Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1006: Người đàn ông này bị bệnh sao




Kỷ Hi Nguyệt nhân cơ hội nói: “Đội trưởng Trương, anh thử điều tra xem người buôn đồ cổ có động cơ gì không, ví dụ như anh ta đang cần tiền gấp chẳng hạn? Đây cũng là một phương hướng đấy.”

“Được, cảm ơn mọi người đã cho ý kiến, tôi sẽ lập tức đi điều tra!” Thực ra trong lòng Trương Cường cũng đã có tính toán. Chiếc đồng hồ này giá trị như vậy, quả thực rất đáng để giết người.

“Vương Nguyệt, ánh mắt của cô thật sự rất tinh tường, vừa nhìn là đã nhận đây là chiếc đồng hồ cổ sao?” Đội trưởng Biên cười hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt gửi một tin nhắn thoại qua, cười đáp: “Đội trưởng Biên, anh đừng quên là tôi có một ông bố thích chơi đồng hồ.”

“Nói cũng phải nhỉ. Xem ra sau này chúng ta có thể vào đây thảo luận vụ án rồi.” Đội trưởng Biên cười nói.

Lý Đỉnh nói: “Phải rồi Vương Nguyệt, trưởng phòng Kim đã thú nhận tất cả hành vi phạm tội của mình. Không ngờ ông ta lại là ông trùm thứ hai của tổ chức buôn lậu m.a tú.y. Đúng là đồ không biết liêm sỉ, một phần tử cặn bả trong giới cảnh sát, hại chết bao nhiêu người.”

Lý Đỉnh rất tức giận. Đội trưởng Biên nói: “Đúng vậy, kẻ phản bội nội gián là kẻ đáng hận nhất, cũng may là vụ án đã được giải quyết. Đội trưởng Lý, anh cũng nên nghĩ ngơi một thời gian đi, dạo này nhìn anh gầy hẳn đi đấy.”

“Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành rồi. Cám ơn mọi người, cám ơn Vương Nguyệt.” Lý Đỉnh cảm kích nói.

Kỷ Hi Nguyệt nói vài câu khách sáo xong thì tắt tin nhắn, ra khỏi phòng vệ sinh. Không ngờ bên ngoài phòng vệ sinh, Thiết Quý Hoành đã đứng đó đợi sẵn.

Người đàn ông này đang dựa vào bức tường trên hành lang ngoài phòng vệ sinh xem di động, thấy cô bước ra bèn cất di động, nhìn cô mỉm cười.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cười không nổi, người đàn ông này bị bệnh à? Sao cứ quấn lấy cô không buông vậy?

Cô cũng biết là mình rất đẹp, rất có sức quyến rũ, nhưng cũng đâu đến nỗi vừa gặp lần đầu tiên đã bị cô mê hoặc thành như vậy? Huống hồ anh ta còn là chủ nhân của Thiết gia, là người tu luyện khí công, định lực cũng đâu đến nỗi quá tệ?

“Có vẻ Kỷ tiểu thư rất thích phòng vệ sinh của Úy gia nhỉ?” Thiết Quý Hoành bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt không khách khí trợn mắt nói: “Thiết chủ nhân cũng rất thích cửa phòng vệ sinh của Úy gia đúng không? Nên mới nhàn nhã đứng đây nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh của phụ nữ như vậy?”

“Khụ khụ.” Thiết Quý Hoành không ngờ miệng lưỡi Kỷ Hi Nguyệt lại sắc bén như vậy, khuôn mặt anh ta cũng đỏ lên, nghe qua sao cứ thấy bản thân giống một tên biến thái thế nhỉ?

“Thiết chủ nhân, là anh chưa chịu từ bỏ hay là muốn thế nào? Nhất quyết muốn làm bạn với tôi đúng không? Điều kiện đó vẫn chưa làm anh từ bỏ sao?” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn Thiết Quý Hoành với vẻ chán ghét.

Mặc dù gương mặt này rất đẹp trai, nhưng không biết sao cô cứ nhìn là lại thấy chán ghét.

“Điều kiện mà Kỷ tiểu thư đưa ra hình như rất có ẩn ý? Là muốn giúp Triệu chủ nhân ủng hộ Úy Tư Lý sao?” Thiết Quý Hoành không thích cô nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét đó, nó cứ khiến anh ta cảm thấy mình như thứ cặn bã.

Điều này làm sao có thể? Thiết Quý Hoành này dầu gì cũng là nhân trung long phượng, là người đàn ông xuất sắc được tán dương ca ngợi, phụ nữ ai gặp cũng như điếu đổ, nên làm sao có thể chịu được ánh mắt ghét bỏ như vậy?

“Thiết chủ nhân, anh nghĩ nhiều quá rồi, cũng là đánh giá bản thân quá cao rồi. Ý tứ của tôi khi đưa ra điều kiện này là để anh nhanh chóng từ bỏ hy vọng! Tôi sẽ không làm bạn với anh đâu. Bye.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức rời khỏi.

Thiết Quý Hoành liền giữ cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt lại, Kỷ Hi Nguyệt la lên một tiếng rồi quay đầu, đối diện với ánh mắt giận dữ của Thiết Quý Hoành.

“Anh, anh lại muốn làm gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt liền lộ ra vẻ hoảng sợ, đưa mắt nhìn thị vệ hai bên, nhưng rõ ràng là bọn họ đã làm như không thấy.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng để tôi phải nổi giận được không?” Thiết Quý Hoành nghiến răng nghiến lợi nói, sự sắc bén trong đôi mắt của anh ta có thể chọc đau mắt Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt vùng vẫy: “Anh thần kinh à? Tại sao cứ bám lấy tôi vậy! Bộ phụ nữ trong thiện hạ chết hết rồi sao? Tránh ra, nếu không tôi sẽ kêu anh Hàn!”