương là xuyên qua từ bên cạnh eo, nhưng váy cô đã lập tức rách, còn bị máu tươi nhiễm đỏ.

Kỷ Hi Nguyệt phản ứng là cong đầu gối ra ngoài, ngay sau đó Thiết Quý Hoành ở phía sau hoảng sợ hét lớn: “Tiểu Nguyệt, cẩn thận!”

“Đùng!” Tiếng súng vang lên, lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất, nhưng lữ khách thì kêu thảm thiết, kinh hô, nháy mắt mọi người đều chạy ra bên ngoài.

Người ngã ngựa đổ, dẫm đạp va chạm. Trong lúc nhất thời, hoàn cảnh mua sắm tốt đẹp vừa rồi lập tức biến thành địa ngục.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt ngồi xổm xuống, thân thể cũng linh hoạt nghiêng người, trực tiếp nhào về người phụ nữ thấp bé ra tay với cô. Nhưng người nổ súng cũng không phải người phụ nữ này, chỉ có thể chứng minh ở đây không chỉ có một sát thủ.

Hơn nữa súng cũng không phải băn về phía cô, hẳn là bắn về phía Thiết Quý Hoành. Giờ phút này, Thiết Quý Hoành đã bị dòng người xô đẩy ra ngoài, nhưng tiếng súng vẫn còn đang vang lên, Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng.

Mà bên này, tuy Kỷ Hi Nguyệt bắt được chân của người phụ nữ thấp bé, nhưng cô ta đâm một dao lại, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể buông tay. Du khách quá nhiều, hơn nữa hàng hóa cũng đã bị quăng rơi đầy đất, cho nên Kỷ Hi Nguyệt cũng không có bắt lấy cô ta.

Mà cô chỉ muốn tránh né lữ khách dẫm đạp, hoặc là tránh cho lữ khách dẫm cô, chỉ có thể nhanh chóng trốn đi.

Nhưng khi cô nhìn thấy người phụ nữ thấp bé kia là một người người nước ngoài. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ta đội mũ lưỡi trai, thấy không rõ mặt lắm, nhưng trong nháy mắt đối diện, Kỷ Hi Nguyệt đã nhớ kỹ gương mặt này.