Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1103: Là lúc chân tướng phơi bày




Kỷ Hi Nguyệt lắng nghe thật cẩn thận, nhận lấy notebook màu vàng nghệ, bên trên viết các từ tiếng Anh thường dùng và các loại danh từ chuyên nghiệp tiếng Trung, còn có sơ đồ vẽ xương, vân vân…, ghi chú trong bút ký thật sự rất kinh hỉ.

“Dì Kim, phía dì cũng có đáp án, chỉ là không xác định lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Kim Duyệt Cầm.

Kim Duyệt Cầm nhíu mày, nói: “Nói như thế nào nhỉ, mẹ cháu nói nguyên nhân chết này có quan hệ với trung y Hoa Hạ, dì không nghiên cứu cái này, chỉ nghe bà ấy nói thôi, hơn nữa bà ấy nói trước khi xác định được thì không dám lên tiếng. Cái notebook này lúc trước mẹ cháu để lại cho dì làm nghiên cứu, cũng không mang lên máy bay, sau khi mẹ cháu xảy ra chuyện, dì đã giấu quyển notebook này đi, gần mấy năm nay mới lấy ra xem. Nhưng cháu biết mà, liên lụy quá lớn, dì cũng không dám trắng trợn táo bạo, để tránh bị người ta hại.”

Khóe mắt Kim Duyệt Cầm hơi ướt, nói: “Tiểu Nguyệt à, dì biết cháu nhất định cảm thấy dì là một người phụ nữ máu lạnh, bạn thân mình chết mà cũng không thể đứng ra nói một câu, lòng dì cũng rất hận bản thân. Hy vọng quyển notebook này có thể giúp mẹ cháu rửa được oan sâu, đây có lẽ chuyện cuối cùng dì có thể làm cho mẹ cháu.”

Nói rồi bà ấy thở dài.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt vô cùng tang thương của bà nói: “Dì Kim, cháu không trách dì. Nếu lúc ấy dì cũng xúc động nói ra thì chỉ lại chết thêm một mạng người. Dì là người nhẫn nại, cũng là người duy nhất có thể giúp mẹ cháu rửa được oan sâu.”

Nước mắt của Kim Duyệt Cầm rơi xuống, bà ấy không ngờ Kỷ Hi Nguyệt hiểu chuyện như vậy, còn tưởng rằng cô chắc chắn sẽ mắng bà ấy đến chết khiếp, mắng bà ấy lòng lang dạ sói, mắng bà ấy vô tình vô nghĩa.

Nhưng con gái của Bạch Thu Hà lại rất hiểu lòng người, hai mẹ con đều có thiên tính tốt bụng khoan dung, khiến bà ấy cảm động sâu sắc, cũng càng thêm tự trách.

“Tiểu Nguyệt, nếu tìm được cuốn ghi chép của mẹ cháu, biết sự thật rồi thì nhất định phải cho dì biết. Bởi vì dì sẽ muốn phanh phui chuyện này cho thế giới biết, chứng minh mẹ của Triệu Húc Hàn Hạ Vịnh Hà và mẹ cháu đều cùng bị mưu sát. Dì muốn giúp hai người họ tẩy sạch oan khuất, hai người trên trời có linh thiêng thì cũng có thể nhắm mắt.”

Kim Duyệt Cầm nói cực kỳ kích động. Thật ra bà vẫn luôn chờ mong kỳ tích này xuất hiện, hoặc là một vụ án tương tự xuất hiện. Chỉ cần có tiền lệ, bà ấy có thể nói ra, tụ hội các pháp y tinh anh của các quốc gia trên thế giới lại.

Như vậy nhất định cuối cùng sẽ tra ra manh mối, chân tướng được phơi bày.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Được ạ, nhưng mà cháu không biết những di vật đó của mẹ cháu còn ở đây không, không biết cha cháu đã xử lý chưa. Sau khi trở về cháu và dì duy trì liên lạc, bởi vì cháu không hiểu mấy thứ đó lắm, có lẽ còn phải hỏi dì.”

“Không thành vấn đề, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho dì, đây cũng là lúc để mẹ cháu và mẹ Triệu Húc Hàn an giấc ngàn thu.” Kim Duyệt Cầm hiền từ nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng nhưng năng lực rất chuyên nghiệp, rất kiên định, bạn thân của bà ấy – Bạch Thu Hà.

Kỷ Hi Nguyệt cất giữ notebook, ngay sau đó tạm biệt rời đi, đã nhìn thấy Thiết Quý Hoành đang ở cuối hành lang gọi điện thoại. Cô đi tới, Thiết Quý Hoành rất nhanh cúp máy, cười đi đến.

“Nói xong rồi hả?” Thiết Quý Hoành hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Ừm, em vẫn luôn rất tò mò về bạn thân tốt nhất thời học sinh của mẹ em, vốn cho rằng cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy, không ngờ nhờ phúc của anh Thiết, còn có thể thấy một lần.”

“Đừng khách sáo với anh, vậy giờ chúng ta đi bờ biển nghỉ ngơi được không?” Thiết Quý Hoành hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt tươi cười nói: “Được, dù sao là em đi du lịch với anh, anh quyết định là được.”